Dị Giới Dược Sư

Quyển 3 - Chương 43: S cấp



Nhìn con ma thú ở bên trong lớp khí đen đang không ngừng biến hóa, chiều cao của nó bây giờ đã đạt đến năm, sáu thước, còn luồng khí đen trên người nó thì càng lúc càng nhạt dần. Hiển nhiên là chúng đã bị con ma thú kia hấp thu dần.

Khẳng Đặc chợt như bừng tỉnh từ trong mộng, y liền hô to:

- Thay đổi mệnh lệnh, tất cả lập tức lui lại, không được...........

Chữ "lầm" còn chưa kịp thốt ra thì con ma thú sau khi đã biến thân xong liền há miệng phun ra một trái cầu gió rất lớn, có bán kính là một thước. Trông trái cầu gió đó tròn tròn có vẻ nhu hòa như vậy, nhưng nếu người ta cẩn thận quan sát một chút thì mới thấy được bề ngoài của trái cầu gió có rất nhiều mũi nhọn, hình dáng giống răng cưa và liên tục xoay tròn với một tốc độ rất cao. Nó xé gió bay đi và mang theo những tiếng rít sắc nhọn ghê rợn, nghe chẳng khác nào tiếng triệu hoán của quỷ dữ nơi âm ty.

Mục tiêu của trái cầu gió chính là chiến sĩ Tạp Tháp. Có lẽ con ma thú này hận kẻ đã tấn công nó đầu tiên nên mới đặc biệt chiếu cố gã như thế.

Tạp Tháp bị ma âm của trái cầu gió khống chế nên trong lúc nhất thời, gã không thể di động được mà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nó càng lúc càng đến gần trong khi những người khác lại không kịp cứu viện. Ai nấy đều thấy rõ thảm kịch đang sắp sửa phát sinh...

Bỗng có vài tiếng "chi, chi...." vang lên. Không biết là con ma thú kia vẫn chưa thể khống chế thuần thục yêu khí mà nó đã hấp thu, hay là nó không muốn lấy mạng của đối phương, chỉ thấy trái cầu gió mang theo tiếng rít cực lớn bay xẹt ngang qua người của Tạp Tháp chỉ cách chừng có hai thước. Tuy gã được thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, nhưng bộ khôi giáp trên người gã cũng đã bị cắt nát một phần. Quang cảnh trong vòng hai thước xung quanh đó cũng bị kình phong của trái cầu gió thổi dạt đi cả, rồi nó vẫn tiếp tục phóng nhanh về phía trước. Chỉ nghe từng tiếng "ầm, ùm" vang lên không ngớt, bao nhiêu cây cối và chướng ngại vật nằm trên đường bay của trái cầu gió đều bị nó chấn nát, ngay cả ở trên mặt đất cũng xuất hiện một đường rãnh sâu chừng hai thước, rộng chừng bốn thước. Tiếp theo đó, một ngọn đồi nhỏ cách đó chừng hai dặm liền bị trái cầu gió quật trúng rồi phát ra một tiếng nổ thật lớn. Hơn phân nửa đỉnh đồi đã bị chấn nát thành trăm ngàn mảnh vụn, đây cũng chính là tiếng nổ mà Mộ Dung Thiên nhìn thấy được lúc nãy.

Tạp Tháp trông thấy vậy thì mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. Gã thật không dám tưởng tượng với uy lực kinh khủng như thế, nếu lúc nãy mà trái cầu gió đánh trúng vào mình thì đã cầm chắc cái chết rồi. Không, phải nói là chết không toàn thây mới đúng! Cả những người khác cũng đứng ngây hết ra. Bọn họ đã từng trải trăm trận và tiêu diệt vô số ma thú cao cấp, ấy vậy mà vẫn chưa từng chứng kiến qua một sự công kích nào lại có uy lực kinh hồn như thế.

Cơn sợ hãi lập tức lan tràn ra rất nhanh, những người có mặt tại đây đều biết rõ "S cấp" đại diện cho cái gì, chính là hủy diệt và tử vong. Không cần đợi Khẳng Đặc ra lệnh, bọn họ lập tức sử dụng tất cả những chiêu thức mạnh nhất có thể. Những con thủy xà của Khẳng Đặc nhanh chóng hợp lại thành hai con thủy long và chia nhau quấn chặt lấy hai chân đang bị thương của ma thú. Khẳng Đặc cũng hiểu rõ là mình tuyệt đối không có khả năng giữ chặt toàn thân của con ma thú đáng sợ này, vì vậy nên y chỉ tập trung lực lượng vào một điểm duy nhất, hy vọng có thể cầm chân được nó trong chốc lát. Phù chú sư Bố Lỗ Tư cắn chặt môi rồi phun ra một búng máu vào hai cánh tay, kế đến là có hai đạo linh phù từ đó bay ra. Hai đạo linh phù ấy tỏa ánh sáng chói ngời và nhẹ nhàng bay đi trong gió. Tuy chúng có vẻ rất nhẹ nhàng, song, những ai nhìn thấy chúng thì đều sinh ra cảm giác hô hấp nặng nề, tựa như bị nghẹt thở vậy, rất là kỳ quái. Sau khi hai đạo linh phù ấy vừa chạm vào hai chân bị thương của ma thú thì liền phát sinh diệu dụng ngay, chỗ đất ở dưới chân ma thú lập tức bị lún sâu xuống độ gần một thước, trông giống như hai tòa núi đang đè xuống vậy. Loại phù chú này có tên gọi là Siêu trọng lực phù, do phù chú sư dùng linh lực cực hạn của mình mà phóng ra. Sau khi sử dụng xong, nguyên khí của người sử dụng nó sẽ bị tổn thương trầm trọng. Cũng bởi vì tình huống sinh tử tồn vong trước mắt mà Bố Lỗ Tư không dám giữ lại. Phải biết rằng con ma thú kia chính là S cấp ma thú, không đùa được, rõ ràng nó chỉ tùy tiện thổi một hơi là đã có thể đưa rất nhiều người đi gặp tử thần rồi. Hơn mười năm trước, trong một lần ma thú công thành đã từng có S cấp ma thú xuất hiện. Nó chỉ đơn thân tấn công mà đã hủy diệt đi cả một tòa thành tam cấp, bao nhiêu cư dân của tòa thành đó không một ai may mắn sống sót.

Chiến sĩ Tạp Tháp là người không có kỹ năng trói buộc đối thủ, gã chỉ huy động đại đao rồi chém ra ba trái đạn lửa với sức nén cực lớn, nhưng chúng không trực tiếp công kích vào ma thú, mà lại bay thẳng vào chỗ đất ở trước mặt nó. Ba trái đạn lửa vừa rơi xuống mặt đất liền phát ra những tiếng nổ thật lớn, bụi bay mù mịt làm che đi thị tuyến của ma thú. Qua đó có thể thấy gã tuy có dáng vẻ thô mãng nhưng trên thực tế thì lại là một người thông minh và rất cẩn thận. Còn kỵ sĩ Tát Na Lâm Cách thì đổi thủ sang công, y dồn hết tất cả linh lực của bản thân vào tấm thuẫn bài, tạo nên một tấm thuẫn bằng ánh sáng với bán kính chừng ba thước, và ngân quang lấp loáng không ngừng lưu chuyển. Tấm quang thuẫn của y trông giống như mặt nước vậy, nó có thể bảo vệ mặt sau của đồng bọn y. Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của Tát Na Lâm Cách - Linh quang thuẫn. Hiệu quả của nó cũng giống như một tấm thuẫn bình thường, tuy nhiên nó có thể chống đỡ được lực lượng mạnh hơn bản thân nó gấp mấy lần và rồi sau đó sẽ gạt phăng lực lượng của đối phương ra ngoài, đạt được hiệu quả phòng ngự mạnh nhất. Lâu nay Tát Na Lâm Cách rất có tin tưởng đối với chiêu này của mình, song vào lúc này thì một chút lòng tin y cũng không có. Sức mạnh của S cấp ma thú không chỉ nhiều hơn hắn vài lần, mà phải là vài trăm lần, vài ngàn lần mới đúng. Y chỉ có thể thầm mong cho thần may mắn Chu Tí Đặc ban phúc lành cho y và đồng bọn để thoát khỏi kiếp nạn lần này mà thôi.

Mục sư Tạp Lâm không giúp được gì nhiều hơn, nàng chỉ có thể lùi nhanh về phía sau và ẩn vào lớp phòng hộ của Tạp Tháp và Tát Na Lâm Cách. Nàng biết rõ dù sức phòng hộ có gia tăng đến mức nào, nhưng chỉ cần bị S cấp ma thú đánh trúng thì đồng bọn của nàng cũng chắc chắn sẽ bị đánh tan thành tro bụi trong chốc lát ngay. Còn Bích Dạ thì cũng lùi về phía sau và lấy các nhánh cây bắn đi không ngừng để làm phân tán sự chú ý của ma thú.

Cuồng Bạo dong binh đoàn quả không thẹn là một đoàn thể cường mạnh và giàu kinh nghiệm. Cả việc thay đổi từ công sang thủ hay từ thủ sang công cũng rất mau lẹ suôn sẻ. Tuy họ gặp phải hiểm cảnh nhưng sự phối hợp giữa các thành viên vẫn rất có trật tự, mà chẳng những thế, họ lại còn có thể phát huy hết sở trường và che đi sở đoản của mình. Trong mỗi lần phối hợp với nhau, các thành viên đều thể hiện rất kín kẽ và tạo thành một chỉnh thể hoàn mỹ. Bọn họ phải lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi kiềm chế được con ma thú kia mà rút lui, bởi vì họ biết được thực lực của họ vốn không đủ để chiến thắng S cấp ma thú, đừng nói là một phần trăm, ngay cả một phần vạn thắng lợi cũng không có một tí nào. Dong binh không phải hạng người ngu ngốc, nếu lực không đủ thì sẽ không miễn cưỡng chống chọi, nếu không thì họ đã bị chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Có lẽ do con ma thú đáng sợ kia vẫn bị giữ chân tại chỗ cũ, hoặc giả là nó không muốn truy kích, nên khi mọi người trong Cuồng Bạo dong binh đoàn phát hiện ra nó không đuổi theo thì ai nấy cũng đều cảm thấy nhẹ nhõm. Lúc này, Bố Lỗ Tư vì đã sử dụng đến Siêu trọng lực phù khiến cho linh lực của bản thân bị hao tổn trầm trọng, nên y đã bị hôn mê bất tỉnh, phải nhờ Khiếu thiên thú của kỵ sĩ Tát Na Cách Lâm cõng trên lưng mà chạy.

Sau khi dùng khinh thân thuật chạy một mạch vài dặm, Tạp Tháp nhớ lại chuyện lúc nãy mà vẫn còn thấy hãi hùng, gã hỏi:

- Đoàn trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Những người khác không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Khẳng Đặc, đối với sự việc phi thường như thế này thì cũng chỉ có y là người đủ tư cách đưa ra quyết định mà thôi.

Sắc mặt của Khẳng Đặc lúc sáng lúc tối, không biết y đang suy nghĩ điều gì.

Tạp Tháp thử nhẩm tính:

- Hay là chúng ta cứ bảo lên công hội, rồi thỉnh họ cử đến một dong binh đoàn khác với quy mô lớn hơn?

Khẳng Đặc hừ nhẹ một tiếng, dường như y đã có chủ ý rồi, nên cứ chậm rãi nói:

- Không cần, bỏ Cách Lâm trấn!

Tạp Tháp nghe vậy thì giật bắn mình lên. Tính gã nóng như lửa, dù không cố ý mạo phạm sự uy nghiêm của đoàn trưởng nhưng vẫn lớn tiếng nói:

- Như vậy sao được? Ta là người thứ nhất không tán thành. Với hành động đó thì có ai biết sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng không?

Bích Dạ lạnh lùng quét ánh mắt sang gã, quát:

- Tạp Tháp, câm miệng! Đoàn trưởng tự sẽ có chủ ý của mình.

Nàng biết rõ Khẳng Đặc là người luôn luôn bảo vệ cho bách tính, nên việc y bỏ rơi dân chúng của Cách Lâm trấn là không thể nào. Câu nói vừa rồi của y hẳn là còn ám chỉ việc khác.

Tạp Tháp rất kiêng sợ đối với nữ cung tiễn thủ xinh đẹp như hoa nhưng lại lạnh lùng tàn nhẫn này, gã bị nàng quát một tiếng thì liền không dám nói gì nữa, nhưng vẻ bất mãn trên mặt thì không thể che giấu được.

Khẳng Đặc trầm giọng nói:

- Ý của ta là đưa toàn bộ người của Cách Lâm trấn di cư đi nơi khác.

- Cái gì?

Lời Khẳng Đặc vừa thốt ra liền làm kinh động chúng nhân, đừng nói là Tạp Tháp, ngay cả Bích Dạ, Tạp Lâm, và người ít lời nhất là Tát Na Lâm Cách cũng khó tin vào những gì vừa nghe được.

Khẳng Đặc từ tốn giải thích:

- Chúng ta không còn biện pháp nào khác. Thực lực của S cấp ma thú quả thật khó có thể lường hết nổi, mà chúng ta cũng không thể vì người của trấn này mà phái ra một dong binh đoàn lớn được. Các ngươi phải biết rằng, thời hạn ma thú công thành chỉ còn lại hơn một năm nữa thôi, mỗi một dong binh đều là một tinh anh của đế quốc, bất cứ ai phải hy sinh cũng đều là một tổn thất lớn. Nhưng nếu muốn tiêu diệt được S cấp ma thú thì không phải chỉ hy sinh vài người là làm được đâu. Do đó, biện pháp duy nhất bây giờ là rút lui toàn trấn.

Khẳng Đặc thoáng dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Các ngươi cứ yên tâm, Cách Lâm trấn vốn là nên phải di cư đến một thành thị gần nhất từ lâu. Ta nghe nói trong lần ma thú công thành đợt trước, lúc ấy do khoảng cách từ Cách Lâm trấn đến thành thị quá xa mà thực lực ma thú tấn công lại quá mạnh, nên quân cứu viện không đến kịp, nhưng may là có một Trư nhân chiến sĩ đã dũng mãnh chiến đấu quên mình và đã kích thích được đấu chí của toàn trấn. Nhờ vậy mà họ mới có thể sinh tồn được. Tuy nhiên, họ sẽ không có may mắn như vậy hoài được, mà mỗi khi gặp nguy biến thì người trong thành cũng sẽ không chu toàn mãi cho họ được. Vì thế, cách tốt nhất vẫn là đưa họ di cư vào thành thôi. Tối hôm qua, ta đã thỉnh thị ý kiến của Hộ Tịch công hội của Uy Nhĩ thành, nếu không có gì trở ngại thì bây giờ cũng phải có tin tức rồi mới phải. Trong lần ma thú công thành đợt trước, Uy Nhĩ thành đã mất đi một số lượng lớn dũng sĩ, ta tin rằng họ nhất định sẽ hoan hỉ tiếp nạp người dân của Cách Lâm trấn thôi.

Khẳng Đặc ngoài hai vai trò là ma pháp sư thuộc hàng năm sao và đoàn trưởng của Cuồng Bạo dong binh đoàn ra, y còn có một thân phận khác - thành viên cấp cao của Lam Nguyệt đế quốc Hộ Tịch công hội. Bởi vì y toàn tâm toàn ý phục vụ cho bách tính nên được hưởng quyền uy khá cao. Chỉ cần y ra mặt giải quyết vấn đề thì hầu như chuyện nào cũng sẽ được thuận buồm xuôi gió, hữu hiệu vô cùng.

Đến lúc này thì bọn họ mới giật mình hiểu thấu, thì ra Khẳng Đặc đưa ra quyết định này không phải ở trong lúc vội vã, mà là đã có tính toán từ sớm. Tạp Tháp không khỏi có chút xấu hổ vì lúc nãy đã hiểu lầm vị đoàn trưởng đáng kính của mình.

Khẳng Đặc nhìn lướt qua mọi người một vòng rồi đề cao cảnh giác họ:

- S cấp ma thú là một loại sinh vật có linh tính rất cao, nên mục tiêu của chúng cũng lại càng cao hơn, còn đối với những thứ khác thì chúng tuyệt sẽ không có hứng thú. Thông thường thì chúng sẽ không tham gia vào việc công thành của đám ma thú tầm thường. Nếu chúng ta có thể tránh chúng được thì cứ tránh, ngàn vạn lần không nên để xảy ra xung đột với chúng. Nếu chọc giận đến chúng, chỉ e là hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Chúng nhân nghe xong thì gật gật đầu tán thành, họ nhớ lại lúc nãy đã không biết trời cao đất dầy mà đi công kích con ma thú lông trắng kia, quả thật là suýt chút đã bước vào quỷ môn quan mà không hay. Tạp Lâm cất tiếng hỏi:

- Đoàn trưởng, con ma thú lúc nãy quả thật đã đạt đến S cấp hay sao?

Khẳng Đặc hơi trầm mặc một lúc rồi nói:

- Không, phải nói là chuẩn S cấp [1] mới đúng. Sức phá hoại và năng lực khống chế yêu khí của nó dường như so với S cấp thì có một chút chênh lệnh.

Tạp Tháp le lưỡi:

- Eo ơi, chuẩn S cấp mà đã mạnh như thế rồi ư? Nếu là S cấp thì không biết còn ghê gớm đến đâu.

Khẳng Đặc thở dài nói:

- Tại ngươi chưa được chứng kiến đó thôi, nếu không thì ngươi vĩnh viễn sẽ không thể nào tưởng tượng ra được sức mạnh của chúng ghê gớm đến mức nào đâu.

Mọi người đều im lặng không nói gì. Ma thú càng mạnh thì tiền đồ của nhân loại càng ảm đạm. Đây là một chuyện rất khó tiếp nhận được.

Nhưng vào lúc này đây, con ma thú lông trắng vừa mới gây đả kích lớn cho Cuồng Bạo dong binh đoàn, đồng thời cũng là nguyên nhân làm thay đổi vận mạng của toàn thể dân cư của Cách Lâm trấn, tức là cái con ma thú vừa rồi đã hủy diệt một vùng đất trống kia thì lại đang có biến hóa khác. Toàn thân của nó đang tống xuất các khí đen ra ngoài, tiếp theo đó thì tấm thân khổng lồ của nó cũng dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng thì chỉ còn lại cái hình dạng bé xíu mà ban đầu các thành viên của Cuồng Bạo dong binh đoàn đã trông thấy.

- Gâu!

Nó đột nhiên phát ra một tiếng kêu kỳ quái!! Tiếng kêu độc nhất vô nhị tại Thần Phong đại lục này, và đương nhiên tiếng kêu đó chính là của một giống sinh vật có tại địa cầu - chó! Nó chính là con chó nhỏ mà Mộ Dung Thiên đã gặp ở quán Mì quái vị của lão Hoàng, rồi sau đó cũng bị lỗ đen hút vào dị giới này theo hắn.

Hết

===============================

Chú thích

[1] Chuẩn S cấp: gần đạt tới cấp S.

Lời tác giả:

Hôm nay kiểm tra lại hai nơi không mấy hợp lý.

1. "Một năm Thần Phong = 12 tháng Thần Phong = 30 ngày Thần Phong so với địa cầu cũng không sai biệt nhiều lắm, nhưng thời gian một ngày thì dài bằng một ngày rưỡi ở địa cầu. Vì vậy cho nên một năm Thần Phong tương đương với một năm rưỡi của địa cầu."

Câu trên sửa lại thành:

"Một năm Thần Phong = 18 tháng Thần Phong = 30 ngày Thần Phong, mà thời gian một ngày ở Thần Phong cũng không khác với thời gian một ngày của địa cầu. Do đó, một năm Thần Phong bằng một năm rưỡi của địa cầu." Về số lượng tháng có thay đổi chút ít, như vậy sẽ tiện việc xử lý về thời gian hơn.

2. Khi nhắc đến việc trong trấn xuất hiện ma thú biến dị thì đổi lại thành cấp B, bởi vì thiên tài mỹ nữ đạo tặc Lăng Đế Tư lúc trước nhờ có bảo vật Hỏa Long châu là khắc tinh của Băng hệ nên dù khá gian nan nhưng vẫn có thể giết được Tuyết Phách Tinh vương thuộc cấp B. Còn hầu hết đại bộ phận thành viên của Cuồng Bạo dong binh đoàn thì có thực lực kém hơn nàng một chút, hơn nữa lại không có bảo vật hỗ trợ, nếu để họ có thể dễ dàng giết được ma thú cấp A thì đúng là quá phi lý.

Do đây là trường thiên tiểu thuyết, đặc biệt lại có bối cảnh ở tại dị giới vừa hư cấu vừa to lớn nên khó tránh sơ sót. Bổn đạo tặc cố gắng sẽ kiểm tra lại các chi tiết để cho truyện được hợp lý hơn, đồng thời ta cũng sẽ trưng cầu ý kiến của độc giả, nếu các huynh đệ phát hiện được chỗ nào không tốt, xin hãy mạnh dạn góp ý, rất cám ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.