Dị Giới Dược Sư

Quyển 14 - Chương 340: Truyền kỳ



Sau khi đạn tín hiệu phóng lên đầy trời, chúng nhanh chóng biến mất trong màn đêm, nhưng cùng lúc đó, từ ngoài khơi xa xa đã bắt đầu thấy xuất hiện khá nhiều bóng đen nho nhỏ.

Những bóng đen xuất hiện càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng thì dầy đặc như nước thủy triều, gần như hoàn toàn bao phủ lấy một góc trời.

Từng tiếng reo hò rầm rộ vang lên không ngớt, chúng theo gió truyền đến, báo hiệu cho thấy, chúng chính là những đại đội hải thú tầm lớn.

Liên quân Đông Nam hít sâu một hơi thanh khí, không ngờ số lượng viện quân lại đông đảo đến kinh người như vậy, quả thật là khó tưởng tượng được.

Vào giai đoạn cuối cùng của thời kỳ ma thú bạo động lần này, hầu như tất cả thành thị của Tát La đều bị tổn thương nguyên khí trầm trọng. Trước khi U Minh môn mở cửa lần thứ hai, đám ma thú đã hung hăng tấn công như điên cuồng, khiến cho nơi nơi đều bị rơi vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng. Ngay cả số ma thú tàn dư ở tại vùng phụ cận của Đa Đa Lạp Đặc cũng được liên quân Đông Nam "thi ân" mà diệt trừ giúp cho Đa Đa Lạp Đặc một tay, nhằm tiết kiệm thời gian. Còn lại những thành khác thì lại càng không đủ sức tự lo cho mình, vậy thì làm sao họ có năng lực chia quân đi chi viện cho Đa Đa Lạp Đặc cơ chứ, vả lại còn với một số lượng quy mô lớn như thế nữa!

Chỉ có Mễ Kỳ Tư là có năng lực nghịch chuyển càn khôn, và sáng tạo ra kỳ tích này!

Bởi vì Mễ Kỳ Tư đã sáng tạo ra du kích chiến và nhờ đó mà phá vỡ truyền thống bị hạn chế bởi nhân lực, khiến cho những địa phương hoặc thành thị khác đang lâm vào tuyệt cảnh ở trên đại lục cũng bắt chước noi gương theo. Vào lúc tối hậu, họ cũng đều đập nồi dìm thuyền, bỏ thành mà sử dụng chiến lược du kích.

Đương nhiên, không phải thành thị nào cũng có được vận khí tốt như Mễ Kỳ Tư vậy. Đại đa số quân đội đều bị tiêu diệt trong lúc tiến hành du kích chiến, thậm chí có những nơi sau khi rời thành thì đã gặp phải cảnh ngộ bi thảm rồi. Dù sao thì chiến thuật kỳ lạ này cũng đòi hỏi rất nhiều nguyên tố và có cả vận khí tốt nữa.

Tất nhiên liên quân Đông Nam đã nhận được tin đại quân của Mễ Kỳ Tư đã rời thành, nhưng họ không ngờ rằng cánh quân chi viện này lại đến nhanh như vậy.

Tuy rằng đại đa số ma thú ở trên biển đã bị đám biến dị ma thú triệu tập đi tấn công các thành trì khác, nhưng số lượng còn sót lại vẫn không thể xem thường được. Căn cứ theo dự đoán cẩn thận, phải sau hơn bảy ngày nữa thì quân Mễ Kỳ Tư mới đến được Đa Đa Lạp Đặc. Chính vì vậy mà liên quân Đông Nam mới không ngần ngại mà phát động tấn công dồn dập. Trong khoảng thời gian bảy ngày đó, họ hoàn toàn đủ thời gian để đập tan sức phòng ngự của Đa Đa Lạp Đặc.

Quan chỉ huy tối cao của Đa Đa Lạp Đặc là một kẻ vô năng, cùng với sách lược thủ thành ngu xuẩn của gã đã khiến cho mọi việc trở nên rất thuận lợi cho liên quân Đông Nam. Chỉ cần thêm năm ngày nữa thì coi bộ bên trong toàn thành Đa Đa Lạp Đặc sẽ treo đầy cờ của liên quân Đông Nam rồi.

Đương nhiên, bọn họ tuyệt không ngờ tới, trong quân của Mộ Dung Thiên còn có một Áo Lâm Na có Ma cảm ứng rất lợi hại, hơn nữa, trình độ và khoảng cách Ma cảm ứng của nàng lại liên quan trực tiếp lực lượng của bản thân nữa. Ở trên đại lục, người có Ma cảm ứng vốn đã rất hiếm rồi, mà người có thực lực mạnh và có cả Ma cảm ứng thì lại càng hiếm hơn, còn Áo Lâm Na hẳn là người lợi hại nhất trong số những người hiếm hoi này rồi.

Sự tồn tại của nàng đã giúp cho quân Mễ Kỳ Tư tránh được rất nhiều phiền phức ở trên biển, và rút ngắn thời gian của cuộc hải trình rất nhiều. Đừng quên, Mễ Kỳ Tư lại còn có binh đoàn trinh sát nổi tiếng toàn quốc, ai ai cũng nghe danh, đồng thời họ cũng chính là vốn liếng quý giá nhất trong lúc Mễ Kỳ Tư tiến hành du kích chiến. Do không nắm rõ được những chi tiết này, nên đây chính là sai lầm lớn nhất trong sự tính toán của liên quân Đông nam, và đó cũng là sai lầm trí mạng của họ.

Ngoài việc Mễ Kỳ Tư hành quân thần tốc vượt ngoài dự liệu ra, liên quân Đông Nam còn có một việc khác mà họ không ngờ tới, đó là nhãn tuyến của phe mình đã được sắp đặt ở khắp nơi trên biển. Bọn họ đã đi đâu rồi? Tại sao cho đến lúc quân Mễ Kỳ Tư xuất hiện trước mặt rồi mà vẫn không thấy bọn họ có phản ứng gì hay là truyền lại tin tức gì?

Đột biến xảy ra bất thình lình này hiển nhiên đã khiến cho liên quân Đông Nam phải luống cuống tay chân. Cùng lúc với chiến tuyến phòng ngự của Đa Đa Lạp Đặc bị xa luân chiến của liên quân Đông Nam phá vỡ, binh sĩ của họ cũng có phần mệt mõi, nhưng chỉ là không nghiêm trọng bằng binh sĩ của Đa Đa Lạp Đặc mà thôi.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, liên quân Đông Nam vẫn có thể thừa thế xông lên, mà công hạ Đa Đa Lạp Đặc.

Nhưng tình huống hiện nay đã khác trước rồi, nhóm khách không mời mà đến kia đã khiến cho liên quân Đông Nam rơi vào tình trạng nguy hiểm dị thường.

Tiếng kèn hiệu vang lên cao vút. Các đội quân của liên quân Đông Nam lúc trước được phân tán ra liền nhanh chóng tụ tập lại, kết hợp thành ba nhánh, tấn công thẳng vào Đa Đa Lạp Đặc.

Từ chiến lược bao vây mà đổi sang chiến lược hợp lại thành mũi dùi để tấn công, điều này sẽ tạo ra cơ hội cho đối phương bỏ chạy rất dễ dàng, thế nhưng tốc độ công hạ thành trì sẽ lớn và nhanh hơn nhiều.

Chiến thuật được thay đổi cực kỳ hợp lý. Bởi vì quân Mễ Kỳ Tư chỉ vừa mới đến, hẳn là sẽ tiến hành sách lược tằm ăn dâu mà xua quân sang. Nếu muốn cho toàn quân của Đa Đa Lạp Đặc bị diệt thì thời gian không đủ, bởi vậy nên liên quân Đông Nam chỉ có thể gấp rút chiếm giữ thành trì, sau đó lợi dụng địa thế để đổi công làm thủ, đó mới là thượng sách.

Hải chiến không phải là sở trường của Lam Nguyệt và các nước lục địa khác. Chỉ cần họ đặt chân lên đất liền thì uy lực sẽ tăng mạnh hơn trước rất nhiều.

Tổng chỉ huy của liên quân Đông Nam là một danh soái của Lam Nguyệt đế quốc, Ai Nhĩ Duy Tư. Lão đã từng lập rất nhiều chiến công hiển hách trong kế hoạch đề kháng liên quân Tây Bắc, bởi vậy nên mới có thể đảm nhiệm chức thống soái trong chiến dịch quan trọng này.

Năng lực ứng biến cực mạnh chính là một trong những điều kiện của một vị thống soái ưu tú. Ai Nhĩ Duy Tư lập tức nhanh chóng đưa ra một quyết định thật sáng suốt.

Ngoài sự mẫn tiệp ra, tài điều động thực chiến của Ai Nhĩ Duy Tư còn được xưng là nhất tuyệt nữa. Liên quân Đông Nam phân rồi hợp với tốc độ cực nhanh, mọi thứ đều đâu ra đấy hẳn hòi, khiến kẻ khác phải sợ hãi lo lắng. Bọn họ không vì biến cố mới xảy ra mà trở nên hỗn loạn và làm lỡ thời cơ chiến đấu. Mà đội quân này là do lực lượng của nhiều nước hợp thành, giữa họ không có sự quen thuộc và kinh nghiệm trong tác phong chiến đấu, nhưng không ngờ Ai Nhĩ Duy Tư lại có thể khiến cho họ phối hợp ăn ý như vậy, quả là rất khó.

Danh soái quả nhiên là doanh soái, hoàn toàn không phải hư danh chút nào.

Là một trong những chức nghiệp có sức tấn công cực mạnh, đương nhiên các ma pháp sư sẽ giúp ích cho phe mình được rất nhiều, nhất là trong lúc đang áp dụng phương thức đột biến như thế này.

Từng nhóm ma pháp sư đang tụ tập ở hậu phương bắt đầu cất tiếng niệm chú.

- Hỡi thần linh của đại địa, chủ nhân của vạn vật, thiên lâm lôi điện, địa khởi trầm minh, hỏa diễm tinh linh, xin hãy nghe tiếng ta triệu hoán, và đồng thời phóng ra ánh sáng ma lực chói chang nhất! Hỡi những phong tinh linh không bị câu thúc, hãy lắng nghe lời ta tự thuật, hãy ngưng tụ lực lượng cuồng bạo của các ngươi ở trên dãy đất này. Cửu lam tâm...Phù vân địa...thiên địa khấp....Sơn địa bế....Lam sắc vương! Hãy nghe theo minh ước từ viễn cổ để đến bên bờ ánh sáng, khiến cho tinh linh các phương nghe theo lời thỉnh cầu của ta! Hãy chứng kiến nước mắt thành khẩn của ta, còn có mang theo sự sầu bi ảm đạm, lòng tưởng niệm mang mác, và cơn sợ hãi thật sâu.....

Cứ dựa vào những câu ma chú của họ, có lẽ họ đang định phát động một trận ma pháp cực lớn, một trong những ma pháp trận cần phải có ít nhất phải hơn vạn ma pháp sư hợp lực mới được - Phách liệt diệt thiên trận!

Các tướng lĩnh của thành Đa Đa Lạp Đặc cũng là những chiến sĩ ưu tú. Họ ý thức được ý đồ của địch nhân nên chẳng những không nhân cơ hội này mà dẫn quân bỏ trốn, trái lại, họ còn nhanh chóng tập trung lực lượng lại để đối kháng.

Chỉ cần có thể kéo dài thêm một lúc nữa thì viện quân sẽ kéo đến kịp, đến chừng đó kẻ phải bỏ chạy tán loạn sẽ chính là liên quân Đông Nam rồi.

Chỉ tiếc là lực lượng ma pháp sư của Đa Đa Lạp Đặc lại không đông bằng của liên quân Đông Nam. Ba ma pháp trận cực lớn, cộng lại thì phải có tới hơn ba vạn ma pháp sư lận.

- Ta ở đây giải thoát cho các ngươi. Tất cả hãy quy về dưới chế ước của ta, lắng nghe thanh âm của ta, nghe theo lời triệu hoán của ta, phục tùng mệnh lệnh của ta, tiếp thu thỉnh cầu của ta, hóa thành sự phẫn nộ của ta và hãy đập tan tất cả vạn vật cản trở ở trước mặt ta. Những lực lượng đang được ẩn giấu trong không gian cũng chính là lực lượng của các ngươi, hãy phát tiết hết mọi sự bất mãn ra ngoài, chỉ có khi vạn vật bị phá hủy thì mới trút bớt cơn giận của các ngươi được. Hãy hủy diệt tất cả địch nhân của ta! Hỡi thần linh ở trên trời, hãy ban bố sức phá hoại lại cho ta, biến nó thành lực lượng của ta, và cùng với bá lực của chư thần trên cao ứng với tiếng cầu nguyện thành khẩn của ta, giúp ta phá trận.....

Quang mang ở trên người các ma pháp sư bỗng nhiên sáng lòa, bảy màu ma lực hợp vào một chỗ, đây chính là giai đoạn cuối trước khi phát động trận pháp.

Trong mắt của các binh sĩ đứng tại tiền phương của Đa Đa Lạp Đặc, vô luận là người có sức phòng ngự mạnh mẽ như các Dã Man nhân, Giải nhân, Quy nhân, kỵ sĩ, và cả ma pháp và vật lý công phòng kiêm bị như kết giới sư, vv....đều lộ nét sợ hãi. Bọn họ vốn không có khả năng ngăn cản được những ma pháp trận quy mô như vậy.

Nhưng khi ma pháp trận đang đến thời khắc tối hậu và sắp được phát động tới nơi, đột nhiên có rất nhiều hắc y nhân nhảy ra ngay trước mặt họ, xuất hiện một cách vô thanh vô tức, thật giống như quỷ mỵ vậy!

Chỉ có thích khách mới có năng lực tiềm hành như thế.

Vào thời khắc cực kỳ quan trọng này, ở ngay trước mặt các ma pháp sư vốn đang ở trận địa hậu phương của phe nhà, lực phòng ngự của họ vốn là con số không, nhưng nay lại thấy xuất hiện những kẻ thuộc chức nghiệp được xem là thiên địch của mình - thích khách.

Những ma pháp sư kia còn chưa kịp sợ hãi thì đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, sau đó thì họ đều đồng loạt trở thành những vong hồn trên biển.

Quang mang rực trời của ma pháp trận chợt co rút lại, tựa như quả bóng xì hơi vậy, trong một khoảnh khắc, ma pháp trận cực lớn và cực kỳ đáng sợ liền bị tan rã. Những lực lượng từ nguyên tố thiên nhiên cũng biến thành những điểm sáng lấp lánh tung bay đầy trời và một lần nữa trở về với không gian bao la.

Ma pháp sư và thích khách đụng độ nhau trong một cự ly quá gần như thế, tất nhiên tình cảnh đó liền biến thành trận đồ sát của một phe.

Một trận đồ sát kinh tâm động phách, nhanh, gọn, và cực thảm.

Liên quân Đông Nam còn chưa kịp có phản ứng gì thì toàn bộ ma pháp sư quân đoàn cực kỳ quan trọng của phe mình đã bị tiêu diệt sạch, thậm chí đoàn trưởng có lực lượng cường đại là Liên Lý Gia cũng không may mắn tránh được kiếp nạn.

Bọn họ nhìn vô số xác chết đang trôi nổi bồng bềnh trên nước mà không tin vào mắt mình. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà các ma pháp sư với khí thế kinh người đã biến thành cô hồn dã quỷ hết thảy.

Sau khi bỏ đi phương thức bao vây, theo đáng lý thì đội ngũ ở hậu phương phải được rất an toàn mới phải. Rõ ràng nhóm thích khách kia không phải của Đa Đa Lạp Đặc rồi, mà họ chỉ có thể là người của Mễ Kỳ Tư thôi.

Nhưng bọn họ đã tiềm phục ở đây từ lúc nào kia chứ?

Vậy các trinh sát binh và sủng vật ở dưới nước của phe mình đâu rồi? Quả thật tình trạng này rất quỷ dị, giống như sự thất tung kỳ bí của hàng ngàn hàng vạn thuyền bè ở vùng phụ cận của tam giác tử vong ở Địa cầu vậy.

Khi gặp phải sự đột kích, chẳng lẽ ngay cả một lời cảnh báo cũng không có hay sao?

Từ lúc bắt đầu phát động binh mã ở trên lục địa, thế công của liên quân Đông Nam mạnh như chẻ tre, nhanh chóng công hạ từng tiểu quốc một, cho đến khi thâm nhập hải dương, bức thẳng một mạch đến Tát La, họ vốn chưa gặp phải một sự ngăn trở nào. Thắng lợi dường như đã nằm trong tầm tay, điều đó khiến cho tinh thần các binh sĩ cao ngất tận mây xanh, hào tình vạn trượng.

Cũng y như thế, khi họ gặp phải thất bại thì sẽ bị đả kích rất trầm trọng, nhất là gặp phải sự thất bại không minh bạch như thế này. Do đó mà trong lòng từng người binh sĩ của liên quân Đông Nam liền dấy lên một cổ hàn khí.

Mễ Kỳ Tư tiến hành du kích chiến và có thể cầm cự ngang ngửa với ma thú quân đoàn, tất cả đều nhờ vào ưu điểm lớn nhất của họ là trinh sát và phản trinh sát. Mà trong chiến tranh, ưu điểm này lại được phát huy tới mức vô hạn, quả thật là đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh rồi vậy.

Chỉ cần có một lần sai lầm trong việc phản trinh sát thôi thì toàn quân cũng sẽ bị tiêu diệt ngay.

Nếu như liên quân Đông Nam biết được binh đoàn trinh sát của Mễ Kỳ Tư đã được tôi luyện qua những tao ngộ khốc liệt như thế nào trong chiến dịch du kích của mình, hẳn là họ sẽ không nghĩ rằng các trạm canh ngầm ở dưới nước của mình đã gặp bất trắc rồi đâu.

Sau khi đoàn quân thích khách tiêu diệt xong các ma pháp sư, họ liền cùng nhau nhảy hết xuống nước và lặn đi mất.

Sở trường của thích khách là đột kích, nếu chiến đấu quang minh chính đại thì họ sẽ rất thiệt thòi.

Tuy đau lòng vì sự hy sinh của đoàn quân ma pháp sư, nhưng Ai Nhĩ Duy Tư dù sao cũng là một lão tướng dầy dặn kinh nghiệm, lão tuyệt đối không vì việc này mà làm ảnh hưởng đến sự phán đoán của mình.

Ai Nhĩ Duy Tư thở dài một hơi, rồi bất đắc dĩ ban ra mệnh lệnh kế tiếp.

Tiếng kèn hiệu đột nhiên vang lên cao vút, mỏng và trầm. Đó chính là tín hiệu lui binh.

Mũi nhọn trong chiến lược công thành lần này chính là ma pháp sư binh đoàn, nhưng toàn bộ bọn họ đều đã bị tiêu diệt, vì vậy mà Ai Nhĩ Duy Tư không còn nắm chắc sẽ thành công chiếm được Đa Đa Lạp Đặc trong một thời gian ngắn, đồng thời đứng vững chân ở bên trong thành nữa. Vì vậy mà lão chỉ có thể lui binh, bằng không đến khi quân Mễ Kỳ Tư bắt đầu xiết chặt vòng vây, đến chừng đó e rằng dù có muốn bảo tồn lực lượng cũng rất khó khăn nữa.

Thế là ba cánh quân chủ lực liền hợp lại thành một, và quay về phía nam mà bỏ chạy.

Tinh thần của các binh sĩ của Đa Đa Lạp Đặc vốn đang mệt mỏi cực độ, nhưng đột nhiên lúc này lại cực kỳ phấn chấn, tựa như long tinh hổ mãnh vậy. Do đó họ liền lập tức truy sát quân địch, quyết không bỏ qua. Sau khi rơi vào tuyệt cảnh nhưng lại tìm được đường sống, thế là hy vọng thắng lợi đã mang đến cho họ nguồn động lực rất lớn.

Lôi Đặc đang đứng ở xa xa, gã nhìn thấy cảnh đó thì liền chửi ầm lên:

- Cái đám ngu ngốc này, có thể bảo vệ được thành trì là tốt rồi, còn đuổi theo cái gì? Vạn nhất liên quân Đông Nam quay trở lại tấn công thì ta sẽ thế nào? Người đâu, lập tức gọi bọn chúng không được truy kích! Mau!

Đứng cách Lôi Đặc không xa là những Không kỵ binh, Tư Tháp Tây Á, Tân Địch Á, và các tướng lĩnh khác nghe vậy thì đều nhíu mày. Chỉ cần là người biết nhìn đại cuộc thì đều có thể đoán ra liên quân Đông Nam đã mất đi năng lực xoay chuyển càn khôn, hiện nay họ chỉ có thể nhanh chóng bỏ chạy trối chết, nếu không lỡ bị đối phương nắm lấy thời cơ rồi nội ứng ngoại hợp, thừa thế xông lên, vậy thì gã sẽ không ban ra một mệnh lệnh thiếu đầu óc như vậy.

Người này quả thật là tự tư ích kỷ tột độ, trong mắt gã, ngoài cái mạng nhỏ của mình ra thì không hề suy nghĩ cho một ai hết.

Đa Đa Lạp Đặc có một thành chủ như vậy, thật là đáng thương.

Tư Tháp Tây Á thở dài một hơi rồi nói:

- Thành chủ, lúc này chính là một cơ hội tốt để truy kích, không nên bỏ qua. Huống chi, chúng ta còn có Không kỵ binh ở đây, thành chủ không cần lo lắng.

Nửa câu đầu thì Lôi Đặc chẳng thèm quan tâm tới, nhưng nửa câu sau thì lại đánh trúng tim đen của gã.

Không sai, dù cho liên quân Đông Nam có quay trở lại thì bên cạnh mình còn có Tinh anh không kỵ binh, họ sẽ đưa mình đào tẩu đi nơi khác. Vừa nghĩ đến đó, tâm trạng của gã liền khá hơn một chút, vì vậy mà không tiếp tục hạ lệnh bỏ việc truy kích nữa.

Đại quân của Mễ Kỳ Tư dần dần tiến đến gần, họ cùng hợp lực với quân của Đa Đa Lạp Đặc mà thỏa thích truy sát quân địch.

Liên quân Đông Nam quả thật bị đánh tơi bời, bỏ chạy trối chết. Một giờ trước, họ không hề nghĩ là mình sẽ rơi vào hoàn cảnh thê thảm tới như vậy.

Vầng thái dương từ từ mọc lên, nó rải ánh sáng xuống khắp đại địa, đồng thời cũng chiếu rõ chân dung của đại quân Mễ Kỳ Tư.

Dẫn đầu đại quân là một người cao lớn đang cưỡi trên đầu một con hải thú, toàn thân mặc một bộ chiến giáp đen kịt, ánh dương quang rải lên người hắn một lớp kim sắc, càng làm tăng thêm vẻ oai phong lẫm lẫm, trông tựa như một thiên thần giáng thế vậy.

Hình ảnh quen thuộc đó liền khiến cho cõi lòng của Tư Tháp Tây Á và Tân Địch Á dậy lên những cảm giác ấm áp. Sau đó, hai nàng lại nghe tiếng binh sĩ reo hò vang dội.

- Thống soái Rạng Đông!

- Thống soái Rạng Đông!

- Thống soái Rạng Đông!

..........

Ánh rạng đông từ trên cao tỏa xuống mặt đất, có thể ngăn cản được những cơn sóng dữ. Lời này vốn có phần hơi phóng đại một chút, Mộ Dung Thiên nghĩ đến cái biệt hiệu mới này của mình mà cảm thấy buồn cười. Hiện nay, cái biệt hiệu đó đã trở thành bất khả dao động ở trong lòng mọi người rồi.

Một giai thoại truyền kỳ của hải quốc, đã được định trước là sẽ thành hình ngay vào buổi sáng không tầm thường này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.