Dị Giới Dược Sư

Quyển 14 - Chương 350: Cầu hôn



Trước cái tên đó không hề có thành thị tương ứng, không có quan hàm, không có chức nghiệp, và cũng không có thêm bất luận một danh hiệu nào để tô vẽ cho nó. Thế nhưng ai cũng hiểu rất rõ, Đan Ni Tư này không phải là thợ may Đan Ni Tư ở cùng xóm, cũng không phải là Hà nhân chiến sĩ Đan Ni Tư, thậm chí cũng chẳng liên quan tới đại ma pháp sư cấp bốn sao cao quý Đan Ni Tư. Lúc này, sau khi nghe được cái tên đó thì không một ai lại liên tưởng đến những người trùng tên khác, ngoài hắn ra.

Trong những trường hợp thông thường, khi bên quan viên giới thiệu một ai đó mà không đọc luôn thành thị tương ứng cùng với danh hiệu của đối phương thì đúng là rất thiếu lễ phép, đồng thời cũng tỏ ra thiếu tôn trọng đối phương nữa.

Nhưng lúc này mọi người đều hiểu được thâm ý của Long vương. Ông ta không đọc lên những danh hiệu dư thừa chính là muốn nói rằng người này rất đặc biệt. Cho dù ở trên đời có rất nhiều người trùng tên với hắn, nhưng nhân vật mà ông ta vừa nhắc đến đó lại độc nhất vô nhị, đặc biệt đến nỗi chỉ cần vừa hô tên hắn lên thì cũng không có ai lại nghĩ đến người khác ngoài hắn.

Trong tình huống thành trì sắp bị phá, hắn đã suất lãnh bộ hạ tiến hành du kích chiến. Thế rồi cũng trong một hoàn cảnh xấu nhất, hắn đã tiêu diệt được đại quân ma thú do Luân hồi yêu thú Cùng Kỳ dẫn đầu tại đầm Phong Ấn.

Sau đó đội quân của hắn đã trở thành đột kích kỳ quân chuyên đi chi viện cho những nơi đang bị liên quân Đông Nam vây khốn. Với thế lực áp đảo của liên quân Đông Nam, hắn đã lần lượt đẩy lui bọn họ, và thu được chiến thắng sau cùng, để đến nỗi khiến cho hơn mười vị danh soái của quân địch phải nuốt hận vì thanh oai hiển hách bị chôn vùi trên biển.

Và thế là hắn cũng đã tạo ra một truyền kỳ mà không ai có thể làm được, đó là trở thành một thiên tài thống soái bất khả chiến bại.

Mộ Dung Thiên đứng lên từ chỗ ngồi ở bậc thềm thứ nhất. Hắn cũng giống như các quan khách vậy, hắn biết Mạch Khắc Tắc Nhĩ vừa gọi tên mình chứ không phải ai khác.

Hắn chậm rãi bước lên "Long giai". Một điều hoàn toàn bất ngờ đã xảy ra, đó là bên dưới không hề phát ra tiếng hoan hô vang dội như mỗi khi có người lên đài nhận thưởng trước hắn.

Phải biết rằng, nơi đây đang chứa hơn năm mươi vạn người, đáng lý phải có nhiều tiếng xầm xì lắm mới phải, nhưng lúc này thì chỉ có tiếng gió thổi vi vu mà thôi.

Mọi người đã dùng một phương thức khác để biểu dương vị thiên tài thống soái phi thường này.

Nếu đã có Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ đích thân lên đài trao thưởng, vậy thì người nhận thưởng cũng phải là một nhân vật phi phàm mới đúng. Điều đó cho thấy địa vị lúc này của Mộ Dung Thiên ở trong lòng những người dân của Tát La cao vời tới mức nào.

Nhất là ở trong lòng các binh sĩ, tuy rằng võ công của Mộ Dung Thiên không phải là vô địch, nhưng khi ở trên chiến trường, chỉ cần là quân đội do hắn suất lĩnh thì họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ ngã xuống.

Đó là lòng tin mù quáng do chiến tích anh dũng siêu biến thái mang đến, mức độ tôn kính của các binh sĩ đối với Mộ Dung Thiên còn vượt qua cả vị thần linh của các hải quốc là Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ nữa.

Lúc này, Mộ Dung Thiên chính là anh hùng trong anh hùng, thần tượng trong thần tượng, và cũng là tiêu điểm trong các tiêu điểm.

Tất cả mọi khán giả trong quảng trường đều nhìn hắn với ánh mắt sùng bái cuồng nhiệt, nhìn gã thiên tài thống soái này đang chậm rãi bước lên Quần Anh đài, nơi đỉnh cao mà nhiều người mơ ước, ai nấy cũng đều cảm thấy rất vinh hạnh, bởi vì họ đang được chứng kiến một truyền kỳ vô tiền khoán hậu sẽ được lưu danh trong sử sách.

Trong số những người này, thuộc hạ của Mộ Dung Thiên là những người khích động nhất. Nếu không có thành thủ đại nhân, vậy thì họ và cả hơn ngàn vạn dân chúng của Mễ Kỳ Tư đều đã bị táng thây trong bụng ma thú hết rồi.

Là hắn đã ban cho họ tòa thành này và sự tái sinh của hàng trăm vạn người, là hắn đã ban cho họ cái ngày được bước lên đỉnh cao của vinh quang này. Đối với những ai đã cũng kề vai tác chiến với hắn, hiển nhiên địa vị của hắn ở trong lòng họ rất vĩ đại và cũng không có ai thay thế được.

Trong biển người đang cực kỳ xúc động đó, chỉ có một số rất ít là có cảm giác khác hẳn mà thôi.

Một trong số đó là Băng Sơn mỹ nữ Tân Địch Á của Niêm Hoa gia tộc, lúc này trong lòng nàng cũng đang giằng co rất kịch liệt.

Nàng từng biết hắn qua thân phận Đan Ni Tư, từng biết hắn qua thân phận Sử Mật Tư, và thậm chí cuối cùng là thân phận của một kẻ phản bội đến từ nước khác là La Địch. Nàng vốn không biết làm sao để đối mặt với sự mâu thuẫn đầy phức tạp trong lòng mình, đồng thời cũng không thể phân tích được tình cảm của mình đối với hắn là loại tình cảm gì nữa.

Nhưng thái độ vừa thân quen vừa xa lạ của Mộ Dung Thiên lại khiến cho nàng cảm thấy mất mát và lạc lỏng vô cùng. Trong thời gian gần đây, nàng chỉ biết hắn đã không ngừng chiến đấu như một kẻ điên ở trên các chiến tuyến nguy hiểm của Tát La. Mỗi lần như vậy thì phương tâm của Tân Địch Á lại lo lắng không thôi, nhưng cũng may là lần nào nàng cũng nhận được tin thắng trận cùng với nhân khí và danh vọng càng ngày càng tăng vọt của hắn.

Vì sao hắn vẫn chưa từng chủ động đến tìm mình dù chỉ một lần? Thậm chí nói vài ba câu cũng bủn xỉn không làm nổi? Chẳng lẽ tình cảm của ngày trước khi hắn xả thân nhảy vào bụng Kình Thôn để cứu mình chỉ là giả dối thôi ư?

Nếu là giả, vậy có ai lại đi đùa giỡn với sinh mạng của mình như vậy chứ?

Người bạn tốt đang ngồi bên cạnh Tân Địch Á là Tư Tháp Tây Á cũng đang có tâm tình rối rắm giống Tân Địch Á vậy.

Từ lúc phụ thân cử Mộ Dung Thiên về làm việc dưới trướng của mình, nàng đã ý thức được tên nam nhân vốn xuất thân là một thương nhân này hẳn là không tầm thường rồi, nhưng nàng lại không ngờ, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, hắn đã có thành tựu cao tới mức này.

Nếu như ngày trước nàng không nghe theo mệnh lệnh của phụ thân, kiên trì ở lại Mễ Kỳ Tư, vậy thì hôm nay sẽ thế nào?

Chỉ tiếc là không có "nếu như", bởi vì thời gian sẽ không quay ngược trở lại, vì vậy mà Tư Tháp Tây Á chỉ có thể tự cười nhạo mình thôi.

Tuy nhiên, lần đầu tiên nàng cũng lấy được dũng khí để chống lại mệnh lệnh của phụ thân, và nàng đã ở lại thành Đa Đa Lạp Đặc để chiến đấu với mọi người. Sau lần quyết định đó, Tư Tháp Tây Á không có gì để hối hận cả, tuy rằng hình tượng của phụ thân ở trong lòng nàng vẫn cao vời và không bao giờ với tới được.

Phụ thân ơi phụ thân, từ nhỏ đến lớn người vẫn dạy nữ nhi phải biết suy nghĩ độc lập, và nữ nhi đã làm theo lời dạy của người rồi đó.

Từ sau khi Mộ Dung Thiên bị bại lộ thân phận của kẻ phản bội, Mâu Cơ vốn rất tức giận, bởi vì nàng đã tận hết sức lực, thậm chí còn to gan lớn mật đến nỗi gạt gẫm cả phụ thân để tự đính chung thân với hắn. Vậy mà rốt cuộc đó chỉ là một cái tên giả mà thôi.

Song song đó, nàng vừa tức giận, lại vừa lo lắng giống hệt Tân Địch Á vậy. Bởi vì lần nào Mộ Dung Thiên tiếp nhận nhiệm vụ cũng đều là những việc cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải đi chi viện cho thành thị sắp bị phá thì cũng là những nơi thiếu thốn vật tư, vv....Nhưng Mâu Cơ không nghĩ tới việc quấy rầy hắn trong thời khắc phi thường này, vì dù sao thì trọng trách của hắn cũng đã nặng nề lắm rồi.

Cuối cùng, những ngày sống trong tâm trạng phập phồng lo lắng rồi cũng qua đi, chiến tranh cũng tạm thời kết thúc. Vì vậy mà Mâu Cơ tính đợi sau khi Quần Anh hội kết thúc thì sẽ mắng cho tên quỷ mặt đen đáng ghét này một trận nên thân, hỏi hắn xem vì sao ngay cả tên thật cũng không cho mình biết, và lại còn phải chấp hành những nhiệm vụ thập tử nhất sinh như vậy để làm chi. Vô luận thế nào, hắn cũng phải suy nghĩ cho mình nữa chứ.

Thế nhưng vào lúc này đây, khi nhìn thấy Mộ Dung Thiên đang bước lên Quần Anh đài và đón nhận được hàng vạn ánh mắt ngưỡng mộ tôn kính của rất nhiều người, Mâu Cơ chợt phát hiện bao nhiêu nỗi lòng u uất của mình đều tan biến sạch sẽ, mà thay vào đó chỉ còn lại niềm tự hào vô biên mà thôi.

Có vị hôn phu như vậy, bất luận là ai cũng đều sẽ thấy kiêu ngạo kia mà.

Nhìn thấy hàng vạn khán giả cuồng nhiệt như vậy, trái tim của Khắc Lý Tư Đế cũng đập nhanh như trống trận. Sau khi hợp tác nhiều lần với Mộ Dung Thiên, nàng mỹ nữ Sa tộc này biết rất rõ chỗ đáng sợ của hắn ở đâu.

Tát La là một miếng mồi béo bở, ngoài sự nhòm ngó của Lam Nguyệt ra, phe Tây Bắc cũng thèm thuồng nhỏ dãi nữa. Ai nấy đều rõ bụng dạ của đối phương nhưng không hề nói ra mà thôi.

Ấy vậy mà Khắc Lý Tư Đế lại không hy vọng cái ngày mình phải đối lập với Tát La sẽ đến, chí ít thì vào lúc mình còn sống trên đời cũng đừng bao giờ đến, bằng không thì mình sẽ phải đối mặt với tên biến thái bất khả chiến bại kia. Chỉ nghĩ tới đó thôi thì trong lòng Khắc Lý Tư Đế đã thấy lạnh buốt rồi.

Tác phong hành sự của người Tây Bắc được các quốc gia khác ở trên đại lục cho rằng cực kỳ tà ác và quỷ dị, nhưng việc làm của họ đều rõ đầu rõ đuôi; thế mà khi đứng trước cái tên đê tiện vô sỉ từ ngoài vào đến tận xương cốt kia thì họ chỉ như những đứa bé ba tuổi, không đáng nhắc tới.

Phương thức chiến đấu của người Tây Bắc dù tà ác tới đâu đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ giết thêm được vài người thôi, còn với Mộ Dung Thiên thì trong mỗi một quyết định âm hiểm của hắn, là sẽ có thể tiêu diệt sạch cả một đội quân. Sự khác biệt giữa đôi bên quả thật không thể so sánh được.

Ngoài việc đó ra, với những thủ hạ của nàng đã từng kề vai tác chiến với quân Mễ Kỳ Tư, nhất định trong lòng mỗi một người đều để lại nỗi ám ảnh khó có thể xóa mờ được.

Nếu như khởi chiến với Tát La, đồng thời phải chống lại tên biến thái này, có lẽ bọn họ chưa chiến mà đã bại rồi.

Đến lúc đó, kết quả của nàng sẽ là "trước thọ nhục, sau thì thân bại danh liệt" giống hệt trường hợp của các vị thống soái của phe Đông Nam vậy.

Trong khi hầu hết các quan khách đều tán thưởng và tôn kính Mộ Dung Thiên, chỉ có một số người là hoàn toàn trái ngược, mà một trong số đó chính là thành chủ Lôi Đặc của Đa Đa Lạp Đặc.

Gã chẳng những không hề cảm kích việc Mộ Dung Thiên đã giải vây cho Đa Đa Lạp Đặc lúc đầu, mà lại còn ghen ghét đố kỵ với hắn nữa. Gã ghen ghét Mộ Dung Thiên vì bỗng nhiên xuất hiện để cướp đi hết danh tiếng của gã, cướp đi hết tất cả mọi vinh dự của gã, cướp đi hết sự chú ý của các mỹ nữ, và thậm chí còn cướp đi uy tín của gã ở trước mặt các bộ hạ nữa.

Thì ra Lôi Đặc vẫn cho rằng mình mới là đứa con được sủng ái nhất của thần. Bản thân gã là truyền nhân của thánh cấp cường giả, nên từ nhỏ đã được phụ thân dốc sức tài bồi. Ngoài Long vương thuộc loại siêu cấp ra, gã chính là một thành chủ trẻ tuổi thứ hai của Tát La.

Nhưng điều đó đã được thay đổi, giống như là thần đã mang sự sủng ái của mình mà trao cho tên Đan Ni Tư đáng ghét kia rồi vậy. Theo nguồn tin đáng tin cậy, ngày hôm nay tên tiểu tử đó sẽ được thăng chức thành chủ Mễ Kỳ Tư. Vậy có nghĩa là kỷ lục "thành chủ trẻ tuổi thứ hai của Tát La" đầy kiêu ngạo của gã sẽ bị phá vỡ, vừa nghĩ tới đây thì Lôi Đặc đã tức muốn phát điên lên rồi.

Thậm chí, cả việc Tát La cắt giảm quyền lực thành chủ của gã thì gã cũng quy hết mọi tội lỗi lên người Mộ Dung Thiên, chứ không hề nghĩ rằng chỉ tại mình quyết định sai lầm trong chiến đấu nên mới ra nông nỗi ấy.

Do đó, trong lòng Lôi Đặc chỉ có oán hận, gã đã hoàn toàn quên rằng nếu không có Mộ Dung Thiên thì gã đã không thể giữ được Đa Đa Lạp Đặc rồi, và đồng thời cũng không thể giữ được địa vị của hôm nay. Nếu cả thành trì của mình mà còn bị mất đi, vậy thì còn nói gì tới việc bị cắt giảm quyền lực?

Mộ Dung Thiên không biết hơn năm mươi vạn người ở bên dưới đang nghĩ gì, mà hắn cũng chẳng muốn biết họ đang nghĩ gì. Hắn chỉ lẳng lặng mà tiến lên đài.

Hắn hiểu rất rõ vì sao Long vương lại phá lệ đứng ra trao giải thưởng cho hắn. Đó là vì sau trận chạm trán với Bích Dạ, hắn đã phải chặt đứt tơ lòng và vạch rõ giới tuyến với Bích Dạ và Khải Sắt Lâm. Nỗi đau đó thật là khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối sẽ không bị thời gian xóa mờ, mà trái lại sẽ càng làm nỗi đau đó lớn dần thêm. Do đó mà Mộ Dung Thiên chỉ có thể lao đầu vào chiến đấu không ngừng nghỉ để tự biến mình thành chai đá.

Vì vậy, ngay cả người có địa vị cao vời như Mạch Khắc Tắc Nhĩ mà cũng phải đứng trên đài cao này để phong thưởng, hòng xoa dịu nổi đau ở trong lòng hắn.

Mộ Dung Thiên vốn cũng mong những vinh dự này sẽ có tác dụng giống như thuốc mê vậy. Trước kia hắn cũng đã từng vì một nữ nhân mà tận lực trèo lên đỉnh cao của danh vọng, nhưng lúc này hắn lại thất vọng phát hiện ra mình đã không còn hứng thú gì với quyền lực nữa rồi, bởi vì hắn đã mất đi một thứ còn quý giá hơn cả quyền lực nữa.

- Đan Ni Tư, được thăng chức thành chủ Mễ Kỳ Tư....

Câu đầu tiên của Mạch Khắc Tắc Nhĩ không khiến người ta ngạc nhiên chút nào, bởi vì Mộ Dung Thiên có công lao rất lớn với tòa thành này, vì vậy mà bất cứ ai khác cũng không thể đảm nhiệm chức vị này ngoài hắn, đây cũng là một chuyện rất dễ hiểu.

Chỉ có mỗi Lôi Đặc là không thể tiếp nhận được việc này, có lẽ phải nói là tuyệt đối không thể tiếp nhận được, nhưng những việc khiến cho gã càng tức điên hơn vẫn còn đang kéo đến....

- Ban tặng Vô Thị huân chương......

Câu thứ hai của Long vương vừa thốt ra thì toàn trường đều ồ lên, thanh âm lớn đạt đến mức một trăm đê-xi-ben, gần như chấn động toàn bộ quảng trường.

Vô Thị huân chương khác hẳn với những loại huân chương được ban thưởng trước đó như là Vô Úy, Trí Tuệ, Sáng Tạo, Thần Thánh, Chúc Phúc, Chấn Nhiếp, vv.....Nó không có cấp bậc gì cả, mà nói chính xác hơn một chút thì nó chính là bậc cao nhất trong các loại huân chương.

Vô Thị huân chương đại biểu cho dũng khí và trí tuệ kiêm toàn, nó đứng đầu tất cả các loại huân chương vinh dự, kiêu ngạo mà nhìn đời, đó chính là ý nghĩa của Vô Thị.

Theo mọi người biết, tất cả những người được ban tặng loại huân chương này đều là thánh cấp cường giả cả.

Nhưng mọi người không vì điều đó mà tranh luận bàn cãi, trái lại, họ còn cất tiếng hoan hô vang dội nữa, âm thanh lớn đến nỗi khiến cho ai nấy cũng đều cảm thấy nơi đây dường như đang bị động đất vậy.

Hàng loạt các tướng sĩ đều giơ cao binh khí trong tay, tạo ra hình thức chúc mừng của quân đội.

Tuy rằng gã thiên tài thống soái trẻ tuổi này còn chưa đạt đến mức thánh cấp cường giả, nhưng năng lực chỉ huy trác tuyệt ở trên chiến trường thì lại vô địch thiên hạ, hoàn toàn đã tiến nhập vào cảnh giới của thánh cấp rồi - nếu như có thể phân chia đẳng cấp thống soái giống như võ giả vậy.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ khoác tay ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, sau đó nói tiếp:

- Ngoài ra, còn ban tặng cho dòng họ!

Mọi người nghe vậy thì hầu như không tin vào tai mình. Dựa vào thành tích của Mộ Dung Thiên thì được ban thưởng hai phần trên cũng không có gì lạ, còn bây giờ thì ai nấy cũng đều nhịn không được mà sinh ra lòng đố kỵ; đương nhiên, đó chỉ là lòng đố kỵ đầy thiện ý.

Phần thưởng này tuy chỉ có mấy thứ, mới nghe qua thì tưởng như rất đơn giản, nhưng chỉ cần không phải là người ngu ngốc thì người ta sẽ biết được món phần thưởng đó xa xỉ tới mức nào.

Người có đủ điều kiện để được ban tặng dòng họ chỉ có hai loại người.

Một là thánh cấp cường giả, có thể vượt qua chướng ngại lớn nhất trong võ đạo, điều này đúng là khó hơn cả lên trời.

Hai là khi người nào đó có thể phát triển gia tộc của mình trở thành một quần thể lớn mạnh, đồng thời người trong tộc cũng phải có không ít người nắm giữ những chức vụ có quyền lực, còn lực lượng tổng thể của gia tộc thì phải đủ để đảm đương một phương. Đến khi đó, họ mới có thể nộp đơn xin đế quốc ban cho dòng họ.

Phải biết rằng, đó chỉ là đủ điều kiện để xin thôi, chứ chưa chắc sẽ được chấp thuận, vì quyết định còn phải trông vào những cống hiến của họ cho quốc gia nữa.

Trong hai điều kiện này, một là bản thân tiếp cận trình độ biến thái phi nhân loại, hai là dựa vào tổng thể lực lượng của gia tộc mà làm nên, ấy vậy mà Mộ Dung Thiên đã phá vỡ quy luật của cả hai luôn.

Việc có được dòng họ mang ý nghĩa lợi ích rất to lớn, vì không chỉ riêng mình được lợi, mà cả con cháu các đời sau này cũng sẽ được mang huyết thống cao quý. Cứ nghĩ xem, thành tựu đó sẽ to lớn tới dường nào? Do đó mà phần thưởng này cũng đã khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ và đồng thời cũng thèm nhỏ dãi.

Vì để an ủi Mộ Dung Thiên và khiến cho hắn triệt để thuần phục Tát La, Mạch Khắc Tắc Nhĩ coi như cũng đã tận hết tâm cơ, và dốc hết vốn liếng ra rồi.

Lão hồ ly này không chỉ ban vinh dự cho Mộ Dung Thiên đơn giản như vậy, bởi vì một khi bản thân hắn đã có dòng họ rồi, vậy thì thê thiếp và nhi tử của hắn sau này cũng sẽ ở lại Tát La, đến lúc đó thì hắn sẽ có nhiều điều cố kỵ và sẽ không nuôi lòng phản trắc nữa.

Có lẽ vì rất thỏa mãn với thủ đoạn của mình, Mạch Khắc Tắc Nhĩ lộ ra nụ cười rất hiếm hoi:

- Đan Ni Tư, trong vòng ba ngày sắp tới, ngươi có thể chọn một cái họ rồi trình lên cho công hội là xong.

- Không cần lâu lắc như vậy.....

Mộ Dung Thiên có vẻ như không hiểu rõ phần thưởng mình vừa nhận được xa xỉ tới mức nào, hoặc giả là hắn không nhận ra được dụng tâm gian trá của Long vương, mà trên mặt vẫn giữ thần tình chẳng mấy quan tâm. Hắn chậm rãi nói:

- Họ của ta là Mộ Dung!

Mộ Dung?

Tất cả mọi người, kể cả Mạch Khắc Tắc Nhĩ đều lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì cái họ này rất cổ quái.

Tuy nhiên, từ hôm nay trở đi, cái họ này sẽ sáng chói rực rỡ ở trên đại lục, không thể nào che lấp được.

- Phần thưởng sau cùng cũng là phần thưởng hạng nhất, không có nội dung cụ thể nào. Đan Ni Tư, ngươi có thể đưa ra bất kỳ một yêu cầu nào, miễn là hợp lý và tất nhiên là phải nằm trong phạm vi cho phép của đế quốc!

Mọi người vừa nghe vậy thì suýt nữa ngất xỉu luôn. Đã có Vô Thị huân chương, dòng họ, những thứ này đã là hậu hĩnh lắm rồi, không ngờ hắn lại còn được một yêu cầu không giới hạn nữa.

Phong thưởng lần này quả nhiên xa xỉ cùng cực, trong lịch sử tuyệt đối chưa có ai được hậu đãi như vậy cả.

Vô Thị huân chương và dòng họ cũng đã ban rồi, vậy thì sự ích lợi của yêu cầu tự do kia hẳn sẽ không thấp hơn hai phần thưởng trước được.

Trong lúc mọi người đang suy đoán xem vị thiếu niên thiên tài thống soái kia sẽ dùng yêu cầu đó cho việc gì, nhưng lúc này Mộ Dung Thiên tuy vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng bỗng nhiên lại quỳ một gối xuống đất và lớn tiếng nói:

- Hy vọng Long vương gả tam tiểu thư Mâu Cơ cho ta!

Toàn thể quảng trường chợt ngẩn người ra, nhưng sau đó thì mọi người cùng cất tiếng reo hò vang dội. Cho tới lúc này, họ vẫn cảm thấy Quần Anh hội như đang thiếu thốn điều gì đó. Đến bây giờ thì họ mới phát hiện ra, bên cạnh anh hùng làm sao lại thiếu mỹ nữ được chứ?

Còn bản thân Mâu Cơ đang ngồi giữa rừng người thì vừa mừng vừa sợ, nàng đưa tay che lấy miệng mà không thốt nên lời. Thật lãng mạn quá đi! Nàng vốn tưởng rằng hôn sự này của mình thật quá ủy khuất, nhưng không ngờ rốt cuộc lại còn mỹ mãn hơn trong tưởng tượng nhiều lắm.

Trước kia nàng vẫn lo lắng vì giai cấp đôi bên không tương xứng, vậy chỉ sợ phụ thân sẽ không đồng ý cho hắn cưới nàng. Nhưng hiện nay hắn đã là thiếu niên anh hùng, trên mình lại có Vô Thị huân chương và được ban thưởng dòng họ nữa, vậy thì mọi khó khăn đã được giải quyết hết rồi.

Trong khi đó, sau khi Tân Địch Á nghe được lời hắn, trong lòng nàng bỗng nhiên thấy hụt hẫng làm sao, cuối cùng thì chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì nữa.

Lúc này Mộ Dung Thiên lại tung ra thêm một câu long trời lở đất:

- Và còn có Tân Địch Á tiểu thư của Niêm Hoa tộc nữa, ta hy vọng có thể nhân cơ hội này mà cầu hôn với nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.