- Bích Dạ tiểu thư, ngươi nói xem, khi liên quân Tây Bắc phát hiện Uy Nhĩ thành chỉ còn lại là một tòa thành trống, không thể cung cấp bất cứ một chút vật tư cần thiết nào cho chúng, vậy chúng sẽ có phản ứng gì?
Mộ Dung Thiên cười cợt nhả nói.
Quân đoàn 376 đã rút lui, sau một ngày đường, buổi tối đó liền hạ trại nghỉ ngơi. Hắn không hề lo lắng việc liên quân truy sát, vì chúng không có một chút lương thảo, nên tất nhiên cũng không có gan làm việc đó. Viện quân đế quốc khoảng hai ngày sau sẽ tới, việc liên quân có thể làm bây giờ là tranh thủ thời gian rời khỏi Uy Nhĩ thành, bằng không thì bọn chúng sẽ không thể chạy nổi nữa. Chúng có thể rút về các địa phương khác có liên quân trú đóng, dù sao thì liên quân Tây Bắc cũng đã chiếm được không ít những thành thị trọng yếu, nên có thể tự cung tự cấp được. Xem ra trận nội chiến này trong thời gian ngắn sẽ rơi vào cục diện giằng co.
Một trận chiến hấp dẫn khiến cho Mộ Dung Thiên hăng hái hẳn lên. Sau mấy ngày đè nén, nay sắc tâm của hắn lại nổi lên, đêm đó lợi dụng lý do “có việc quân tình trọng yếu cần thương lượng” mà gọi Bích Dạ vào trong doanh trướng của mình, hắn định là sẽ buông thả lòng hưu dạ vượn một đêm. Nếu không phải do trướng bồng không đủ lớn, thì lại sợ Bích Dạ sinh ra phản cảm, Mộ Dung Thiên còn nghĩ đến việc gọi luôn cả Lệ Toa và Lạc Na đến ngủ chung, nhưng vì các nàng là cận vệ của mình, nên trướng bồng của họ chỉ cách có mấy thước, đi hai ba bước là tới. Mộ Dung Thiên cũng đang tính toán tới việc nửa đêm đi thâu hương một phen.
Bích Dạ liếc hắn một cái đầy vũ mỵ, rồi hỏi:
- La Địch đoàn trưởng, ngươi đang khoe khoang chiến tích đó sao?
Mộ Dung Thiên cực kỳ đắc ý, nói:
- Ta nghĩ tâm tình bọn chúng bây giờ nhất định là giống như một gã nam nhân đã vất vả lột sạch y phục của một nữ nhân ra định cường bạo, nhưng rốt cuộc lại phát hiện ra nữ nhân kia hóa ra lại là một nhân yêu [1], ha ha….
Nghe hắn so sánh như vậy, Bích Dạ cảm thấy có hơi tởm lợm, thế nhưng về phương diện quỷ kế đa đoan của Mộ Dung Thiên thì nàng lại bội phục từ tận đáy lòng:
- La Địch đoàn trưởng, ta thật sự nghĩ mãi không ra, đầu óc của ngươi có được cấu tạo giống như người bình thường hay không, sao lại có nhiều chủ ý quỷ quái như vậy?
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, cái này là đương nhiên, lão tử vốn không phải là người của thế giới này, nếu không cổ quái thì thật là có lỗi với Đảng và nhân dân đó chứ. Hiện tại, hai người đối thoại với nhau mà phân nửa giống như thượng cấp hạ cấp, còn phân nửa khác thì giống như nam nữ liếc mắt đưa tình. Mộ Dung Thiên bị loại quan hệ đặc thù này kích thích, thật không thể kìm lòng nổi.
Hắn đưa tay kéo đại mỹ nữ đến gần rồi nói:
- Bích Dạ tham mưu trưởng, bổn đoàn trưởng vừa cứu được toàn bộ bách tính trong Uy Nhĩ thành ra khỏi nơi nước sôi lửa bỏng, có phải là cũng nên có chút phần thưởng hay không?
Tuy miệng hỏi vậy, nhưng hắn đã tự mình hành động trước, một tay đưa về phía Bích Dạ.
Bích Dạ tránh một hai lần nhưng không thoát nên cũng không tránh nữa, đành để cho hắn nắm lấy. Kỳ thật, chuyến này nàng cũng vì việc hoàn thành nhiệm vụ vô cùng khó khăn này mà cực kỳ cao hứng. Dân chúng của toàn thành đều được dời đi, phe mình bị thương vong khoảng hơn năm ngàn, còn quân địch thì bị thương vong tới hơn một vạn sáu ngàn, mà chúng phải trả giá lớn như vậy chỉ để đổi lấy một tòa thành trì vô dụng. Có thể đạt được điều đó thì quỷ kế do tên sắc lang này đưa ra chiếm tới tám phần công lao, nhất là khiến những binh chủng trọng yếu của quân địch bị tổn thất thảm trọng. Tất cả đều xuất phát từ những ám chiêu xấu xa của hắn, và đó cũng là then chốt trực tiếp gây ảnh hưởng tới cuộc chiến này vậy.
Do đó mà Bích Dạ cũng hiểu là cũng nên cho tên sắc lang này hưởng chút ngon ngọt, bằng không thì khó tránh hắn sẽ bị mất hứng. Hơn nữa, sau khi nàng nhìn thấy lúc hắn có mặt tại chiến trường, một mặt vừa nói cười hỉ hả, một mặt lại dụng binh như thần, trấn định tự nhiên, rõ ràng là có một loại khí chất hoàn toàn khác, vì thế, không hiểu sao nàng lại có hơi động tâm.
Lộ Thiến chớp mắt cười nói:
- La Địch ca ca, huynh hiện giờ đang chuẩn bị chơi đấu vật với Bích Dạ tỷ tỷ đấy à?
Ngày trước, có lần Mộ Dung Thiên cùng với Bích Dạ và Khải Sắt Lâm vui vẻ qua đêm trong phòng mà lại quên đóng cửa. Khi ấy, Lộ Thiến nửa đêm tỉnh lại, không thấy Mộ Dung Thiên đâu nhưng lại nghe được thanh âm từ phòng bên vọng sang. Nàng bất giác tiến vào, nên nhìn thấy được cảnh tượng xấu hổ kia. Vì thế nên Mộ Dung Thiên làm mặt dày nói là đang chơi đấu vật. Tất nhiên là Lộ Thiến không ngốc tới mức họ làm gì mà cũng không biết, nhưng chẳng qua nàng cũng giả bộ hồ đồ, hơn nữa thỉnh thoảng lại lấy chuyện này ra trêu Bích Dạ và Khải Sắt Lâm.
- Đúng vậy, chờ tới khi Lộ Thiến lớn hơn một chút, La Địch ca ca sẽ chơi với muội.
Mộ Dung Thiên cười dâm đãng đưa tay kia vào giữa hai đùa của Bích Dạ, tùy tiện mơn trớn kích phát dục vọng của nàng.
Chiến thuật của Mộ Dung Thiên ở phương diện này cũng tuyệt đối không thua kém khi đối phó với liên quân Tây Bắc, thậm chí còn có phần hơn. Bích Dạ bị ma trảo tà ác của hắn trên dưới giáp công, khiến cho xuân ý nhộn nhạo mà không tự chủ nổi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở hổn hển, cơ thể như tê dại.
Mộ Dung Thiên rút ngón tay ra, trên ngón trỏ và ngón giữa của hắn đã ướt sũng một thứ chất lỏng đặc dính, sáng bóng, và tỏa ra mùi vị gợi dục trong không khí. Lộ Thiến nhìn thấy cảnh tượng này thì mặt cũng đỏ ra tới mang tai, trong lòng nhộn nhạo như bị một thứ gì đó cấu xé, một loại cảm giác rất lạ không thể diễn tả bằng lời.
- Hê hê, Bích Dạ tham mưu trưởng, ngươi thật là một nữ nhân mẫn cảm à nha!
Mộ Dung Thiên thở một hơi thật dài. Loại nữ nhân ướt át này rất cuồng dã, đặc biệt là trên giường lại rất phóng khoáng, chính là vưu vật trời ban cho nam nhân. Trong lòng Mộ Dung Thiên rất đắc ý. Vưu vật gợi cảm thành thục này hôm nay là tình nhân của mình, có thể tùy ý đùa bỡn và hưởng thụ, chỉ nghĩ đến đó thôi mà tâm hồn của hắn liền như bay bổng lên tận chín tầng mây rồi.
Mộ Dung Thiên chẳng quan tâm đến việc Lộ Thiến vẫn còn ở trong trướng, hắn đã cố nén nhiều ngày nên giờ đây cảm thấy rất khó chịu. Âm dương nhị khí của hắn có năng lực sinh tinh khí rất mạnh, nên nhu cầu tình dục so với người thường cũng nhiều hơn rất nhiều. Thế là hắn lập tức mở màn một hồi nhân thú đại chiến, mỹ nhân đấu với cầm thú. Trong trướng bồng có một tầng kết giới cách âm một chiều, tiếng động từ bên ngoài có thể truyền vào, nhưng âm thanh từ bên trong thì lại không thể truyền ra ngoài, do đó mà hắn cũng không cần lo lắng dâm ngôn uế ngữ, và tiếng rên rỉ mãnh liệt của hai người bị người ngoài nghe được.
Mộ Dung Thiên hưởng hết khoái hoạt, hắn cùng Bích Dạ triền miên không dứt, đôi bên đều nhiệt tình tìm đến nhau, chẳng những vậy mà họ lại còn cởi sạch Lộ Thiến ra để đùa bỡn nữa. Tuy tạm thời chưa thể ăn ngay, nhưng ít ra cũng tăng thêm không ít tình thú. Chỉ khổ cho Lộ Thiến, tuy nàng chưa hoàn toàn phát dục, nhưng tính dục của một thiếu nữ vẫn có; hơn nữa lại thường xuyên bị Mộ Dung Thiên vuốt ve, nên nàng đối với chyện nam nữ sớm đã như hiểu như không, và vẫn mơ hồ khát vọng sớm được hiến thân cho nam nhân mình yêu thương, chẳng cần như hiện tại, phải ngồi nghe những tiếng động đầy khiêu khích như thế, mà đã có thể cùng chung khoái hoạt với họ rồi. Chỉ tiếc là dù mình ngàn tình vạn nguyện, nhưng La Địch ca ca thường ngày vẫn mê đắm nữ sắc, vậy mà đối với mình lại có phần quân tử còn hơn cả quân tử chân chính nữa. Vô luận nàng có ám chỉ thế nào thì hắn vẫn một mực thờ ơ. Trên thực tế, không phải là Mộ Dung Thiên không động tâm, nhưng hắn thấy khuôn mặt Lộ Thiến còn non nớt, cơ thể chưa phát dục đầy đủ, nếu như “xơi” ngay thì hắn thật không khác gì mấy kẻ ham thích trẻ em cả.
Sau khi “mây tan mưa tạnh”, cuộc đại chiến bên trong trướng bồng đã được dẹp yên, mà ngay cả Lộ Thiến lần đầu tiên được hưởng khoái cảm mãnh liệt nhất thế gian cũng chìm vào giấc ngủ.
Mộ Dung Thiên đưa bàn tay còn dư vị kích tình mãnh liệt, đặt lên nhũ phong của Bích Dạ lúc này đang nhắm đôi mắt đẹp thở dốc, ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng gẩy viên bồ đào đỏ tươi, tạo nên cảm giác tê rần sướng khoái cho mỹ nhân.
Bích Dạ tỉnh lại từ cảm giác thất thần vì cực khoái, nhẹ nhàng thở phào một hơi:
- La Địch đoàn trưởng, ngươi càng ngày càng lợi hại.
Mộ Dung Thiên cực kỳ đắc ý nói:
- Nhờ có tham mưu Bích Dạ chỉ bảo, ta mới vừa học xong chiến thuật tứ lộ cùng tiến.
Nhớ lại vừa rồi mình dâm loạn điên cuồng trước mặt Lộ Thiến, hoàn toàn không còn dáng vẻ tỷ tỷ, Bích Dạ hơi đỏ mặt, nàng véo nhẹ Mộ Dung Thiên một cái, rồi nói:
- Lúc này ngươi oai phong rồi, có diệu kế phá địch, khi trở về Phật Lạc Lý Tư thì sẽ rất vẻ vang. Đến lúc đó, chức đoàn trưởng tạm thời của ngươi không chừng sẽ trở thành chính thức đấy.
Mộ Dung Thiên cũng từng mơ mộng tới cảnh mình trở lại Phật Lạc Lý Tư, khi đó sẽ được dân chúng khắp nơi hoan nghênh, vô số thiếu nữ hoài xuân sẽ dùng tiếng thét chói tai để biểu lộ lòng ái mộ với bậc anh hùng.Thậm chí còn lén lút tìm tới cửa để thể hiện tình yêu thương nhung nhớ. Mộ Dung Thiên nghĩ đến đó mà hết sức hưng phấn. Hoa tươi, tiếng vỗ tay, mỹ nữ ngưỡng mộ, vv....những sự đãi ngộ của anh hùng luôn khiến lòng người mê say!
Đúng rồi, nếu như nữ nhân kia biết được gã trượng phu nhát gan của nàng đã trở thành một thiếu niên anh hùng, không biết sẽ có cảm nghĩ gì? Mộ Dung Thiên bỗng có một loại khoái cảm không nói lên lời, hắn cười nói:
- Lão cáo già Cát Tư kia muốn ta đi làm bia đỡ đạn, nhưng chuyến này quả thật là đã bị lật thuyền trong mương rồi.
Căn cứ theo phân tích của Mộ Dung Thiên, những kẻ đối đầu với Cát Tư sẽ dùng chiến công này để phóng đại lên rồi hết lòng đề bạt mình. Nếu như có thể tiếp nhận chức vị cao, vậy thì mục tiêu huy hoàng của mình sẽ lại được tiến gần thêm một bước.
Bích Dạ thấy nụ cười của Mộ Dung Thiên có chút quỷ dị và tạo nên chút cảm giác thần bí. Cái gã sắc lang này bề ngoài có vẻ như trừ nữ nhân ra thì không biết tới thứ gì nữa, nhưng càng tiếp xúc thì nàng càng thấy hắn không đơn giản. Vô luận là võ kỹ cá nhân, tư tưởng, hay tâm cơ thì hắn đều hơn xa mình tưởng tượng. Chỉ có điều người bình thường rất dễ bị vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa. Trong tiềm thức của Bích Dạ, nàng cảm thấy Mộ Dung Thiên là một người đáng sợ, giống như một loài động vật một tế bào vậy, thậm chí có thể còn thâm trầm hơn cả Cát Tư. Chẳng qua sự thâm trầm của hắn tuyệt sẽ không dùng đối với người mà hắn yêu thích. Hắn đối với Lộ Thiến, đối với mình và Khải Sắt Lâm đều là toàn tâm toàn ý. Điểm đó thì với trực giác của nữ nhân, Bích Dạ hoàn toàn có thể khẳng định được.
- La Địch đoàn trưởng, xin hỏi Bích Dạ tham mưu trưởng có ở đây không? Khẳng Đặc phó đoàn trưởng có việc quan trọng cần tìm nàng.
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Mộ Dung Thiên đã bị nữ binh đến đánh thức. Nếu như lúc này là người khác tới tìm hắn, Mộ Dung Thiên hẳn sẽ nổi trận lôi đình, nhưng người đến tìm lại là Khẳng Đặc, phó đoàn trưởng kiêm tham mưu của quân đoàn 376, kiêm đoàn trưởng “ Cuồng bạo dong binh đoàn”, một lão nhân vừa thiện lương lại vừa có đại trí tuệ. Vô luận là với thân phận nào của lão, Mộ Dung Thiên cũng không dám chậm trễ.
Chắc tối qua Khẳng Đặc từ miệng binh sĩ tuần đêm mà biết được việc Bích Dạ tới đây, cho nên lão mới biết mình “cấu kết” với mỹ nữ dong binh dưới quyền của lão. Da mặt của Mộ Dung Thiên tuy dày, nhưng hắn vẫn hơi thấy xấu hổ.
Để vị đoàn trường kính yêu biết mình có quan hệ với tên sắc lang, Bích Dạ dù có phóng khoáng tới đâu thì cũng hơi đỏ mặt, nhưng nàng cũng không dám chậm trễ. Nàng tuyệt không dám làm trái lại mệnh lệnh của Khẳng Đặc, thế là vội vội vàng vàng mặc y phục vào thật tử tế.
Thấy Bích Dạ rời khỏi trướng, trong lòng Mộ Dung Thiên tràn ngập nghi ngờ. Sự tình nhất định là không tầm thường, nếu không thì Khẳng Đặc đã không "bổng đả uyên ương" [2]. Trước lúc xuất chinh, trong lúc sắp rời khỏi Phật Lạc Lý Tư thì hắn đã từng có dự cảm không lành, bỗng nay cảm giác đó lại nổi lên.
Hết
=======================
Chú thích
[1] nhân yêu: gay
[2] bổng đả uyên ương: nôm na là vác gậy ra oánh uyên ương. Nghĩa đơn giản là chia rẽ đôi lứa..