Dị Giới Dược Sư

Quyển 14 - Chương 348: Nghi thức



Mộ Dung Thiên hơi suy nghĩ một chút thì liền hiểu được vấn đề ngay. Vì là người thuộc nhóm quân đầu tiên của phe Tây Bắc đến hỗ trợ cho Tát La, và kịp thời giải nguy cho đế quốc, do đó, với công lao đặc biệt ấy mà Khắc Lý Tư Đế đã trở thành một trong những khách mời ngoại tịch rất hiếm hoi.

Đương nhiên, thiệp mời của nàng chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, nhiều lắm thì sẽ nhận được những vinh dự không có thực chất, chứ sẽ không được đề bạt nắm giữ các chức vụ có nhiều quyền lực như các tướng lĩnh của bổn địa.

Trong thời gian được đặc phái làm cánh quân kỳ binh sắc bén cùng với Mộ Dung Thiên, và sau nhiều lần trải qua những trận chiến hung hiểm và gian nan, tuy Khắc Lý Tư Đế giảo hoạt như hồ ly, nhưng Mộ Dung Thiên cũng phải thừa nhận rằng, nàng mỹ nữ này phối hợp với mình rất ăn ý, khiến cho mỗi lần hợp tác chiến đấu đều rất nhịp nhàng trôi chảy.

Vì vậy, hai người nhờ quen biết trong một khoảng thời gian lâu như vậy thì cũng trở nên bằng hữu thân thiết, nói chuyện với nhau cũng thoải mái tùy tiện. Mộ Dung Thiên lâu dần cũng tập thành thói quen luôn.

- À, ta cũng vừa mới đến Đặc Nhĩ Ty thôi, nên không biết được chuyện đó, thật xin lỗi!

Mộ Dung Thiên cười khì một tiếng, sau đó như nhớ ra chuyện gì, vội nói với giọng đầy tiếc nuối:

- Thật đáng tiếc, Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, tuy rằng chúng ta cùng tề vai tác chiếc là một chuyện rất khoái trá, nhưng chỉ sợ sự hợp tác của chúng ta chỉ tạm thời đến đây là kết thúc thôi.

Hợp tác với phe Tây Bắc thì chẳng khác nào bảo hổ lột da, vì vậy mà bất luận lúc nào Tát La cũng phải duy trì cảnh giác cao độ.

Căn cứ vào hiệp nghị kết minh giữa song phương, sau khi viện quân giúp các nước trung lập đẩy lui liên quân Đông Nam thì sẽ rút về phương tây bắc. Đó là một trong những nguyên tắc quan trọng cần phải bảo vệ.

Đương nhiên, nếu như phe Tây Bắc muốn nhân cơ hội này mà nuốt luôn Tát La và các nước trung lập, vậy thì hễ ai có đầu óc một chút cũng biết được họ sẽ chẳng hề khách khí, cứ ngang nhiên nuốt lời là xong. Trong chiến tranh chính trị, đâu đâu cũng đầy rẫy những sự lừa lọc và dối trá.

Chỉ tiếc là phe Tây Bắc cũng không hề nắm chắc sẽ có thể nuốt được miếng thịt ngon là Tát La, nếu như làm bừa, nói không chừng Tát La lại sẽ nghiêng về phía Đông Nam thì nguy. Do đó mà họ chỉ có thể tuân thủ điều ước mà thôi.

Trong điều ước còn có một hiệp nghị khác, đó là các nước trung lập sẽ khai thông sự hạn chế của các trục giao thông. Phe Tây Bắc có thể tùy thời thông qua những trục giao thông đó mà phát binh, với một số lượng nhất định để đến Tát La.

Đây là một hiệp nghị rất hợp lý. Một mặt, vì để đề phòng Lam Nguyệt lại bất ngờ xâm lược, liên quân Tây Bắc bất kỳ lúc nào cũng có thể đến đây được.

Mặt khác, vì số lượng binh lực bị hạn chế, nên Tát La cũng sẽ không bị uy hiếp bởi phe Tây Bắc.

Nếu như không có gì xảy ra ngoài ý muốn, sau khi kết thúc Quần Anh hội lần này, viện quân của Tây Bắc cũng sẽ phải quay trở về, do đó mà Mộ Dung Thiên mới nói ra những lời vừa rồi.

Khắc Lý Tư Đế cười nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, ngài không cần phải thất vọng, bởi vì biết đâu chúng ta sẽ tiếp tục có cơ hội hợp tác thì sao? Hoặc giả, trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới, sự hợp tác giữa chúng ta vẫn chưa thể kết thúc ấy chứ.

Mộ Dung Thiên thắc mắc:

- Lời đó là ý gì?

Theo đạo lý, Tát La tuyệt đối sẽ không cho phép phe Tây Bắc giữ lại một số lượng lớn binh lực ở trong lãnh thổ của mình, bằng không thì điều đó cũng chẳng khác nào tự mình cài trái bom giờ trong nhà vậy.

- Bởi vì ta vừa nhận được một lệnh khẩn do giới cao tầng của Tát La các người cùng quyết định.

- Lệnh khẩn gì?

Đôi mắt của Khắc Lý Tư Đế chợt nheo nheo lại, nàng cười giảo hoạt và nói:

- Úi chà, thật xin lỗi, ta đột nhiên đã quên mất rồi. Thế nhưng.....nếu như có vị thân sĩ nào mời ta dùng cơm tối, nói không chừng ta sẽ nhớ lại được đấy.

Và thế là địa điểm trò chuyện giữa hai người liền chuyển từ phòng khách sang phòng ăn.

Bao nhiêu món sơn hào hải vị, điểm tâm, bánh ngọt, các món ăn chơi, vv....được dọn lên đầy ắp. Tuy chỉ có hai người dùng cơm, nhưng trù sư vẫn chưa chịu dừng tay, cứ đem hết món này tới món khác lên, cuối cùng thì bày đầy lên chiếc bàn dài gần ba thước.

Đây là sự an bài của các quan viên cao cấp của thành Đặc Nhĩ Ty, bất luận thế nào, những kẻ hầu người hạ cũng đều phải tận lực thỏa mãn cho Mộ Dung Thiên ở trên mọi phương diện, cố gắng tạo cho hắn tâm tình thoải mái trong những ngày ở lại đây.

Nếu không phải vì Mộ Dung Thiên rất cần thời gian nghỉ ngơi và đã đưa ra lời tạ khách (từ chối tiếp khách), hơn nữa các quan viên của Đặc Nhĩ Ty cũng vì phải lo việc tổ chức Quần Anh hội mà bận đến nỗi đầu tắt mặt tối, vậy thì nói không chừng thành chủ của Đặc Nhĩ Ty đã đích thân đến đây dùng bữa với hắn rồi.

Vị trù sư này có tên là A Nhĩ Phất Lôi Đức, là một đầu bếp chính tại phạn điếm nổi danh dành cho các dũng sĩ là Tụ Anh Lâu, bản thân lão cũng được nhận lãnh ma pháp trù sư huân chương cấp ngũ tinh.

Ma pháp trù sư là một loại đặc biệt trong giới trù sư. Trong người họ vốn có thiên phú ma pháp, nhưng lại hạ mình đi đảm nhận một sinh hoạt chức nghiệp.

Bởi vì sự khống chế nguyên tố của các ma pháp sư cao hơn người thường nhiều lắm, vì vậy mà mức độ hỏa hầu do họ nắm giữ rất chính xác, và nhờ vậy mà những thức ăn do họ nấu ra đều là những món ngon độc đáo. Ngoài việc đó ra, vật liệu nấu ăn cũng được nêm nếm rất vừa vặn, nên lại càng làm tăng tác dụng của các hương liệu vốn đã có sẵn chất bổ. Nói huỵch toẹt theo cách nói của Địa cầu thì thông qua vật thực mà bồi bổ thân thể.

Mà ma pháp trù sư cấp ngũ tinh ở trên Tát La lại không có bao nhiêu người, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Thậm chí, so với các danh ca thì họ còn nổi tiếng hơn nhiều. Bình thường có rất nhiều quan lớn tranh nhau đến Tụ Anh Lâu để dùng cơm, vậy mà vẫn phải xếp hàng thật dài để chờ, thậm chí còn phải trông vào tâm tình của A Nhĩ Phất Lôi Đức mà xem mình có khẩu phước hay không nữa ấy chứ.

Nếu như A Nhĩ Phất Lôi Đức thấy không vui, và không muốn xuống bếp, vậy thì ngay cả thành chủ Tra Nhĩ Tư cũng chẳng làm gì được.

Vậy mà vì để tiếp đãi tốt vị thanh niên thống soái có tiền đồ vô hạn này, thành Đặc Nhĩ Ty coi như là đã tận hết tâm tư rồi, đặc biệt phái A Nhĩ Phất Lôi Đức đến đây làm trù sư riêng cho hắn.

Thường ngày, Khắc Lý Tư Đế vẫn ăn uống rất từ tốn, hoàn toàn biểu hiện ra dáng của một thục nữ có nền giáo dục kỹ lưỡng. Thế nhưng trong lúc này thì nàng chẳng giữ thể diện nữa, mà ăn như rồng cuốn, có hơi mất đi chút nghi thái hằng ngày của mình.

Thức ăn ở tây bắc cũng thô tục như dân phong của họ vậy, họ vốn chẳng màng đến mùi vị là gì, trên cơ bản, chỉ cần ăn no là được. Bởi vậy mà sau khi đến Tát La, Khắc Lý Tư Đế liền bị hấp dẫn bởi những phong cách nấu nướng cầu kỳ, do đó mà cũng yêu thích luôn thức ăn ở đây.

Dĩ nhiên nàng biết rất rõ địa vị của A Nhĩ Phất Lôi Đức. Trừ lúc mới đến Đặc Nhĩ Ty ra, lần đó nhờ vào mặt mũi của thành chủ Tra Nhĩ Tư mà nàng mới được may mắn nếm thử qua tài nghệ của lão một lần. Thế nhưng lần đó cũng chỉ có vài món là do đích tay của A Nhĩ Phất Lôi Đức nấu ra, đương nhiên là khác xa bây giờ. Bởi vậy mà nàng mới tạm thời vất bỏ phong độ thục nữ chết tiệt kia qua một bên; vả lại, lúc này ở trước mặt tên sắc lang kia thì cũng không cần phải làm dáng làm vẻ chi nữa.

Khắc Lý Tư Đế vừa ăn vừa khen suýt xoa:

- A Nhĩ Phất Lôi Đức tiên sinh, đa tạ những món kiệt tác của ngài, món nào cũng là mỹ vị cả.

Mộ Dung Thiên cũng gắp một miếng cá bỏ vào miệng, nhưng sau đó hắn lại hơi nhíu mày:

- Ừm, món này đã bỏ hơi nhiều tỏi một chút, tuy lần đầu ăn vào thì quả thật mùi vị rất cường liệt, tuy nhiên dư vị đọng lại vẫn còn quá nồng, điều đó sẽ dễ che đi mùi vị thơm ngon vốn có của cá....

- Sặc.....

Thiếu chút nữa thì Khắc Lý Tư Đế đã phun hết thức ăn ở trong miệng vào mặt Mộ Dung Thiên rồi. Một kẻ ngoài nghề như hắn mà lại dám đi bắt bẻ một vị ma pháp trù sư cấp ngũ tinh hay sao? Có phải là tự mình gây rối hay không?

Hơn nữa, Mộ Dung Thiên tựa hồ vẫn còn chưa chịu ngừng ý định múa rìu qua mắt thợ, hắn nói tiếp:

- Thứ nhì, loại bột ướp cá này tốt nhất là lấy mầm trà giã nát mà thay thế, bởi nó ngoài lạnh trong nóng, vừa vặn có thể hỗ trợ cho quy luật vận hành lực lượng của Lĩnh vực ma võ sĩ, song song đó, nó cũng có ích lợi cho Thổ hệ đấu khí của Khắc Lý Tư Đế tiểu thư nữa.

Khắc Lý Tư Đế nghe vậy thì dở khóc dở cười, nàng thật sự lo lắng A Nhĩ Phất Lôi Đức sẽ hầm hầm tức giận mà bỏ đi.

Nhưng kết quả lại khiến cho Khắc Lý Tư Đế trợn tròn hai mắt đầy kinh ngạc, vì A Nhĩ Phất Lôi Đức vừa nghe vừa gật gù liên tục:

- Dạ! Dạ!

Nói xong, lão còn lấy một quyển trục ma pháp ra rồi chăm chú ghi lại những gì Mộ Dung Thiên vừa nói.

Khắc Lý Tư Đế nhịn không được, vội nói:

- A Nhĩ Phất Lôi Đức tiên sinh, ngài cứ giữ theo ý mình là được, đừng xu nịnh hắn. Hắn đâu biết nấu nướng gì chứ.

A Nhĩ Phất Lôi Đức nghiêm túc nói:

- Không! Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, ngươi sai rồi. Đây không phải là xu nịnh. Ta có thể bảo chứng, Đan Ni Tư đại nhân đúng là một người có nhận thức sâu sắc nhất đối với thức ăn, mà sức sáng tạo của y lại càng không có ai sánh bằng. Ta tự cảm thấy thua xa.

- Úy?

Khắc Lý Tư Đế dường như không thể tin vào tai mình. Nàng đột nhiên nhớ ra, Ai Nhĩ Phất Lôi Đức không phải gặp ai cũng khen, mà lúc này trên mặt lão lại có thần tình rất nghiêm túc, rõ ràng là đang chăm chú học hỏi chứ không phải là đang vuốt mông ngựa.

A Nhĩ Phất Lôi Đức bỗng nói:

- Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, nếu không ngại thì xin mời nếm thử món này xem sao.

Khắc Lý Tư Đế nhìn theo hướng chỉ của Ai Nhĩ Phất Lôi Đức, nơi đó là một dĩa rau và có thịt chim Khách đã xé mỏng được rải ở bên trên. Vật liệu rất đơn giản và tầm thường, nếu so với những món cầu kỳ khác thì thật là chênh lệch một trời một vực, vì vậy mà trong đầu Khắc Lý Tư Đế tràn đầy nghi vấn.

Với tay nghề của Ai Nhĩ Phất Lôi Đức, làm sao có thể nấu ra một món tầm thường như thế chứ?

Tuy Khắc Lý Tư Đế cảm thấy rất thắc mắc, nhưng vẫn gắp thử một miếng thịt đưa vào miệng, nhưng ngay lập tức sau đó, đôi mắt đẹp của nàng liền lung linh phát sáng.

Mùi vị quả thật rất kỳ diệu. Khắc Lý Tư Đế dám chắc rằng mình chưa từng nếm qua món nào ngon như vậy, cho dù là bất kỳ món nào có mùi vị ngon ngọt gần như thế cũng không có nốt; hơn nữa, mùi vị của nó rất mới mẻ, khiến người ta nhịn không được mà phải ăn tiếp miếng thứ hai, thứ ba, thứ tư....

Khắc Lý Tư Đế bất giác không tự chủ được mà buộc miệng khen:

- Thật không ngờ tài nấu nướng của tiên sinh lại mang tính chất đột phá như vậy.

- Đâu có, món đó được Đan Ni Tư đại nhân nấu ra đó chứ.

A Nhĩ Phất Lôi Đức thoáng lộ vẻ xấu hổ, rồi nói tiếp:

- Ta đã học suốt cả một buổi chiều mà vẫn không làm sao nấu ra được ngon như vậy, cho nên cũng không dám bêu xấu. Trước kia, ta vẫn cho rằng thức ăn ngon chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất, đó là vẻ ngoài phải tinh mỹ và trình độ điều phối nguyên tố phải hợp lý, thế nhưng Đan Ni Tư đại nhân đã triệt để phá vỡ quy tắc này. Từ bấy lâu nay, người ta đồn rằng chỉ có những vị thần cấp ma pháp trù sư ở trong truyền thuyết mới nấu ra được những món ăn tuyệt vời, nhưng đó chỉ là lời đồn đãi, ta vốn không tin. Lẽ tất nhiên, đó là trước kia thôi....

Nghe lời lão thừa nhận như vậy, Mộ Dung Thiên thấy hơi ngượng, vội xua tay nói:

- Ấy, ta chỉ hơi hiểu được vài phối phương tương đối đặc biệt thôi, làm sao có thể lợi hại bằng lão chứ.

Bởi vì hắn đã quen phong vị của thức ăn tại Địa cầu, mà lần này đến Đặc Nhĩ Ty lại không mang theo đám người Lộ Thiến, mà bản thân mình lại lười động thủ, do đó hắn mới đưa quyển trục dạy nấu ăn của mình cho A Nhĩ Phất Lôi Đức để lão làm giúp. Ai ngờ vị ma pháp danh trù này vừa nhìn thấy nó thì như thấy món chí bảo, trái lại còn xin hắn dạy cho. Điều đó cũng khiến cho Mộ Dung Thiên rất bất ngờ nữa.

Trên thực tế, Mộ Dung Thiên đến từ Địa cầu nên biết rất nhiều phương pháp điều chế thuốc, vừa khéo lại rất phù hợp với nguyên lý điều dưỡng nguyên tố ở trên đại lục. Lại thêm Kinh mạch chu thiên vận chuyển thuật độc nhất vô nhị của hắn, cùng với thiên phú dược sư đã khiến cho hắn có thể nhận biết được những món thực vật nào có ảnh hưởng đến cơ thể con người, bao gồm cả sự phối hợp với nguyên tố, quả thật là không ai bì kịp. Do đó hắn mới có thể dễ dàng cải tiến những phương pháp chế biến thức ăn đã có từ lâu đời kia, và đạt được hiệu quả kỳ diệu, đến nỗi còn khiến cho cả vị ma trù kia phải kinh sợ không thôi.

Khắc Lý Tư Đế nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên như một quái vật vậy. Sau đó nàng mới nhớ ra, ngày trước cái người tên là La Địch này khi còn ở Lam Nguyệt đã tạo ra một kỳ tích mà từ trước tới nay chưa từng có ở trên đại lục, đó là hắn đã phát minh ra được một loại đan dược có thể cải tiến cơ linh trong cơ thể con người ở một mức độ thấp. Vì vậy mà nàng không còn cảm thấy kỳ quái nữa.

Nguyên lý điều chế của dược sư và ma trù căn bản lại cùng nguồn gốc.

Trình độ biến thái của tên sắc lang này quả thật không tầm thường, vì vậy mà những gì phát sinh ở trên người hắn cũng không còn khiến người ta giật mình kinh sợ nữa.

Khắc Lý Tư Đế vừa tự thuyết phục mình như vậy xong thì lại tiếp tục bữa cơm tối, còn Ai Nhĩ Phất Lôi Đức thì đứng một bên với thần tình cực kỳ hưng phấn, chăm chú lắng nghe những lời phê bình của Mộ Dung Thiên, đồng thời cũng tiếp thu những đề nghị thay đổi của hắn. Nếu có người khác ở đây, hẳn là sẽ thấy tình cảnh này rất hoạt kê.

Chừng một giờ sau, Khắc Lý Tư Đế cũng dùng bữa xong. Đây là bữa ăn mà nàng ăn lâu nhất.

- Đan Ni Tư đại nhân, bây giờ thì chúng ta nói vào chính sự đi.

Khắc Lý Tư Đế nói xong thì liền ho khan một tiếng.

A Nhĩ Phất Lôi Đức hiểu ý, tuy rằng vẫn lưu luyến chưa muốn rời đi, nhưng lão vẫn cáo từ lui ra. Thần tình lúc bỏ đi của lão trông rất vui vẻ, tựa như một đứa trẻ mới có được món đồ chơi mới vậy.

Đối với trù sư mà nói, phương pháp nấu ăn mới cũng quý như môn tu luyện thuật đối với võ sĩ, hay là phương pháp điều chế thuốc đối với dược sư vậy.

Mộ Dung Thiên cười hỏi:

- Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, bây giờ có thể giải đáp thắc mắc ở trong lòng ta được rồi chứ?

Khắc Lý Tư Đế đáp:

- Đương nhiên! Kỳ thật, có lẽ ngài cũng sẽ nhanh chóng tiếp được nội dung của mật lệnh thôi. Đó là quân đội của chúng ta không cần rút hết về Tây Bắc nữa, mà chúng ta đã được giới cao tầng của quý quốc đồng ý cho tiếp tục đóng quân ở một thành thị của Tát La.

- Cái gì?

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì cảm thấy rất kinh hãi.

Khắc Lý Tư Đế bổ sung thêm:

- Còn thành trì mà chúng ta sắp đóng quân sẽ chính là Mễ Kỳ Tư!

Mộ Dung Thiên thoáng kinh ngạc, đôi mày khẽ nhíu lại. Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, sau khi suy nghĩ một lúc thì hắn bắt đầu hiểu được ý đồ trong việc này của Tát La.

Nếu để cho viện quân rút hết về tây bắc, vậy thì sự uy hiếp của họ đối với Tát La đương nhiên sẽ giảm đi rất nhiều. Thế nhưng nếu Lam Nguyệt lại phát binh xâm lược lần nữa, cho dù các trục giao thông đã được khai thông, nhưng có ai dám bảo đảm rằng một khi cần thiết thì viện quân sẽ kịp thời chạy đến? Dù sao thì tình hình chiến cuộc bao giờ cũng thay đổi liên tục kia mà.

Bởi vậy nên Tát La đã nghĩ ra được một kế sách trung dung, đó là vẫn giữ lại một đoàn quân của phe Tây Bắc, mà bởi vì Mễ Kỳ Tư xa xôi dịu vợi, nó hầu như là một thành thị không lệ thuộc vào Tát La. Vì vậy, dù cho quân Tây Bắc có đóng tại đó thì cũng không tạo thành sự uy hiếp trực tiếp nào đối với Tát La.

Cùng lúc đó, phe Tây Bắc cũng có thể đặt một căn cứ địa ở trên hải dương, qua đó, họ có thể vận chuyển tiếp tế cho đồng đội đang gian nan chống đỡ với Lam Nguyệt ở vùng duyên hải, tiện lợi hơn trước rất nhiều.

Ngoài việc đó ra, liên quân Tây Bắc cứ nhìn chòng chọc vào Lam Nguyệt như vậy thì sẽ tạo không ít áp lực cho họ. Ở một mức độ nào đó, việc này cũng có tác dụng kiềm chế phe Đông Nam.

Đối với kẻ luôn hy vọng có thể duy trì tình trạng hòa bình càng lâu càng tốt như Mạch Khắc Tắc Nhĩ, đây chính là một kế sách thần kỳ, nhất cử lưỡng tiện. Ngay cả Mộ Dung Thiên cũng phải kinh thán đối với quyết định to gan mà hữu hiệu như vậy.

Khắc Lý Tư Đế lại nói tiếp:

- Quý quốc đã phân định Mễ Kỳ Tư trở thành ngoại hạt thành thị, cho phép người Tây Bắc chúng ta và con dân của ngươi cùng sử dụng. Các binh sĩ và dân chúng của Tây Bắc có thể sinh sống tại Mễ Kỳ Tư và được hưởng hầu hết mọi quyền lợi của công dân quý quốc.

Mặc dù Mộ Dung Thiên cho rằng quyết định này của Tát La rất anh minh, nhưng hắn cũng thấy rất đau đầu. Cái đám người quỷ dị tà ác và hiếu chiến của phương tây bắc kia, dù có nằm dưới quyền của mình, nhưng thế nào cũng sẽ tạo ra không ít phiền phức đây.

Dường như đọc được sự lo lắng của Mộ Dung Thiên, Khắc Lý Tư Đế cười nói:

- Yên tâm đi, ngoài việc được hưởng quyền lợi công dân của quý quốc ra, chúng ta cũng phải biết nhập gia tùy tục mà, tất nhiên sẽ thực hiện đủ mọi nghĩa vụ như của những công dân của Tát La thôi. Tuy ta được nhậm chức thành chủ của hạt ngoài thành thị, chịu trách nhiệm quản thúc quân dân Tây Bắc đang trú đóng tại Mễ Kỳ Tư. Đương nhiên, về mặt quyền lực thì vẫn còn thấp hơn đại nhân ngài một bậc, chỉ có tác dụng hỗ trợ cho ngài mà thôi. À, sẵn đây cũng xin chúc mừng ngài, Đan Ni Tư đại nhân, ngài lại sắp được vinh thăng lên chức thành chủ của Mễ Kỳ Tư rồi, lên chức thật nhanh nhỉ.

Nói tới đây, Khắc Lý Tư Đế đứng dậy và vươn một tay ra, rồi cười nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Sau khi mọi phiền phức tại Quần Anh hội kết thúc, chúng ta hãy đến Mễ Kỳ Tư để tiến hành nghi thức thành chủ giao tiếp.

Mộ Dung Thiên cũng vươn tay ra nắm lấy tay Khắc Lý Tư Đế:

- Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, ta còn có một đề nghị hay.

- Đề nghị thế nào?

- Sẵn dịp đó chúng ta có thể thuận tiện tiến hành nghi thức thành chủ giao phối luôn, thế nào?

- Đi chết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.