Dị Giới Dược Sư

Quyển 4 - Chương 69: Gặp gỡ



Bích Dạ hao tâm tổn lực, tận tình khuyên bảo suốt cả đêm, khô cả cổ họng, cùng Khải Sắt Lâm tiến hành giáo dục tư tưởng rất sâu sắc, nhưng rốt cuộc cả hai vẫn thất bại. Bất kể ám chỉ như thế nào, bất luận cả hai hứa hẹn sẵn lòng chiếu cố cho Lộ Thiến như thế nào, đồng thời còn giả như vừa cố ý vừa ngấm ngầm nói xấu La Địch đủ kiểu, nào là hắn biểu hiện tuy giống như chính nhân quân tử, khoan dung độ lượng, rất giống bộ dáng một người lương thiện nhưng kỳ thật thì là sói đội lốt dê, cầm thú mặc áo quần, rất hay ăn tươi nuốt sống và thậm chí là không từ một thủ đoạn nào để làm nhục các thiếu nữ hay là chơi những trò biến thái v...vv…..Hai nàng hầu như đã biến Mộ Dung Thiên thành một kẻ không việc ác nào là chưa làm, so với một tên siêu cấp biến thái cũng không khác bao.

Thế nhưng Lộ Thiến vẫn cứ thờ ơ, tuy nàng không dám phản bác những lời nói xấu của Bích Dạ, nhưng bất luận thế nào cũng vẫn muốn ở lại bên hắn, dù chết cũng cam. Cuối cùng, Bích Dạ không thể làm gì khác hơn nên chỉ đành buông tha cho Lộ Thiến. Đồng thời, nàng quay sang nghi ngờ không biết có phải Mộ Dung Thiên đã sử dụng tà thuật để mê hoặc hay khống chế tinh thần mà khiến cho nàng ta không thể nảy sinh ý đồ phản kháng hay không. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng không có cách nào biết được trên đời này lại có người có khả năng quỷ dị siêu việt đến như thế.

Trời vừa hừng sáng, Bích Dạ không thể làm gì khác hơn chỉ đành luyến tiếc rời đi, nàng không quên dặn Lộ Thiến, nếu gặp phải chuyện ủy khuất gì thì cứ đến tìm nàng.

Tiễn Bích Dạ và Khải Sắt Lâm đến Truyền tống trận, Mộ Dung Thiên vừa quay lại nhà liền ân cần hỏi:

- Lộ Thiến, bọn họ đã nói gì với ngươi vậy?

Hắn lo cho Lộ Thiến, chỉ e rằng tâm tính thuần khiết của nàng đã bị hai người kia làm ô nhiễm, đến lúc đó thì thật khó lòng mà xoay chuyển được.

Lộ Thiến nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- La Địch tiên sinh, không có gì đâu ạ.

Lúc này không có Bích Dạ và Khải Sắt Lâm ở đây, nàng không dám tiếp tục xưng hô ca ca với Mộ Dung Thiên nữa.

- A, vậy là tốt rồi.

Mộ Dung Thiên thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ tới chuyện gì đó liền nói:

- Phải rồi, Lộ Thiến, cứ gọi ta là La Địch ca ca được rồi.

Nếu là những người khác, dù là thân thiết nhất như Lạc Na và Lệ Toa, thì họ có gọi hắn là “La Địch tiên sinh”, hắn cũng không cảm thấy gì, nhưng từ miệng Lộ Thiến nói ra, chẳng biết vì sao mà hắn lại cảm thấy không tự nhiên, thật giống như là đang gọi “La Địch đại thúc” vậy.

Lộ Thiến sợ hãi nói:

- Nhưng mà....

Mộ Dung Thiên ngắt lời nàng, hắn mỉm cười nói:

- Không có nhưng nhị gì hết, ta có già như vậy hay không?

Lộ Thiến không thể làm gì khác đành nói:

- Dạ, La Địch ca ca!

Mộ Dung Thiên hài lòng, cười cười nói:

- Thế mới phải chứ! Đúng rồi, chúng ta đi đâu đó thôi, thuận tiện đi dạo vòng quanh Phật Lạc Lý Tư luôn.

oooOooo

Mộ Dung Thiên không muốn sử dụng Truyền tống trận, nếu đã đi dạo thì truyền tống dĩ nhiên là không có tác dụng, di chuyển chớp nhoáng như vậy thì còn thấy được cái gì nữa chứ, mà tất nhiên đi bộ cũng không được ổn. Phật Lạc Lý Tư lớn như vậy, phỏng chừng đi mười ngày hay nửa tháng cũng chưa chắc có thể đi khắp toàn bộ tòa thành này, do đó mà hắn mướn một tiểu ma thú để hai người cưỡi trên đó, nhàn nhã dạo chơi và thưởng thức cảnh sắc của tòa thành mang phong cách cổ điển này. Từng dãy lầu cao, các hàng quán ào ào lướt qua trước mắt, Mộ Dung Thiên có cảm giác như mình là một kỵ sĩ đã trở về thời kỳ trung cổ vậy.

Muốn đi dạo khắp Phật Lạc Lý Tư trong chỉ một ngày là việc không thể nào, cho dù đó là ma thú có tốc độ nhanh nhất đi chăng nữa. Do đó mà Mộ Dung Thiên bảo thuần thú sư chọn những khu vực phồn hoa và đặc sắc để đến, tỷ như tượng những vị anh hùng của thành thị, những khu chuyên buôn bán ma thú, quảng trường mà dân chúng thong dong đi lại, một cái chợ đầy đủ thức ăn ở Lam Nguyệt đế quốc, công hội liên minh..v...vv….Mỗi khi đến một địa phương nào đó thì đều dừng lại một chút, tham quan ngắm cảnh xong rồi mới trở lại ma thú. Dù sao thì hiện nay hắn vẫn còn nhiều kim tệ, thuê một con ma thú cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Nhưng đối với Lộ Thiến thì nàng không hề xa lạ gì với những địa phương này, bởi vì trước đây phụ mẫu nàng vẫn thường dẫn nàng đi khắp nơi trong thành, nhưng chẳng may họ đã hy sinh trong lúc thủ thành, nàng không có chức nghiệp và cũng không còn thân nhân che chở, chỉ dám lui tới ở những khu bình dân nhất, và cũng từ đó mà không còn cơ hội để trở lại những nơi này nữa. Khó có dịp thăm lại chốn xưa, hơn nữa bên cạnh lại có La Địch ca ca bảo vệ, tuy hắn là ma pháp sư, thế nhưng lại không hề có bộ dáng kiêu ngạo và lại rất hài hước dí dỏm, hòa ái dễ gần. Khi hắn nói chuyện với nàng thì vẻ mặt rất ôn hòa, chẳng những vậy mà hắn còn tự đích thân xuống bếp phụ giúp việc nấu nướng, thật giống như là bào huynh vậy, thậm chí so với bào huynh còn tốt hơn nhiều lắm. Đây cũng chính là nguyên nhân mà dù cho Bích Dạ có dùng cách nào đi chăng nữa thì vẫn không thể dụ dỗ nàng rời khỏi Mộ Dung Thiên được.

Trên thực tế, vào cái thời điểm Mộ Dung Thiên không hề tỵ hiềm những vết bẩn trên tay nàng, mà vẫn vui vẻ đỡ nàng đứng dậy thì nàng đã quyết định sẽ mãi mãi đi theo bên cạnh nam tử xa lạ này rồi. Trừ phi có một ngày hắn ghét bỏ nàng, thì nàng sẽ lặng lẽ ra đi, tránh cho hắn phải chịu thêm gánh nặng; đồng thời, nàng cũng cảm kích hắn đã mang đến chuỗi hạnh phúc tuy ngắn ngủi nhưng mãi mãi sẽ không thể quên được này.

- Dừng lại!

Mộ Dung Thiên đột nhiên hô lớn. Hắn chợt trông thấy một cánh cổng to lớn khác thường, nó cao 80 khoảng thước, rộng 50 thước. Cánh cổng Khải hoàn môn đó được làm bằng minh ngọc thật là hùng vĩ tráng lệ, trên cửa có chạm trỗ rất nhiều bức hình dũng sĩ và ma thú đang chiến đấu ác liệt. Minh ngọc vốn được người người xưng tụng là “kiên thạch chi vương” [1], cứng rắn không gì sánh được, nếu như không phải vì thiếu tính dẻo dai, dễ bị đánh vỡ thì nó chính là một chất liệu chế tạo vũ khí hạng nhất. Muốn khắc thành một cánh cửa đồ sộ thế này, thì có thể nói đó chính là một kỳ quan. Nhìn cánh cổng lớn như thế thì có thể đoán được nơi đây hẳn là rất có tiếng tăm, chỉ tiếc là trên cửa chó khắc chữ cổ của Thần Phong đại lục, Mộ Dung Thiên xem mà không hiểu được gì.

Trước cửa độ ba trăm thước lại có hai khối đá trắng hình lập phương được dựng lên chỉnh tề để vây quanh chỗ trống, nhìn khoảng đất trống đó y như một quảng trường nhỏ vậy. Chủ nhân ở đây dùng cả một khu đất rộng như vậy chỉ để làm cổng ra vào, hiển nhiên đã chỉ ra nơi này không hề đơn giản chút nào. Điều càng đặc biệt hơn chính là mật độ chiến chức giả ở đây dày đặc kinh khủng, hầu như mọi người ở đây có hết chín phần đều mang chức nghiệp chiến đấu, như là chiến sĩ, ma pháp sư, cung tiễn thủ, kỵ sĩ, đạo tặc, thợ săn, thần quan [2], tiễn thủ [3], mục sư, triệu hoán sư, thuần thú sư, tu hồn giả, phù chú sư, thích khách, chi phối giả....Trong đó có đủ từ cao cấp đến hạ cấp và bọn họ đều mang theo sủng vật của riêng mình, điều đó khiến cho Mộ Dung Thiên hoa cả mắt, các sủng vậy bay đầy trời, bò đầy đất, từ giống nhỏ như chuột đến lớn như voi đều có cả, thật chẳng khác nào như đang đi đến một thế giới động vật vậy.

Ngoại trừ là chiến chức giả ra, những người này còn có một điểm giống nhau nữa, đó là sau lưng đồng phục chức nghiệp của họ đều có khảm một ngôi sao sáu cánh bằng đá quý, hình như là tiêu chí để nhận biết thân phận vậy.

Rốt cuộc nơi này là địa phương nào thế nhỉ? Chẳng lẽ lại là Chiến Chức Giả liên hiệp công hội? Hình như Mộ Dung Thiên chưa từng nghe đến một địa phương như vậy, hắn đột nhiên nổi hứng, liền dắt Lộ Thiến nhảy xuống ma thú, rồi sau đó đi thẳng đến đại môn.

- Lộ Thiến, đây là nơi nào thế?

Mộ Dung Thiên nghĩ nàng có lẽ cũng hiểu biết được đôi điều về Phật Lạc Lý Tư, nên mới hỏi thử nàng.

- La Địch ca ca, đây là học viện ạ!

- A!

Mộ Dung Thiên thoáng có chút kinh ngạc, nơi này quả không khác gì một trường đại học ở địa cầu cả, cũng chiếm một diện tích rất lớn, nhưng thông thường thì các trường đại học đều nằm ở vùng ngoại ô, không ngờ ở đại lục này lại hoàn toàn trái ngược, học viện lại nằm ngay tại trung tâm phồn hoa của tòa thành. Thế rồi hắn lại thuận miệng hỏi:

- Lộ Thiến, đây là học viện gì?

Lộ Thiến mở to mắt nói:

- La Địch ca ca, ngay cả học viện nổi tiếng nhất của Lam Nguyệt Đế quốc là Tát Á Da Lộ ma võ học viện mà huynh cũng không biết sao?

- Cái gì!?

Mộ Dung Thiên chấn động toàn thân, cái tên này quả thật quá quen thuộc, khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ quên, đó là học viện mà Lăng Đế Tư đang theo học. Nàng chính là thê tử đầu tiên của hắn, là một nữ nhân rất ư vô tình, cái người khiến hắn vừa yêu vừa hận ấy hiện đang học ở học viện này đây.

Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghe ai nói là Tát Á Da Lộ ma võ học viện lại ở Phật Lạc Lý Tư, nếu không thì hắn đã tình nguyện đến một siêu cấp thành thị xa xa nào đó để nhậm chức rồi.

Đang lúc tâm tình của Mộ Dung Thiên rối rắm phức tạp, cứ ngẩn ngơ đứng nhìn cánh cửa đại môn cao lớn bằng minh thạch kia, đột nhiên lại có thanh âm huyên náo truyền lại, rồi tiếp theo là một thiếu nữ đạo tặc rực rỡ như sao trời bước đi giữa một đám nam nhân vây quanh Tóc của nàng màu vàng buông xõa như thác nước, đôi mắt xanh thẫm mê hoặc, làn da khỏe khoắn trắng mịn như bột, khuôn mặt như thiên sứ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, còn thân hình thì như ma nữ của địa ngục, nó có thể khiến cho bất kỳ nam nhân nào sa ngã.

Mọi chuyện cứ y như một vở hài kịch. Mộ Dung Thiên vĩnh viễn không bao giờ tưởng tượng được là hắn sẽ tái ngộ với Lăng Đế Tư nhanh như vậy, hơn nữa, lại còn ở trong một tình huống như thế này nữa.

Hết

====================================

Chú thích

[1] Kiên thạch chi vương: vua các loại đá.

[2] thần quan: những người trông coi điện thờ.

[3] tiễn thủ: người sử dụng các loại vũ khí tầm xa như nỏ, lao, máy bắn đá, vv….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.