Dị Giới Dược Sư

Quyển 11 - Chương 288: Đồng cư



Khi Mộ Dung Thiên tiến vào thành thì dân chúng của Mễ Kỳ Tư đều đổ xô ra hai bên đường để đón mừng, ai nấy cũng đều tranh nhau ngó xem bộ dạng của vị thành thủ mới đến nhậm chức này. Kỳ thật, tuy quan hàm của thành thủ cũng lớn thật, nhưng vẫn chưa lớn đến nỗi oanh động như vậy, chỉ vì tình huống lúc này khá đặc thù, vì mấy tháng nữa là sẽ tới lúc ma thú bạo động, mà thành thủ là người phụ trách công việc giữ thành, tổ chức, trợ giúp, và những công việc liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn thành, vv....nhất là trong giai đoạn phi thường này, hắn lại càng đặc biệt quan trọng hơn bao giờ hết.

Có nàng mỹ nữ thành chủ và cũng là nhị nhi nữ của Long vương - Tư Tháp Tây Á nhiệt tình hướng dẫn, lại thêm những hàng xe ngựa và kỵ sĩ đầy uy vũ hộ tống hai bên, còn Mộ Dung Thiên thì cưỡi con thiên lý mã cao to đi giữa, theo sát sau lưng còn có bốn nàng mỹ nữ, quang cảnh này rất giống với những cảnh tượng người ta đỗ Trạng Nguyên và đang y gấm hồi hương ở thời cổ đại. Lần trước hắn trở thành anh hùng tại Thủy Đô và được nghênh đón khá trọng hậu, nhưng lần đó hết mười phần là vì người ta nhắm vào Long vương nên mới làm lễ long trọng như vậy, còn lần này thì hắn thủ vai chính, tất nhiên là cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Nhìn thấy sự nhiệt tình nồng hậu của dân chúng, Mộ Dung Thiên cảm nhận được sự thành tựu của mình nên khá là khích động. Hắn giơ cao tay phải vẫy chào đám đông, rồi lớn tiếng chào hỏi đầy phong độ:

- Chư vị mạnh giỏi chứ!

Chỉ tiếc là chỉ có vài tiếng thưa thớt đáp lại lời hắn. Vị thành thủ tân nhậm này đối với dân chúng của Mễ Kỳ Tư thành rất là xa lạ. Trong giới thượng lưu của Tát La, không ai là không biết đến tên Mộ Dung Thiên, nhưng ở trong dân gian thì hắn lại là người chẳng có chút tiếng tăm nào. Hầu như ai cũng lấy danh khí mà luận thực lực, nên khi họ nhìn thấy một tên vô danh tiểu tốt và lạ mặt đến làm thành thủ của Mễ Kỳ Tư thì ai nấy cũng đều thất vọng, vì vậy mà đối với đợt bạo động sắp tới của ma thú thì họ cảm thấy rất lo lắng.

Đừng nói gì tới dân chúng, ngay cả kỵ sĩ đoàn đi theo hộ tống vị tân thành thủ cũng mang đầy ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, cũng may là kỷ luật kỵ sĩ rất nghiêm ngặt, nên họ không thể châu đầu vào nhau mà bàn tán xôn xao như dân chúng được. Trong quá khứ, những vị đại quan được bổ nhiệm vào chức vụ này đều là những người phải trải qua sự khảo sát của công hội trong suốt hơn mười năm, sau đó thì tên tuổi của người được chọn mới được truyền tới tòa thành thị mà y sắp nhận chức, nhưng lần này thì những tư liệu liên quan tới vị tân nhậm thành thủ này lại trống rỗng, người ta chỉ biết hắn xuất thân là một thương nhân mà thôi.

Cảnh tượng trước mắt khác hẳn một trời một vực so với những cảnh người người gào thét, nhiệt liệt đón mừng hắn ở trong tưởng tượng. Mộ Dung Thiên chỉ đành xấu hổ rút tay về để tránh cho mình khỏi bị mất mặt.

Vừa đến Mễ Kỳ Tư thành mà đã bị hố nặng một phen, xem ra quan lộ trong tương lai của hắn sẽ không được mấy thuận lợi rồi đây.

oooOooo

- Đan Ni Tư tiên sinh, đây là nơi ở của ngươi tại thành này, nó hơi đơn sơ một chút, thành thật xin lỗi nhé!

Tư Tháp Tây Á đích thân đưa Mộ Dung Thiên đến chỗ ở mới của hắn, vì mối quan hệ với Mâu Cơ nên nàng rất nhiệt tình. Hiện nay nàng càng lúc càng xem hắn là bằng hữu nhiều hơn, ngay cả những lúc nói chuyện cũng không hề mang theo khẩu khí của thượng ty đối với thuộc hạ nữa.

Mộ Dung Thiên đảo mắt nhìn quanh một lượt, đại khái nơi đây rộng chừng hơn hai ngàn thước vuông, hơi đơn sơ giản dị, nội ngoại viện được xây cất theo kiểu dáng tứ hợp viện, một kiểu dáng rất phổ biến tại Tát La. Ngoại viện là nơi ở của các tỳ nữ, trù sư, và quản gia, vv....Còn nội viện là chỗ ở của chủ nhân và gia quyến, ngoài các tỳ nữ ra, nhữngngười khác như trù sư và quản gia, vv....đều không thể tùy tiện đặt chân vào đó.

Diện tích nơi đây quá nhỏ và cũng không xa hoa chút nào, so với các phủ đệ rộng lớn của hắn trước đây khi còn làm giám sát sứ ở thành thị cấp bốn Đặc Đốn Lạp Tư và thành thị cấp ba Tạp Lạc Tư thì chênh lệch quá xa, những phủ đệ trước đó có thể nói là khá lộng lẫy, thậm chí người hầu kẻ hạ cũng đông đúc, những nơi đó chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung thôi - xa xỉ.

Nhưng Mộ Dung Thiên không phải là loại người thích khoa trương để lấy sỉ diện, chỉ cần ở được thoải mái là tốt rồi. Tuy rằng nơi này khá đơn sơ, nhưng hoàn cảnh cũng không tệ, nào là đình đài lầu các, giả sơn tiểu kiều, trúc xanh hoa đẹp, vv...đều có đủ; ba khoảnh sân nhỏ không nối liền nhau tuy có diện tích khá nhỏ, nhưng cách phối hợp thỏa đáng, trình bày không gian hữu hạn lên tới mức tối đa, ở giữa lại để lộ ra một con đường mòn quanh co khúc khuỷu, thiên biến vạn hóa. Cách bài trí tổng thể ở đây rất lịch sự tao nhã, ngay ngắn rõ ràng. Trong phủ không có hồ, nhưng ở giữa sân thì có một dòng suối ngầm không ngừng phun nước ra ngoài và tạo thành một con sông nhỏ chảy khắp một vòng sân viện. Nước sông tạt vào những viên đá nhỏ, tạo thành những tiếng róc rách rất vui tai và làm tăng thêm sinh khí linh động cho không gian yên tĩnh ở nơi đây.

Ánh mắt của Mộ Dung Thiên lộ vẻ yêu thích kiểu dáng bày trí của căn phủ đệ này, tuy nó đơn giản nhưng lại mang đến cho hắn bầu không khí ấm cúm của gia đình, không giống với những tòa phủ đệ cũ của giám sát sứ, chúng có diện tích rộng lớn, lúc nào cũng đầy chật người qua kẻ lại, nhưng chúng lại mang đến cảm giác vắng lạnh và thiếu hẳn sinh khí. Điều duy nhất ở tại nội viện khiến cho Mộ Dung Thiên hơi khó chịu đó là ở trên nóc căn phòng phía đông nội viện có một cái biển lớn ghi mấy chữ - Lăng Ba Tiểu Trúc.

Đó không phải là vì mấy chữ kia nghe không hay, hoặc là mấy chữ đó mang ý không tốt cho thương nhân, mà là vì tấm biển đó đã quá cũ rồi, điều đó chứng minh căn phòng nọ đã từng có người ở, hơn nữa, cửa phòng lại đóng kín. Nói cách khác, căn phòng đó vẫn có người còn chưa dọn đi.

Bởi vì lần này có mang theo đám người Lộ Thiến nên Mộ Dung Thiên không muốn ở chung nhà với một nam tử khác, điều đó thật là bất tiện. Vừa nghĩ tới đây, trên mặt Mộ Dung Thiên liền lộ vẻ do dự, thầm tính toán tìm cách yêu cầu Tư Tháp Tây Á đổi cho mình một chỗ ở khác, hoặc giả mình có thể ra ngoài tự mua một ngôi biệt thự khác. Hiện nay hắn thiếu rất nhiều thứ, nhưng tuyệt đối không hề thiếu tiền, dựa vào số tiền lãi khổng lồ do kinh doanh Hồi Xuân đường mang đến, nếu hắn muốn mua nhà ở thì chỉ là một chuyện rất dễ dàng thôi.

Trước khi hắn kịp nói ra lời đề nghị của mình, Tư Tháp Tây Á tựa như đã nhìn ra suy nghĩ ở trong đầu hắn, nàng thoáng lộ vẻ thẹn thùng, nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, căn phòng đối diện kia là nơi cư trú của ta. Địa phương này vốn đã rất nhỏ, thật là ủy khuất cho ngươi. Nhưng vì mỗi lần cần điều động đại quân, ngươi phải có được dấu ấn của ta phê duyệt, nếu không thì các tướng sĩ khác sẽ không phục tùng; mà trong khoảng thời gian này, ma thú lúc nào cũng có thể xảy ra bạo động, thậm chí có thể là trong lúc nửa đêm nữa. Do đó, nếu như phủ đệ của thành chủ và thành thủ cách nhau quá xa, rất có thể vì vấn đề phê duyệt văn thư mà sẽ xảy ra rất nhiều phiền phức.

Lý do này khá là khiên cưỡng, bởi vì nếu không ở chung một nhà, chỉ cần tìm đại một chỗ gần đây thôi thì có mất bao nhiêu thời gian đâu chứ. Tuy nhiên, vì Tư Tháp Tây Á đã nhận được mật lệnh của Long vương, nhất định phải giám sát Mộ Dung Thiên thật chặt, vì vậy mà nàng chỉ có thể làm vậy mà thôi. Thân là hàng xóm ở ngay sát vách, dù ngẩng đầu không gặp thì khi cúi xuống cũng sẽ thấy nhau ngay, đây chính là hoàn cảnh tốt nhất để giám sát tên sắc lang vậy. Tuy nhiên, Tư Tháp Tây Á cũng rất kinh ngạc, thì ra trước đó Mâu Cơ nói không sai, vậy là nàng đã hiểu lầm tam muội. Thật không ngờ một nam tử mới nhìn qua cũng rất bình thường, một thương nhân chưa từng nghe nói có chiến tích gì trên sa trường, vậy mà lại được phụ thân nàng coi trọng đến như vậy. Tư Tháp Tây Á cho rằng phụ thân mình đã có quyết định như vậy thì hiển nhiên là có thâm ý gì đó, xưa nay nàng chưa bao giờ nghi ngờ bất cứ một mệnh lệnh nào của ông cả.

Cũng may Mộ Dung Thiên cũng không bác bỏ sự giải thích của nàng, vừa nghĩ tới "ở chung" với mỹ nữ là tên sắc lang liền quên phứt họ tên của mình ngay, hắn vội vàng gật đầu đáp ứng:

- Sao lại ủy khuất chứ, cả nơi ở của thành chủ cũng nhỏ bé như vậy thì sao hạ quan lại dám phàn nàn điều gì chứ. Có chỗ ở tốt thế này thì hạ quan đã thỏa mãn lắm rồi, huống chi phong cảnh nơi đây cũng rất tú lệ, ta rất thích.

Cách suy nghĩ đơn gian của hắn đã làm giảm đi rất nhiều phiền phức cho Tư Tháp Tây Á, nàng liền nói:

- Vậy thì tốt lắm! Vật dụng sinh hoạt hằng ngày trong các phòng ốc ở đây đều giống nhau, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ. Nếu như Đan Ni Tư đại nhân có cần điều gì khác thì có thể ra ngoại viện sai quản gia đi mua là được. Ngoài việc đó ra, những địa phương khác ở trong nội viện như là suối nước nóng, huấn luyện trường, tu luyện mật thất, hoa viên, vv....tất cả những thứ đó chúng ta đều chia nhau sử dụng, bất cứ lúc nào cũng được.

Mộ Dung Thiên gật đầu, nói:

- Hay lắm, vậy thì làm phiền thành chủ rồi.

- Không hề gì, may mà đại nhân không cảm thấy ngại đó thôi, chứ thật ra ta ở đây một mình cũng rất cô độc, sau này khi nào rảnh rỗi cũng có thể trò chuyện với tôn phu nhân để khuây khỏa rồi.

Người mà nàng muốn ám chỉ chính là Lộ Thiến, bởi vì quan hệ giữa hai người có vẻ rất mật thiết, mà tên sắc lang cũng không hề phủ nhận; kỳ thật, dù cho hai người chưa chính thức trải qua công chứng và lễ chúc phúc của tế ty, nhưng Lộ Thiến ở trong lòng hắn cũng chẳng khác thê tử bao nhiêu.

- Và cả với ba vị tiểu thư này nữa.

Nói tới đây, nàng chỉ vào Lệ Toa, Lạc Na và Hải Luân Na ba người rồi hỏi tiếp:

- Đan Ni Tư đại nhân, họ là....

Lúc này bọn họ đều đang mặc trang phục của tỳ nữ, nhưng qua cung cách ăn nói và việc liếc mắt đưa tình của tên sắc lang, thật sự khiến người ngoài không thể xác nhận được thân phận thật sự của họ. Tư Tháp Tây Á không biết phải an bài cho họ ở ngoại viện hay nội viện, nên nàng không còn cách nào hơn là cứ hỏi thẳng hắn cho xong.

- À, họ là nữ tỳ cận thân của ta.

Tư Tháp Tây Á lập tức mỉm cười hiểu ý. Nữ tỳ cận thân là nằm giữa nữ tỳ và tiểu thiếp, ngoài việc giúp những việc lặt vặt ở trong phòng the ra, thông thường họ còn có quan hệ khắng khít với chủ nhân nữa. Có rất nhiều thiên kim của các đại gia tộc mỗi khi xuất giá thường mang theo nữ tỳ cận thân, bọn họ đa phần ai nấy cũng đều xinh đẹp mỹ mạo và lại có năng lực phục vụ, nên biết khéo léo chiếu cố cho tiểu thư của mình, đồng thời còn có thế trở thành cánh tay đắc lực cho tiểu thư của mình trong việc tranh sủng trong nội thất nữa.

- Vậy thì để ta sai người dọn dẹp căn sương phòng tam gian để cho họ vào đó ở là đuợc.

Tư Tháp Tây Á lập tức an bài mọi việc, nếu đã là tỳ nữ cận thân của Mộ Dung Thiên thì họ đương nhiên là ở lại trong nội viện.

- Không cần phải phiền phức như vậy.

Đang khi Tư Tháp Tây Á có chút buồn bực, cho rằng mình đã đoán sai, tưởng đâu hắn và mấy nàng tỳ nữ cận thân không có quan hệ vượt mức chủ tớ thông thường, những tưởng là có thể bố trí cho họ ở ngoại viện, nhưng mọi chuyện lại không phải vậy. Lúc này lại nghe Mộ Dung Thiên nói tiếp:

- Căn phòng của ta cũng đủ lớn rồi, để họ ở chung với ta cũng được.

Tư Tháp Tây Á nghe vậy thì suýt ngất xỉu, ngập ngừng nói:

- Việc này....việc này.....

Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:

- Thành chủ, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

Tư Tháp Tây Á vội xua tay nói:

- Không, đương nhiên là không!

Tuy nhiên, trong lòng nàng lại mắng thầm hắn: "Thật không biết xấu hổ, quả không hổ là một kẻ xuất thân từ việc bán mấy thứ đan dược bậy bạ đó, hành sự cũng dâm loạn như vậy, nữ tỳ và phu nhân đều ngủ cùng giường, thật là không biết phân tôn ty mà.

Đương nhiên, đó là vấn đề riêng tư của cá nhân hắn, nên tuy Tư Tháp Tây Á là thành chủ nhưng nàng cũng không thể can thiệp vào được.

oooOooo

Đêm đầu vừa đến nhà mới, lửa dục của Mộ Dung đặc biệt cường thịnh. Hắn ở một nơi lịch sự tao nhã mà làm cái việc không tao nhã, cảm giác đó thật là kích thích, lại thêm có gió nhẹ lùa vào phòng, mang theo hương vị thanh tân của nước và cây cỏ, khiến người ta có cảm giác mình đang ở tại vùng quê thiên nhiên, thật là thoải mái sung sướng.

Mộ Dung Thiên thì được cực khoái, nhưng có người khác thì lại rất thê thảm. Lúc này Tư Tháp Tây Á đang dùng hai tay bịt chặt tai mình lại nhưng không thể nào ngăn chặn được những âm thanh động lòng người, khiến nàng cảm thấy toàn thân nóng rần, lăn qua lăn lại ở trên giường mãi mà không ngủ được.

Bởi vì Tư Tháp Tấy Á thích nghe tiếng róc rách của nước và muốn âm thanh đó ru giấc ngủ mỗi đêm cho mình, nên nàng mới ở một mình trong nội viện, rồi lại còn cho xây cả Lăng Ba Tiểu Trúc và chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cần tới cách âm kết giới, do đó mới tạo nên cuộc diện thống khổ như bây giờ.

Phải biết rằng, đây chính là lần đầu tiên trong đời nàng bị mất ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.