Dị Giới Dược Sư

Quyển 15 - Chương 356: Tiềm nhập



Mùi tanh trong gió và mùi bùn đất bắt đầu trở nên nồng nặc hơn, nếu là người có kinh nghiệm hàng hải thì sẽ biết được lúc này đã sắp đến lục địa rồi.

Đảo quốc Tát La do nằm giữa đại dương đã quá lâu nên nó có mùi vị khác hẳn, còn mùi vị của các nước ở lục địa thì luôn luôn đặc biệt tươi mát.

Lúc này Mộ Dung Thiên đang ngồi dựa vào mui thuyền, hắn bất giác không tự chủ được mà hít lấy vài hơi, không khí quen thuộc khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Tuy rằng hiện nay cảnh còn nhưng người đã mất, hôm nay đôi bên đã trở thành địch nhân, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn phải thừa nhận rằng Lam Nguyệt quả thật rất mê người. Nó là đứa con cưng của đại lục, luôn tỏa ra một mỵ lực rất đặc biệt. Cho dù là địch nhân của nó, một khi đã bước lên mảnh đất này thì sẽ không chống lại được sức hấp dẫn của nó.

Chẳng trách nào mà người Tây Bắc lại thèm nhỏ dãi, thậm chí còn không tiếc mà phát động cuộc nội chiến đầu tiên giữa nhân loại ở trong lịch sử của Thần Phong đại lục. Một trong những nguyên nhân của họ là vì đất đai cằn cỗi và tình huống bị ma thú uy hiếp nghiêm trọng, nhưng mỵ lực của Lam Nguyệt cũng có tác dụng rất lớn. Vô luận là ai cũng đều muốn chiếm lấy lãnh thổ xinh đẹp này.

Có lẽ lúc này Tát La đang cực kỳ hỗn loạn, bởi vì hắn đã thất tung trong đêm tân hôn.

Trong đêm đó đã có mấy gã thủ vệ và vài tỳ nữ đã tận mắt nhìn thấy chủ nhân đi ra khỏi cửa lớn, tuy nhiên, có lẽ họ chỉ cho rằng hắn đi tiễn khách hoặc là bận việc gì khác nên không lưu ý tới thôi.

Vì vậy mà có thể bài trừ yếu tố bị ngoại lực gây ra, hoặc nói cách khác, sự thất tung của Mộ Dung Thiên thuần túy chỉ là do ý nguyện của cá nhân hắn mà thôi.

Nhưng điều khiến cho người ta càng khó hiểu hơn, đó là người vừa được nhận lãnh dòng họ và Vô Thị huân chương, thanh danh và nhân khí đang lên cao như mặt trời giữa trưa, sự nghiệp đã đạt đến đỉnh cao, đồng thời còn cưới được hai vị thiên kim tiểu thư của hai đại gia tộc làm thê tử. Theo lý mà nói, người như vậy nhất định là một kẻ hạnh phúc nhất trên đời rồi, vậy mà ngay trong đêm động phòng hoa chúc, hắn đã bỏ lại hai nàng kiều thê và biến mất trước mắt mọi người.

Không ai có thể hiểu được tại sao Mộ Dung Thiên lại làm như vậy, thậm chí cả hắn cũng không hiểu rõ lý do nữa.

Quả thật tình cảm sâu đậm của hắn đối với Lam Nguyệt rất khó quên, tuy nhiên, theo năm tháng mọc rễ tại Tát La, tình cảm đó đã dần dần chuyển sang cho Tát La.

Con dân, chiến hữu, bạn bè, thê tử, gia đình.....

Tất cả những tình thân đó đều quan trọng với một nam nhân.

Thế mà mấy ngày trước hắn đã quyết định từ bỏ hết tất cả, thậm chí bao gồm cả Lộ Thiến vốn là người đã đồng cam cộng khổ với mình từ bấy lâu nay, nguyên cớ chỉ là vì một nữ tử yêu hận không rõ ràng. Vô luận thế nào, đây cũng là một quyết định bất khả tư nghị.

Trải qua bảy, tám ngày lặn lội đường xa, Mộ Dung Thiên vẫn không thể nào đưa ra một lý do chính đáng cho hành động hoang đường này của mình, nhưng rốt cuộc hắn cũng chỉ có thể kết luận là để báo ân mà thôi.

Nếu không có sự giúp đỡ lúc ban đầu của Lăng Đế Tư, vậy thì hắn sẽ không có địa vị và hạnh phúc của ngày hôm nay, mà nàng thiên tài mỹ nữ đạo tặc kia lại vì sự tình bại lộ mà phải bước lên đoạn đầu đài. Nếu hắn vẫn tiếp tục ung dung sống trên đời mà coi như không có chuyện gì xảy ra, vậy thì suốt đời hắn vĩnh viễn sẽ bị dằn vặt bởi niềm ân hận và tự trách cho coi.

Do đó, thân là một nam nhân, hắn phải vì Lăng Đế Tư mà làm một chuyện gì đó, có như vậy thì sau này mới không thấy bất an nữa.

Đó chỉ là lý do mà hắn nghĩ ra để biện hộ cho hành động của mình, còn về phần thực tế có đúng vậy hay không thì chỉ có nội tâm của hắn biết mà thôi.

Đột nhiên dưới chân bị chấn động khá mạnh, thì ra con hải thú tầm lớn đã dừng lại. Thuyền đã đỗ vào bến.

Vẫn là Đạt Lạp nội hải cảng, trước khi rời khỏi Lam Nguyệt, hắn đã đánh một trận cuối cùng tại đây, và bây giờ trở lại Lam Nguyệt thì nó cũng chính là trạm thứ nhất mà hắn đặt chân đến.

Nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, Mộ Dung Thiên lại thấy vô cùng cảm khái.

Những tòa kiến trúc đầy nghệ thuật mang theo phong cách chuyên gia và phóng đãng, hơn hẳn lối kiến trúc đơn giản của Tát La rất nhiều, chúng luôn là những vật nổi bật đánh vào mắt người ta trước tiên.

Những con đường lát đá rộng lớn, ven hai bên đường còn có những pho tượng thiên sứ và ác ma rất sống động, nhìn qua rất giống với những pháo đài cổ kín đầy hùng vĩ của thời trung cổ, mà nó lại còn dung hòa với phong cách ngoại lai của hải cảng vốn đã giảm bớt khá nhiều bản thổ đặc sắc của Lam Nguyệt.

Là một trong những trung tâm ngoại thương, tính chất của Đạt Lạp nội hải không vì chiến tranh mà bị thay đổi chút nào.

Chiến tranh chỉ là trò chơi của những kẻ thống trị, còn đối với giới bình dân, nhất là các thương nhân sinh sống bằng nghề giao dịch, bọn họ vốn chẳng quản nhiều như vậy. Tát La dường như cũng không hề có ý phong tỏa bến cảng này, bởi vì trung tâm ngoại thương cũng giống như một trạm tình báo nhỏ; tại đây, người ta khả dĩ có thể thu thập được rất nhiều tin tức đến từ bốn phương.

Trong đất đai của Tát La cũng có không ít thương nhân giao dịch với Lam Nguyệt, vì vậy mà việc hắn ngồi lẫn lộn trên thương thuyền để trở lại Lam Nguyệt cũng rất thuận lợi.

Hải cảng Đạt Lạp nội hải vẫn được tự do như trước, ngoài việc nó là thiên đường của thương nhân ra, nó còn là địa phương thích hợp của những kẻ phạm tội nữa. Nó cũng giống như hạt ngoại thành Mễ Kỳ Tư vậy, chỉ là hơi loạn hơn một chút thôi, bởi vì dù sao thì nó cũng không có một Đan Ni Tư thứ hai trấn nhiếp được người ở đây kia mà.

Lữ trình thuận lợi của Mộ Dung Thiên đến đây là kết thúc, vì hắn đã gặp ngay một vấn đề nan giải.

Tuy hải cảng Đạt Lạp nội hải rất được tự do, nhưng nếu muốn đi sâu vào nội địa của Lam Nguyệt thì lại không dễ dàng như vậy.

Phương pháp trực tiếp nhất là đi qua cửa thành, thế nhưng mỗi cửa thành đều có binh sĩ đứng gác và tra hỏi, nếu không có huy chương chức nghiệp của Lam Nguyệt hoặc giấy phép đặc biệt thì không thể nào đi qua thuận lợi được.

Huy chương chức nghiệp là một thứ rất thường thấy ở trên đại lục, nhưng nó cũng khiến cho những kẻ lén lút tiềm nhập vào một nơi nào đó rất đau đầu, bởi vì nó được dùng máu để chế tạo nên chỉ có bản thân chủ sở hữu mới dùng được, muốn giả tạo cũng không xong.

Ngay cả đồng hóa sư cũng chỉ có thể ở trong một khoảng thời gian nhất định mà làm cho máu của một ai đó đồng hóa với chủ nhân của huy chương, nhưng việc này lại có khuyết điểm, bởi vì tính hy sinh quá lớn, suốt đời họ chỉ có thể thi triển một lần. Do đó, chức nghiệp đồng hóa sư quả thật là rất hiếm thấy.

Nếu đã không thể trực tiếp đi vào thành, vậy thì chỉ còn phải đi đường vòng thôi.

Nhờ đã có hai lần kinh nghiệm bỏ chạy khỏi Lam Nguyệt, nên Mộ Dung Thiên biết rõ vì lãnh thổ của Lam Nguyệt quá rộng lớn, do đó mà giữa những khu chợ búa của những thành thị lớn vốn có tồn tại những khe hở hoặc hang động, có thể xem là những mật đạo không mấy bí mật lắm, và chúng có thể dẫn thẳng đến dải đất ở vùng phụ cận của thành Phật Lạc Lý Tư. Nếu là người có ý đồ riêng thì có thể từ đó mà tiềm nhập vào thành.

Đương nhiên Lam Nguyệt sẽ không chú ý đến những khe hở này, bởi vì thông thường những nơi đó có rất nhiều ma thú tụ tập, lỡ như gặp phải đội ngũ đại quy mô của chúng đi ngang qua đó, vậy thì kẻ nào chui vào đấy sẽ phải trả một giá rất đắt. Thật là một hành vi không sáng suốt tí nào.

Huống chi gần đây Lam Nguyệt cũng vì muốn bít lại những khe hở này mà cũng có vài hành động để phòng ngừa.

Đương nhiên, nếu muốn phái ra một lực lượng lớn để trấn thủ ở những chỗ đó thì không đáng, một là phí nhân lực, hai là đám ma thú ở dã ngoại này sẽ khiến cho họ mệt bở hơi tai.

Vì vậy mà Lam Nguyệt chỉ phái ra một số ít thợ săn để ẩn thân tại dã ngoại thôi.

Thợ săn là một chức nghiệp hiểu rất rõ làm sao để sinh tồn tại dã ngoại, bọn họ có thể tận lực mà giảm thiểu sự xung đột với ma thú, tránh bị thương vong vô ích.

Ngoài ra, tài ẩn nấp của thợ săn cũng xấp xỉ gần bằng với thích khách, nếu kẻ nào muốn lẻn vào thành thông qua đường vòng tại dã ngoại, vậy thì rất dễ bị phát hiện, đến lúc đó, nếu không bị giết chết tại chỗ thì hành tung cũng sẽ bị bại lộ và sau đó sẽ bị truy sát đến cùng.

Với lực lượng hiện nay của Mộ Dung Thiên, muốn tránh né hoặc chọi thẳng với đám ma thú ở dã ngoại thì cũng chẳng có gì đáng kể, nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy đau đầu chính là đám thợ săn kia. Chỉ cần một khi bị họ phát hiện, vậy thì rất phiền phức cho hắn.

Thứ hai, nếu đi đường vòng thì hành trình thế nào cũng bị chậm trễ, mà thời gian lúc này đã gấp lắm rồi.

Mộ Dung Thiên bỏ hết một buổi chiều để đi dọc hết mấy vòng quanh tường thành của hải cảng Đạt Lạp nội hải, thế nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp hữu hiệu nào. Mãi cho tới khi trời sập tối, hắn chỉ đành tạm thời dừng chân lại đây, rồi tìm cách sau.

Mà cũng chỉ có tại hải cảng Đạt Lạp nội hải là không cần phải có chức nghiệp huy chương để thuê phòng, điều này cũng khiến cho khách lữ hành nghỉ đêm được thoải mái hơn một chút.

Một khi tiến vào trong thành Âu Mỗ rồi, vậy thì nơi ăn uống ngủ nghỉ, đi xe, mua bán, vv....hầu như tất cả những gì liên quan tới buôn bán thì đều đòi hỏi phải có cái huy chương nhỏ bé kia.

Ở trên Thần Phong đại lục này, nếu không có chức nghiệp huy chương thì quả thật nửa bước cũng khó đi được, huống chi ở tại Lam Nguyệt đế quốc thì tầm quan trọng của nó lại càng rõ ràng hơn nhiều lắm.

Mấy ngày sau, hắn sẽ phải ăn tới lương khô được dự trữ ở trong Không gian giới chỉ, vì vậy mà tuy lúc này không có tâm tình ăn uống gì, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn phải tìm đến phạn điếm để dùng cơm, sau đó mới tìm lữ quán để nghỉ ngơi.

Sau khi thuê phòng xong, Mộ Dung Thiên liền lăn ra giường, một là vì hắn lặn lội đường xa đã mệt mỏi nhiều nên cần phải sớm khôi phục sức lực, hai là hắn cần suy nghĩ để tìm cách giải quyết các vấn đề nan giải trước mắt.

- Gâu!

Mộ Dung Thiên đang nằm suy nghĩ miên man ở trên giường thì bị tiếng sủa của Tật Phong kéo về với hiện thức.

Vì phải ở trong Không gian giới chỉ suốt mấy ngày liền rất nhàm chán, nên Mộ Dung Thiên đã cho nó ra ngoài để hít thở không khí, nhưng vẫn phải nhắc nhở nó nhiều lần là không được chạy loạn khắp nơi.

Tật Phong rất ham chơi, nhưng nó cũng rất biết chuyện. Ở đây không phải là Tát La, và cũng không phải là địa bàn của Mộ Dung Thiên, hơn nữa lúc này thân phận của chủ nhân ngàn vạn lần không thể bại lộ, do đó mà nó cũng rất biết nghe lời, và chỉ nằm ngủ ở bên cạnh chân giường mà thôi.

Nhưng bỗng nhiên lúc này nó giật mình thức giấc, và lại còn sủa lên với âm hưởng thù địch nữa.

Từ sau khi Tật Phong sống lại sau lần hóa noãn thứ hai, tuy lực lượng của nó bị thoái hóa, nhưng có một bản lĩnh duy nhất là lại được đề thăng, đó là khứu giác.

Mà đó cũng không phải là một loại khứu giác đối với mùi vị và khí tức thông thường, mà còn đối với hiểm nguy nữa.

Mộ Dung Thiên phảng phất như chưa cảm thấy điều gì lạ, hắn chỉ vươn vai một cái rõ dài rồi lẩm bẩm:

- Mệt quá, ngủ một giấc thôi! Mã lý an nạp!

Ngọn đèn ma pháp theo tiếng chú ngữ mà tắt đi, Mộ Dung Thiên nhắm hai mắt lại, nhưng lại mở bừng ra lập tức, và phóng ra quang mang như mắt hùng ưng nhìn vào con mồi vậy. Hai tay hắn vung mạnh, lập tức có hai mươi đạo Châm đấu khí vô thanh vô tức phóng vào bóng đêm và bay thẳng về phía một góc tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.