Dị Giới Dược Sư

Quyển 15 - Chương 367: Tiêu thất



Xoẹt, xoẹt!

Lại có thêm một tia hắc lôi từ trên trời giáng xuống, lần này cách nhóm người của Bố Luân Đặc không xa.

Tại nơi hắc lôi giáng xuống, mặt đất tại đó liền bị nứt ra một cái hố thật sâu, loạn thạch bị bắn tung tóe, khiến cho các cường giả cũng phải dùng hộ thể đấu khí để tự bảo vệ mình, đồng thời ai nấy cũng cảm nhận được rõ ràng uy lực của nó.

Nếu lỡ bị hắc lôi giáng xuống trúng người, ngay cả bậc thánh cấp cường giả như họ cũng sẽ bị rất khó chịu nữa; thậm chí uy lực của nó so với chiêu Cuồng lôi thiên giáng của Áo Tư Tạp còn mạnh hơn nhiều lắm. Nói một cách khác, những cường giả bình thường vốn không có khả năng chống lại nó, người bị trúng chiêu chắc hẳn sẽ gặp phải kết quả biến thành tro tàn ngay.

Xoẹt xoẹt!

Đùng!

Đoàng!

........

Tia thứ hai, thứ ba, thứ tư, cùng với hằng hà sa số các tia hắc lôi khác liên tiếp giáng xuống, càng lúc càng nhiều.

Không lâu sau, toàn bộ thành Phật Lạc Lý Tư đều bị trận mưa hắc lôi oanh kích.

Khi Tử thần vui vẻ thì y sử dụng "Phệ hồn" để gặt hái sinh mạng. Khi Tử thần buồn chán thì y dùng "Tu La ảo cảnh" để giết người hàng loạt, còn khi Tử thần phẫn nộ thì y dùng "Tu La địa ngục" mà lấy đi hết sinh mạng. Đó chính là căn nguyên của Tu La địa ngục - Tử thần phẫn nộ.

Trong thời gian Tử thần phẫn nộ, nhân gian sẽ bị đọa vào địa ngục. Phật Lạc Lý Tư lúc này chính là một minh họa tốt nhất.

Hắc lôi tung hoành ngang dọc, tử điện nhảy múa điên cuồng, và trong tiếng sấm đì đùng, tiếng gào thảm thiết thay nhau vang lên không ngừng. Rất nhiều người bị hắc lôi đánh trúng mà biến thành tro bụi, hoặc trực tiếp bị sét đánh, hoặc bị chết bởi các kiến trúc sụp đổ và đè lên người. Có rất nhiều sủng vật kinh hoảng cực độ mà bỏ chạy tán loạn ở trong thành, đến nỗi không thể khống chế được nữa; còn những người dân thì hốt hoảng chạy vào nấp trong nhà, nhưng sau đó lại tuyệt vọng phát hiện ra không có chỗ nào là hắc lôi không giáng xuống, thế là cuối cùng họ cũng khó thoát được kiếp nạn.

Thây phơi khắp nơi, máu loang đầy đất!

Giá trị của sinh mạng vào lúc này đã bị giảm tới mức thấp nhất, thấp đến nỗi không còn gì thấp hơn được nữa!

Một tòa thành siêu cấp đang không ngừng run rẩy dưới một môn tuyệt kỹ mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được, bao nhiêu kiến trúc to lớn cũng bị ngã nghiêng hoặc sụp đổ và tạo nên những thanh âm vang rền. Có rất nhiều hàng quán của dân cư bị sụp đổ tan tành, tòa công sở của ma pháp sư cũng bị san bằng thành bình địa, tòa cung điện xa hoa lộng lẫy Bố Lạp Cách cũng ngã lăn chổng chơ, quảng trường Lạc Mã Anh Hùng thì bị tàn phá tiêu điều, dòng sông mẹ Hà Tác Phỉ Lạp đã sản sinh ra rất nhiều cường giả cũng bị lấp cạn.....

Đêm nay đúng là một đêm mạt nhật, viên minh châu của Thần Phong đại lục vốn từng phồn hoa huy hoàng một thời là Phật Lạc Lý Tư, vậy mà giờ đây đã bị hủy đi chỉ trong chốc lát.

Bốn vị thánh cấp cường giả đều sợ ngây cả người. Áo Tư Tạp cũng phải tự nhận môn tuyệt kỹ đắc ý nhất của mình là ma pháp cấm chú Cửu U thiên lôi cũng còn kém xa Tu La địa ngục của Mộ Dung Thiên. Chiêu này của hắn có khí thế quá ư khủng bố, đúng là có thể tận diệt toàn thể thế giới này.

Đó chính là chung cực cấm chiêu của thần cấp cao thủ, vốn không thể nào đánh giá được sức phá hoại và lực lượng của nó.

- Ha ha ha ha ha ha............

Mộ Dung Thiên ngửa mặt lên trời và buông ra tràng cười cuồng dại. Khuôn mặt của hắn được ánh sáng chớp lóe của lôi quang chiếu lên, khiến cho nó lại càng đặc biệt đáng sợ hơn.

Cơn phẫn nộ đã khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí, còn thân thể vốn đã bị nhiễm Minh khí từ lâu thì nay được dịp ma hóa, khiến cho hắn chỉ còn lại một ý niệm duy nhất ở trong đầu - giết!

Giết hết tất cả người ở đây, một người cũng không tha!

Có lẽ do ảnh hưởng thuộc tính của Tu La đấu khí, Mộ Dung Thiên lại phát hiện ra, thi thể càng tăng nhiều thì lực lượng của hắn càng tăng mạnh hơn, ý niệm giết chóc cũng càng mạnh hơn.

Vì vậy mà lúc này Mộ Dung Thiên chỉ biết giết người điên cuồng, song song với việc phát tiết lửa giận, hắn cũng hưởng thụ khoái cảm vì lực lượng tăng mạnh khủng khiếp. Từng cái phong ấn ẩn giấu ở trong Tử thần liêm đao đều bị mở tung ra, những kỹ năng có liên quan tới Tu La đấu khí và phương pháp sử dụng đều lần lượt phá tan phong ấn mà tuôn ra ào ạt, đi qua "Phệ hồn" làm môi giới và chiếu rõ hết tất cả ở trong đầu Mộ Dung Thiên.

Ngay khi số lượng người chết dưới tay hắn đã không còn đếm nổi nữa, lực lượng của Mộ Dung Thiên cũng vừa đạt đến đỉnh điểm, không nhanh không chậm, vì vậy mà Tu La địa ngục - Tử thần phẫn nộ mới bị kích hoạt như thế.

Nghe tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên từ bốn phương tám hướng, trong lòng Mộ Dung Thiên càng cảm thấy hưng phấn hơn, mà lực lượng vô cùng vô tận ở trong người hắn cũng bị khích động không ngừng, đồng thời ma tính cũng bị máu huyết đun sôi và bốc lên ngùn ngụt.

Tật Phong, mày có thấy không? Tang lễ của mày có đủ hoa lệ chưa?

Trong tiếng cười cuồng dại, Mộ Dung Thiên lại phất tay một cái, thanh liêm đao liền bay trở vào tay hắn. Sau đó hắn liền nhắm về phía trung tâm thành mà lao đi, hầu muốn tiếp tục hưởng thụ khoái cảm trong việc giết chóc, cảm giác đó thật quá tuyệt vời.

Mà càng quan trọng hơn, những kẻ đầu não lại đúng là vật bồi táng không thể thiếu cho Tật Phong.

- Aaaaaa!

Một bóng người nhỏ nhắn vì bị chấn động mạnh mà bị hất tung ra ngoài, vừa khéo lại rơi đến trước mặt Mộ Dung Thiên.

Con mồi đã đưa đến cửa, tất nhiên là không thể bỏ qua!

Mộ Dung Thiên lại giơ liêm đao lên, nhưng mà tay hắn lại dừng ở trong không trung.

Đó không phải là vì người ở trước mắt hắn có lực lượng mạnh đến nỗi có thể chống lại hắn, mà trái lại, lực lượng của y lại yếu đến đáng thương. Chỉ cần khẽ động một ngón tay thôi, không, chỉ cần thổi mạnh một hơi thôi thì đã có thể khiến cho y mất mạng rồi.

Trong lúc ai nấy cũng đều lẩn trốn ở trong nhà, dù có bị hắc lôi đánh chết thì ít ra họ cũng được chết ở trong nhà ấm cúng, còn cô bé Nhân tộc này thì cả một mái nhà cũng không có, cô bé chỉ có thể co rúm ở bên một góc đường, như chim sợ cành cong và cam chịu kiếp nạn của ngày tận thế này - bởi vì cô bé là một người không có chức nghiệp.

Tiểu cô nương mở to hai mắt, kinh hãi nhìn gã nam tử giống hệt ác ma ở trước mắt mình, toàn thân hắn chỉ toát ra khí tức và áp lực của tử vong, vì vậy mà thân thể nhỏ bé của tiểu cô nương liền run lên cầm cập, hai hàm răng không ngừng va vào nhau, rõ ràng là đang cực kỳ sợ hãi.

Vị thần cấp cao thủ duy nhất ở trên đại lục, người mạnh nhất đối mặt với một cô bé yếu đuối nhất, rốt cuộc thanh liêm đao ở trong tay Mộ Dung Thiên cũng không hạ xuống được.

Bởi vì từ trên người tiểu cô nương này, hắn tựa hồ nhìn ra được hình ảnh quen thuộc nào đó, cũng với ánh mắt bất lực giống như vậy, cũng là biểu tình sợ hãi cực độ như vậy, cũng là một người không có chức nghiệp, cả một mái nhà cũng không có, và chịu đủ mọi sự khinh miệt của người đời.

Hắn vốn phải dùng sinh mạng của mình để bảo vệ cho nữ hài này kia mà.

Nỗi đam mê giết chóc ở tận đáy lòng của hắn chợt bị xao động mạnh, sự quyến rũ của cơn khát máu quả thật rất khó chống lại được, thế nhưng bàn tay đang cầm "Phệ hồn" của hắn thì lại đang không ngừng run rẩy.

Thế rồi Mộ Dung Thiên quát lên một tiếng giận dữ, rốt cuộc thanh Tử thần liêm đao cũng chém xuống một cách vô tình.

- Aaaaaaaaaaaa!

Tiểu cô nương thét lên chói tai, đồng thời sợ đến nỗi nhắm tịt hai mắt lại.

Thế nhưng cô bé lại không cảm thấy đau đớn gì cả, mãi một lúc sau, cô bé mới lấy lại dũng khí để mở mắt ra lần nữa.

Tử thần liêm đao đã chém xuống bên cạnh cô bé, lút sâu tận đuôi, nhưng không hề chạm vào cô bé chút nào.

Mà có điều kỳ quái là đột nhiên có tiếng thét đau đớn từ dưới lòng đất vang lên.

Khi Mộ Dung Thiên rút Tử thần liêm đao lên, nó còn mang theo cả một cánh tay bị chặt đứt và máu vẫn còn chảy ròng ròng.

Người có thể lén ẩn núp ở gần Mộ Dung Thiên trong trạng thái thần cấp như vậy nhất định không phải là một người thường.

Y chính là vị thánh cấp thích khách lúc nãy ở dưới đất đã khiến Nhận Vụ bị trọng thương, và cũng là thánh cấp thích khách duy nhất của Lam Nguyệt đế quốc - Phất Lãng Tư.

Thánh cấp cường giả vốn được rất nhiều người tôn kính, thậm chí địch nhân cũng không ngoại lệ, bởi vì ngoài lực lượng mạnh mẽ ra, thông thường là họ đều có lòng dạ rộng rãi, hành sự quang minh, bản thân có phẩm đức chiến đấu cao thượng.

Nhưng Phất Lãng Tư lại cũng là một kẻ có xú danh vang dội. Y là người có thực lực của một thánh cấp cường giả, nhưng chỉ thích dùng thủ đoạn đê tiện trong lúc chiến đấu. Vì để thủ thắng, y có thể dùng tới bất kỳ một nam phụ lão ấu nào có quan hệ thân thiết với đối thủ, cho dù là người không có khả năng chiến đấu cũng vậy, tất cả đều có thể trở thành công cụ của y.

Từ lúc Mộ Dung Thiên bị ma hóa đến nay, Phất Lãng Tư vẫn ẩn núp ở sâu trong lòng đất để chờ đợi cơ hội hạ thủ. Vừa rồi y thấy Mộ Dung Thiên hung hăng giết người là thế, vậy mà khi nhìn thấy tiểu cô nương thì lại lộ vẻ quan hoài, vì vậy mà y mới tính sử dụng thủ đoạn đê tiện, trước tiên là bắt giữ cô bé để làm con tin, sau đó mới thăm dò phản ứng của Mộ Dung Thiên xem thế nào.

Ai ngờ y chưa kịp đắc thủ thì đã bị thiệt thòi dưới "Phệ hồn" của Mộ Dung Thiên rồi. Nếu không nhờ y phản ứng mau lẹ thì không chỉ bị mất một cánh tay đơn giản như vậy thôi đâu.

Vị cường giả đê tiện kia rốt cuộc cũng đã phải bỏ ra một giá đắt cho hành động của mình.

- Ối chà!

Mộ Dung Thiên bỗng nhiên ôm lấy đầu, rồi kêu lên đầy thống khổ. Thì ra ảnh hưởng phụ đã xuất hiện một khi sát ý cường liệt bị ngăn trở. Lúc này đầu của hắn tựa như đang có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang thay nhau cắn xé vậy.

"Phệ hồn" ở trong tay hắn rít lên đầy tức giận, bởi vì Mộ Dung Thiên chẳng những đã không giết chết cô bé ở trước mắt mà còn cứu mạng cô bé nữa, hiển nhiên đó không phải là tính cách của Tử thần rồi.

Trong lúc đau đầu hầu như muốn vỡ tung cả óc ra, Mộ Dung Thiên chợt nhớ tới ngày trước khi tham dự vũ hội tại Thủy Đô, vị thánh ngôn tế ty Hoa Sử đã từng nói mấy câu có ẩn ý rất cao thâm: "Trong thân thể ngươi có ẩn chứa mầm móng của ma quỷ. Nó đang ẩn tại một góc tối nhất ở trong nội tâm của ngươi, yên lặng ngủ say, nhưng một khi nó thức tỉnh thì sẽ mang đến cho ngươi lực lượng mạnh kinh khủng; ngoài ra, nó còn có sức hủy diệt rất mạnh đối với địch nhân của ngươi và thậm chí còn cho chính bản thân ngươi nữa!"

Lúc bấy giờ Mộ Dung Thiên không hiểu gì cả, nên chỉ cho rằng lời nói của vị thánh ngôn tế ty khô khan như hóa thạch kia chỉ là lời nói vu vơ để dọa người thôi. Nhưng hiện tại thì quả thật đã chứng minh đó là lời của bậc trí giả rồi.

Hôm nay mầm móng của ma quỷ đã thức tỉnh rồi, hơn nữa lại còn xảy ra giống hệt như lời tiên tri của Hoa Sử nữa. Nó đã mang đến lực lượng tuyệt thế, và khiến cho địch nhân bị tiêu diệt triệt để.

Hoặc giả Hoa Sử còn cần phải bổ sung thêm một câu, đó là ngoài việc tiêu diệt địch nhân ra, nó còn tiêu diệt cả chính mình, và thậm chí còn gây hại tới người thân của mình nữa.

Nếu như Mộ Dung Thiên hạ thủ với cô bé ở trước mặt đây, vậy thì hắn sẽ hoàn toàn bị ma hóa trở lại, và dù cho sau này có gặp lại Lộ Thiến thì hắn cũng rất có thể sẽ sử dụng "Phệ hồn" để đối phó với nàng.

Lúc này một câu nói khác của Hoa Sử lại vang lên trong đầu Mộ Dung Thiên: "Ma quỷ không thể trực tiếp khống chế linh hồn con người, nó chỉ có thể thông qua dục vọng ở trong nội tâm con người mà thao túng họ thôi."

Không sai, Tu La đấu khí của Tử thần đã thông qua dục vọng báo thù quá cường liệt mà xuất hiện ở trên người Mộ Dung Thiên, thậm chí còn cướp đi hết lý trí của hắn nữa.

Phệ hồn vẫn phát ra những tiếng rít gào xé tai, phảng phất như đang mê hoặc hắn vậy - chỉ cần tiếp tục giết người, vậy là hắn sẽ có thể thu được lực lượng vô cùng vô tận rồi.

- Câm miệng! Cút con mẹ mày đi!

Mộ Dung Thiên bỗng nhiên ném mạnh Phệ hồn xuống đất.

Không sai, Mộ Dung Thiên rất muốn báo thù cho Tật Phong, nhưng hắn lại càng không muốn làm con rối của ác ma. Một người chỉ biết mỗi việc giết người, thậm chí còn gây hại tới người thân thì có khác nào một cỗ máy đâu.

Phệ hồn giận dữ rít lên một tiếng, thế rồi thể tích liền thu nhỏ lại, biến thành dáng dấp nguyên thủy ban đầu, bởi vì nó cảm thấy mình đã bị phản bội.

Soạt, soạt!

Mộ Dung Thiên hít thở nặng nề, đôi mắt đen thui cũng dần dần sáng tỏ trở lại, cùng lúc đó hắn liền cảm thấy lực lượng của mình cũng nhanh chóng rút đi mất.

Hắc lôi vốn vẫn đang không ngừng oanh tạc Phật Lạc Lý Tư rốt cuộc cũng ngừng lại.

Tiểu cô nương ngạc nhiên nhìn sự biến hóa của Mộ Dung Thiên, hoàn toàn không nhận ra được là mình vừa mới trở về từ tử môn quan.

Lúc này bốn vị thánh cấp cường giả cũng vừa rượt đến, khi nhìn thấy Mộ Dung Thiên đã hồi phục nguyên trạng thì ai nấy cũng đều cực kỳ ngạc nhiên.

Nhưng họ liền nhanh chóng hiểu ra, đây chính là chuyển biến có lợi cho phe mình, bởi vì khí thế bức người ở trên mình Mộ Dung Thiên đã biến mất; vả lại Tu La địa ngục cũng đã đình chỉ, xem ra đây không phải là do ngẫu nhiên rồi.

Vô luận thế nào, đây chính là cơ hội tốt để tiêu diệt ác ma. Mộ Dung Thiên mà còn tồn tại thì Lam Nguyệt, thậm chí là toàn thể Thần Phong đại lục cũng sẽ rất nguy ngập.

Thế rồi Thiên lôi, Bạo phong diệt tuyệt, Nhật diệu và Chung cực khởi điểm, bốn chiêu tất sát của bốn vị thánh cấp cường giả đồng loạt bắn về phía Mộ Dung Thiên.

Nhưng khi bốn chiêu tuyệt kỹ của họ sắp sửa rơi trúng mục tiêu thì bỗng nhiên có một luồng bạch quang bao phủ lấy Mộ Dung Thiên.

Oành, ầm, ầm!

Phật Lạc Lý Tư lại một lần nữa bị chấn động, tiếp theo là một đóa mây hình cái nấm bốc thẳng lên trời.

Bốn vị cường giả không hề thấy vui mừng chút nào, bởi vì không phải Mộ Dung Thiên chống đỡ những đòn tấn công của họ, mà là họ biết được kỹ năng của mình vốn không hề đánh trúng đối phương.

Có điều kỳ quái là họ không thấy được Mộ Dung Thiên đã thoát thân bằng cách nào, thậm chí cả Lăng Đế Tư, Nhận Vụ và thanh Tử thần liêm đao đang nằm lăn lóc ở dưới đất lúc nãy cũng đều biến đi đâu mất.

Là hoàn toàn biến mất, chứ không phải bỏ chạy. Với linh giác của bốn vị thánh cấp cường giả, họ cũng không ngửi ra được khí tức của hắn.

Đám người Bố Luân Đặc chỉ có thể đứng ngơ ngác tại chỗ mà nhìn về phía Mộ Dung Thiên vừa biến mất.

Áo Tư Tạp đột nhiên nhớ đến luồng bạch quang chói lòa thường xuất hiện trước những lúc truyền tống trận được phát động, ông ta kinh hãi kêu lên:

- Thuấn gian di động!?

Trên người La Địch tại sao lại luôn được cất giấu quá nhiều bí mật kinh người đến như thế?

Bốn vị cường giả lẳng lặng nhìn về phía cô bé không có chức nghiệp vừa được một cổ lực lượng đẩy ra nơi an toàn ở phía xa xa, hoặc có lẽ điều khiến cho họ càng bị mê hoặc hơn không phải là võ công của Mộ Dung Thiên.

Cái tên ma đầu điên cuồng giết người hàng loạt và diệt sạch nhân tính kia, quả thật là một hỗn hợp thể đầy mâu thuẫn hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.