Dị Giới Dược Sư

Quyển 16 - Chương 377: Hấp thu



Phòng dành cho quý khách rất thoáng đãng, lại có thiết trí rất nhiều vật dụng xa hoa và cả những đồ dùng thường ngày. Những ai ở lại đây có thể ngồi trên ghế sa lông mà nghỉ ngơi, hoặc xem tin tức trên kính tượng. Vô luận là Đông Nam giàu có hay Tây Bắc bần cùng, ma pháp kính tượng ở tại các thành thị lớn đều truyền bá đủ mọi loại tin tức tốt và xấu.

Sau cuộc hành trình mệt nhọc, người ta có thể ngâm mình trong hồ nước nóng, và rũ bỏ hết bao nhiêu bụi đường.

Nếu như đói bụng, chỉ cần bấm vào cái nút ở bên cạnh, tự nhiên sẽ có người dâng lên những món ngon vật lạ của thành Lan Đế Tư, khiến cho khách nhân tha hồ thưởng thức buổi ăn ngon.

Cuối cùng còn có cả phòng tập thể thao với tòa kết giới vững chắc, đây cũng là một nơi để tiêu khiển tốt.

Nhưng những thứ này đều rất buồn chán, nhất là đối với một người thiếu tính kiên trì như Mộ Dung Thiên. Đặc biệt là lúc không có người cùng bầu bạn, vậy thì lại càng chán hơn nữa.

Lúc này Bỉ Lợi đã bỏ đi, chỉ để lại một mình Mộ Dung Thiên ở trong phòng quý khách, vì vậy mà dù cho nơi đây có xa hoa cỡ nào đi nữa, hắn cũng vẫn cảm thấy cực kỳ buồn chán.

Trong lúc chán gần chết, Mộ Dung Thiên đã đi quanh quẩn khắp nơi tới hai mươi ba vòng, đột nhiên lúc này hắn nghe được có tiếng người cười lớn và nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, thật xin lỗi, đã để ngài đợi lâu.

Tiếng cười sang sảng đủ mười phần khí lực, nghe ra thì hẳn người này phải là một đại hán cường tráng và hào phóng, nhưng khi người đó vừa xuất hiện trước cửa thì lại khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt ngay.

Thì ra đó là một lão đầu có vóc người nhỏ nhắn và khô gầy, so với các thợ mỏ mà Mộ Dung Thiên đã gặp lúc trước thì trông lão còn đáng thương hơn nhiều lắm. Tay chân của lão khô quắt, toàn thân chỉ toàn là xương xẩu, trông chẳng thấy tí thịt nào, gần như toàn thân lão chỉ là da bọc xương thôi vậy, thật khiến người ta hoài nghi không biết có phải từ nhỏ tới lớn, lão vẫn chưa được ăn một bữa cơm no hay không, để đến nỗi bây giờ bị suy dinh dưỡng đến như thế.

Tiếng cười vừa rồi không giống như là được phát ra từ miệng của lão nhân gần đất xa trời như lão, thế nhưng ngoài lão ra, quả thật không còn ai khác nữa.

Mộ Dung Thiên hầu như không thể tin được, Bái Yết La, vị quốc sư kiêu hùng mà người người của Tây Bắc đều sùng kính và danh khí ngang ngửa với Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ, thì ra lại là một lão đầu như vậy.

Lão vốn không có lấy nửa điểm phong thái của một cao thủ chút nào. Nếu nói lão là một hạ nhân quét rác của Tạp Lợi Tư Đặc học viện thì còn dễ tin hơn một chút.

Hơn nữa, tấm thân ốm yếu như vậy mà lại có thể dung chứa được lực lượng cường đại của Tây Bắc đệ nhất cao thủ hay sao? Mộ Dung Thiên thật sự rất nghi ngờ.

Mặc kệ Mộ Dung Thiên có tin hay không, Bái Yết La vẫn tiếp tục tiến vào trong phòng.

Nhìn vị Tây Bắc đệ nhất cao thủ này ở một khoảng cách gần, trông lão gầy đến nỗi chỉ cần một trận gió thổi qua thôi thì cũng sợ lão sẽ bị bay đi mất.

Tuy rằng người của Sa tộc có nước da màu vàng và hơi rám nắng, nhưng màu da của Bái Yết La thì lại vàng như nghệ, rõ ràng là màu da của người có bệnh.

Mộ Dung Thiên hỏi lại:

- Bái Yết La quốc sư?

- Đúng vậy, Đan Ni Tư đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, khụ khụ...

Thanh âm của lão vẫn sang sảng như trước, nhưng mới được nửa chừng thì bỗng nhiên lại nổi cơn ho kịch liệt, khiến cho Mộ Dung Thiên phải giật nẩy mình.

Sau khi ho sặc sụa một lúc, Bái Yết La mới lấy lại hơi, rồi nói với Mộ Dung Thiên đầy vẻ áy náy:

- Đan Ni Tư đại nhân, thật xin lỗi, ta thất lễ quá, chỉ vì bệnh cũ tái phát thôi. Phải rồi, ta rất vui khi được gặp ngươi.

Nói xong, lão chìa một tay ra.

Mộ Dung Thiên cũng vươn tay ra nắm lấy tay phải của lão, xem như là một thủ tục ra mắt, nhưng sau đó hắn lại phát hiện ra Bái Yết La không hề có ý buông tay.

Khi Mộ Dung Thiên bắt đầu nổi lòng cảnh giác thì đột nhiên lại có một cổ lực lượng mãnh liệt đổ vào nội thể của hắn, tựa như lưu sa không thể chống đỡ được vậy, thế nhưng vạt áo, thậm chí là bàn tay của lão vẫn chưa thấy nhích động chút nào, còn trên mặt lão thì vẫn giữ nụ cười rất bình thản.

Mộ Dung Thiên thầm giật mình, song song đó, hắn cũng cảm nhận được lực lượng cường hãn và bá đạo tuyệt luân kia đã đạt tới cực điểm. Trước nay hắn chỉ gặp qua một người có được lực lượng kinh khủng như thế, đó là Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ.

Mộ Dung Thiên biết rõ lúc này Bái Yết La đang muốn thử hắn. Nếu như hắn thật sự có lực lượng thần cấp, vậy thì việc ứng phó sẽ không mấy khó khăn; hoặc giả nếu như hắn còn được lực lượng của giai đoạn trước khi hóa cuồng thì giờ đây cũng chẳng có gì đáng lo, nhưng hiện tại Mộ Dung Thiên cũng không hiểu rõ nguồn lực lượng mới của mình rốt cuộc là mạnh tới đâu. Vì vậy mà việc Bái Yết La thử sức hắn quả thật là một vấn đề. Nếu lỡ không may thì hắn cũng có thể bỏ mạng tại chỗ luôn, vì dù sao thì đối phương cũng là cao thủ thánh cấp kia mà, huống chi rất có thể lão đã hiểu lầm Mộ Dung Thiên đúng là có một thân lực lượng kinh thiên động địa.

Bái Yết La dồn Sa kình mãnh liệt vào nội thể của Mộ Dung Thiên, những nơi mà nó đi qua đều thông suốt không có trở ngại gì, còn Mộ Dung Thiên thì vẫn chưa biết làm sao để sử dụng nguồn lực lượng mới của mình, do đó mà dưới sự áp chế của đối phương, hắn không làm sao lên tiếng được. Mộ Dung Thiên chỉ biết kêu khổ trong lòng, đồng thời cũng thầm khấn vái ngàn vạn lần đừng để cho hắn chết trước khi bắt tay hợp tác với đối phương.

Bái Yết La cũng thầm giật mình, bởi vì lực lượng của lão không hề gặp một điểm chống cự nào, cho dù một chút cũng không. Ngay cả một võ giả thấp nhất thì ít ra trong người cũng có tích trữ linh lực mới đúng, tuy những linh lực tích trữ đó không thể biến thành hộ thể đấu khí, nhưng ít nhiều gì cũng có tác dụng chống đỡ ngoại lực kia mà.

Hiện tại trong nội thể của Mộ Dung Thiên lại hoàn toàn trống rỗng, phảng phất như là chẳng có gì hết vậy. Rõ ràng điều này đã trái hẳn với thường quy.

Hành động đồ sát toàn thành của Mộ Dung Thiên đã làm chấn động toàn thể đại lục, và hắn cũng là một nhân vật nguy hiểm cực độ đối với Tây Bắc. Nếu để một người như vậy tiến sâu vào lãnh thổ của họ thì sự uy hiếp sẽ rất cao, do đó mà họ phải thăm dò mức độ nông sâu của hắn thế nào. Bái Yết La là một trong số ít người của giới cao tầng được biết về tin tức hợp tác, vì vậy mà lão cũng đặc biệt quan tâm đến Mộ Dung Thiên.

Trong suốt cuộc hành trình của Mộ Dung Thiên, các sứ giả hộ tống hắn đã liên tục báo cáo về cho giới cao tầng, họ đã thông qua các loại phương pháp hoặc bí kỹ nào đó để thăm dò, nhưng ai nấy cũng đều cho rằng vị thần cấp cao thủ này không hề có năng lực kinh khủng như trong lời đồn đãi - đương nhiên đó là trong những lúc không có gì xảy ra bất ngờ, bởi vì dù sao thì trên đại lục vốn chưa có cao thủ thần cấp xuất hiện bao giờ, nên cũng không ai nắm chắc là hắn có thể che giấu thực lực của mình hay không.

Mặc dù chưa gặp qua Mộ Dung Thiên, nhưng Bái Yết La cũng đồng ý với những báo cáo của sứ giả.

Nghe nói, lực lượng của La Địch là sau khi sủng vật của hắn bị chết đi thì mới hóa cuồng mà trở nên như thế, nó đến rất bất ngờ, tuy rằng không biết đã thông qua phương thức gì mà có thể đạt tới trình độ ghê gớm như thế; tuy nhiên, Bái Yết La suy luận rằng cổ lực lượng cường đại đó không có tính ổn định, bằng không thì sau đó La Địch đã không phải bỏ chạy trối chết rồi, và hôm nay cũng không xảy ra việc hợp tác với Tây Bắc. Bởi lẽ, một vị thần cấp cao thủ đâu cần phải hợp tác với ai chứ.

Thứ nhì, nếu như La Địch thật sự đã đạt được trình độ của cao thủ thần cấp, vậy thì kẻ có thâm thù đại hận với hắn như Cát Tư tất đã không thể tránh được kiếp số rồi. Với tình huống lúc bấy giờ, chỉ có hắn giết người ta, mà người ta không thể giết được hắn mới phải.

Do đó, Bái Yết La có thể nắm chắc chín phần mười là suy đoán của mình không sai, tuy nhiên, lão vẫn muốn biết rõ thực lực hiện nay của Mộ Dung Thiên là thế nào. Vì vậy mà lần đầu gặp mặt thì lão đã ra tay thử thách rồi.

Có rất nhiều kỹ năng tà ác có thể khiến cho lực lượng của người sử dụng bạo phát lên tới cực điểm, tỷ như "Hắc Ám phụng hiến" của Hắc Ám hệ vậy, thế nhưng mức độ tự tổn hại cũng nghiêm trọng không kém. Nếu như La Địch thật sự có được loại siêu cấp tà kỹ khiến cho hắn đạt tới cảnh giới thần cấp trong một thời gian ngắn, vậy thì sau khi tà kỹ hết hiệu nghiệm, trên người hắn phải để lại hậu quả rất rõ ràng mới đúng, mà hậu quả đó nếu không chết đã là may mắn lắm rồi, còn việc mất đi lực lượng cũng không có gì kỳ quái cả.

Nếu như La Địch trở thành một phế nhân, vậy thì chỉ cần một chút lực lượng thôi cũng có thể khiến hắn mất mạng rồi.

Nhưng khi Bái Yết La muốn thu hồi Sa kình trở lại thì từ trong nội thể của Mộ Dung Thiên lại truyền đến một luồng hấp lực cực mạnh. Cũng tương tự như Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ vậy, phong cách võ học của Bái Yết La là thình lình và bá đạo, mỗi lần thu phát đều không cần phải tích tụ sẵn linh lực, như vậy thì sức khống chế của họ sẽ càng khó hơn. Tuy rằng thánh cấp cường giả có năng lực tự do thu phát lực lượng, nhưng trong tình huống bị cản trở thì đó lại là chuyện khác.

Dưới sự dẫn dắt của luồng quái lực ở trong nội thể của Mộ Dung Thiên, Sa kình cực mạnh của Bái Yết La vẫn ồ ạt trút vào Đan điền của Mộ Dung Thiên.

Trong lúc lão đang lo lắng sẽ đánh gục Mộ Dung Thiên, Bái Yết La chợt phát hiện kình lực cuồng mãnh của mình tựa như kim rơi xuống biển vậy, hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi đâu nữa; vả lại, luồng quái lực của Mộ Dung Thiên tựa như vẫn chưa thỏa mãn, nó hút chặt lấy lòng bàn tay của Bái Yết La, rồi tiếp tục hấp thu lực lượng của lão như đĩa đói vậy.

- Ra!

Bái Yết La kinh hãi quát lớn, đồng thời dồn sức thật mạnh để chấn khai bàn tay của hai người ra.

Song phương đều thoái lui một bước nhỏ, Mộ Dung Thiên lộ vẻ nghi hoặc nhìn vào bàn tay phải của mình, còn sắc mặt của Bái Yết La thì hơi có chút khó coi, thế rồi lão lại ho lên vài tiếng.

Nếu như đối phương chống đỡ Sa kình của lão thì cũng chẳng có gì, đằng này Sa kình của lão lại bị đối phương hấp thu hết!

Đây là một việc không thể nào, trên đại lục này, nếu hai người có linh lực hoàn toàn giống nhau thì mới có thể tiếp nhận linh lực của người kia, cho dù là hai huynh đệ song sinh cùng tu tập đồng chủng đấu khí cũng khó mà làm được điều này. Có một số cao thủ có thể mượn ngoại lực và giữ lại dị chủng đấu khí ở trong người, nhưng thời gian giữ chúng ở trong người rất hạn chế và hầu như là phải lập tức phóng ra, bằng không thì sẽ bị lực lượng của bản thân bài xích.

Hiện tại La Địch hấp thu Sa kình xong mà vẫn bình yên vô sự, điều đó khiến cho Bái Yết La phải cẩn thận đánh giá lại con người hắn.

Quả thật, không có dấu hiệu của lực lượng thần cấp, nhưng chỉ là thâm sâu khó lường mà thôi.

Như lời Khắc Lý Tư Đế đã nói, Bái Yết La sớm đã bắt đầu quan tâm đến Mộ Dung Thiên, chỉ là hiện tại vẫn không hiểu nổi hắn, cũng như tính cách, suy nghĩ và lực lượng của hắn.

Thần thái bối rối của Bái Yết La nhanh chóng biến mất, sau đó lão lại cười ha hả, rồi nói:

- Chẳng hay Đan Ni Tư đại nhân muốn hợp tác với người Tây Bắc chúng ta thế nào?

Mộ Dung Thiên nhún nhún vai, nói:

- Rất đơn giản, khi gặp thời cơ thích hợp, ta sẽ giúp đỡ các người, giúp các người trở thành chúa tể của đại lục!

Bái Yết La nghe vậy thì ho khan hai tiếng, trong mắt lão hiện lên hàn quang:

- Nói chính xác hơn là đại nhân muốn trở thành chúa tể đại lục phải không?

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Ta không phủ nhận, nhưng trước mắt, chúng ta đều có kẻ địch chung, vì vậy mà sự hợp tác này nhất định là có lợi cho cả đôi bên, đúng không?

Bái Yết La khẽ nheo nheo mắt, sau đó liền chìa tay ra một lần nữa:

- Ha ha, ta xin đại diện cho Tây Bắc, chính thức chấp nhận mối hợp tác này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.