Dị Giới Dược Sư

Quyển 7 - Chương 153: Lan tiệt



Lúc này, con Tật Phong đang nằm trong lòng Lộ Thiến liền sủa lên inh ỏi, tiếp theo đó liền có một người toàn thân mặc hắc y từ trong rừng rậm chậm rãi đi ra.

- Lão bằng hữu, đã lâu không gặp, ha ha ha!

Âm thanh đầy hàn khí, tiếng cười lạnh lẽo, tất cả đều khiến người ta bực bội khó chịu. Lộ Thiến vừa nhìn thấy người này, thì thân hình nhỏ bé nhất thời run lên - đây chính là tác dụng phụ được lưu lại của U Minh đồng vậy.

Đôi đồng tử của Mộ Dung Thiên chợt co rút lại, hắn rít lên:

- Mông Na Lâm?

Khuôn mặt như xác chết, một nửa lộ xương trắng, so với một cái khô lâu còn xấu xí ghê tởm hơn nhiều, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn nhận ra được, chỉ là hắn không hiểu, chẳng phải Mông Na Lâm đã bị trọng thương, Hắc Ám đấu khí cơ hồ bị hủy toàn bộ và đã mất đi năng lực hành động, thậm chí còn yếu hơn một người dân bình thường hay sao? Tại sao gã lại có thể xuất hiện ở đây? Hơn nữa, nhìn sức hủ thực từ luồng chất nhờn khi nãy, xem ra đấu khí của gã đã được khôi phục rất nhiều, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Mộ Dung Thiên vô cùng nghi hoặc, nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, bởi vì phiền phức lớn đã đến rồi.

Theo sự xuất hiện lặng lẽ của Mông Na Lâm còn có mười hai người mặc áo choàng đen, toàn thân đều phát ra khí tức tử vong. Trên người chúng đều có đồ án khô lâu, và đó cũng là tiêu chí mà Mộ Dung Thiên căm thù đến tận xương tủy. Không nghi ngờ gì nữa, bọn chúng chính là người của Tử thần truy sát đoàn chết tiệt kia. Nhưng theo vóc người và chức nghiệp của chúng mà phán đoán, tựa hồ đám người này không cùng một đội với những kẻ vẫn truy sát mình từ quân đoàn 376, nhóm người này hẳn là những thành viên khác của Tử thần truy sát đoàn rồi.

Nhưng người xuất hiện sau cùng mới là bất ngờ nhất, dù có đánh chết thì Mộ Dung Thiên cũng không ngờ tới - Lăng Đế Tư!

So với vẻ mặt cực kỳ khích động của Mộ Dung Thiên, thì nét mặt của Lăng Đế Tư lại rất bình tĩnh, thật giống như là không trông thấy Mộ Dung Thiên vậy.

- Vừa khéo ta lại là tổng chỉ huy của Âu Đa Mỗ thành, là nơi gần với nội hải Đạt Lạp nhất. Lão bằng hữu muốn đi xa, tất nhiên ta phải đưa tiễn chứ! Nếu không thì chẳng phải là rất thất lễ sao?

Trong lời nói của Mông Na Lâm, quả thật nó có mang theo sự lưu luyến khi chia tay giữa bằng hữu với nhau, nhưng chỉ tiếc ánh mắt của gã lại hằn lên nét oán độc. Đối với kẻ thù đã hại gã sống không bằng chết này, không thời khắc nào là Mông Na Lâm không muốn bằm xương chẻ thịt hắn ra, nhưng vào lúc này đây, khi cơ hội đã đến trước mắt thì trái lại gã lại có phần cảm thấy rất ung dung thoải mái.

Cuối cùng Mộ Dung Thiên cũng thu hồi lại ánh mắt từ trên khuôn mặt Lăng Đế Tư và chuyển sang trên người Mông Na Lâm, trong lòng thầm tính toán nhanh chóng. Lạc Na, Lệ Toa hai người có biến dị linh lực rất mạnh, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, nhưng chẳng qua kinh nghiệm chiến đấu quá ít. Tốc độ tạo nguyên tố khôi lỗi của Lộ Thiến khẳng định là không bằng tốc độ phá hủy của đối phương, lại còn có mười hai người trong Tử thần truy sát đoàn, chắc chắn thực lực cũng không tầm thường, lại cộng thêm Mông Na Lâm không hiểu vì sao lại đã khôi phục đấu khí được ít nhất là bốn năm thành, rồi còn có cả Lăng Đế Tư đáng sợ không thua gì Mông Na Lâm khi đấu khí của gã còn chưa bị hủy, e rằng phần thắng không được mấy lạc quan. Sau lưng là vách núi, bên dưới là biển rộng mênh mông, nếu bên dưới có đá ngầm, một khi bị rơi xuống thì sẽ chết chắc. Nếu muốn chạy trốn theo đường khác thì chỉ có cách toàn lực thi triển khinh công, một mình mình cũng không có bốn phần mười khả năng thành công, còn Lộ Thiến, Lạc Na và Lệ Toa hẳn là phải chết. Đương nhiên Mộ Dung Thiên tuyệt đối không thể bỏ họ lại mà chạy được.

Dù Mộ Dung Thiên gian trá như hồ ly thì lúc này cũng không nghĩ ra biện pháp nào, dù liều mạng chạy trốn, hay dùng các loại ám chiêu đùa bỡn với tử thần cũng đều không xong. Trong lòng hắn lo lắng tới cực điểm, mồ hôi lạnh tuôn ra xối xả. Hắn rất muốn tự trấn tỉnh bản thân, không để Mông Na Lâm nhận ra nhưng lại không cách nào làm được. Không ngờ đã tới gần nội hải Đạt Lạp, nhìn thấy hải cảng xa xa mà lại thất bại ngay trong gang tấc, chạm trán với đại cừu nhân bất cộng đái thiên này. Mộ Dung Thiên rầu rĩ muốn phát điên.

Mông Na Lâm vẫn rất ung dung nhàn nhã, không nóng lòng ra lệnh xuất thủ ngay, tựa hồ như gã đang tận hưởng cảm giác mèo vờn chuột, khiến đối phương tuyệt vọng rồi mới chậm rãi dày vò Mộ Dung Thiên trong thống khổ. Chứng kiến gương mặt Mộ Dung Thiên liên tục thay đổi trong nháy mắt, trông rất ư đặc sắc, hiển nhiên là hắn đã biết tình huống trước mắt là vô kế khả thi, do đó mà trong lòng Mông Na Lâm cực kỳ khoái trá.

Thì ra nguyên bản gã đã dùng một loại bí thuật của Hắc Ám hệ dị thường ác độc, thiên lý không dung giống như U Minh đồng để cấp tốc khôi phục linh lực, nhưng bí thuật này vừa làm hại người, lại vừa rút ngắn đi tuổi thọ rất nhiều, rất có thể gã sẽ không sống được qua năm hai mươi tuổi. Nhưng Mông Na Lâm là một kẻ rất tự kiêu, gã không thể nào chấp nhận nổi việc bị mất đi vũ kỹ, nên đã oán hận Mộ Dung Thiên đến cùng cực, ngay cả Cát Tư đã tận lực khuyên nhủ mà cũng không thể thuyết phục được tên nhi tử đã hoàn toàn bị cừu hận che mắt này, y chỉ đành cắn răng mà giúp gã hoàn thành tâm nguyện. Y tuyên bố với bên ngoài là sau thời gian bị phạt nặng, Mông Na Lâm đã biết suy nghĩ lại, hơn nữa, gã dùng thuật tự tổn thọ để khôi phục linh lực, hy vọng trong lúc đế quốc gặp nạn có thể cống hiến chút lực lượng ít ỏi của mình. Những người không rõ sự tình còn khen ngợi gã biết hối cải, đồng thời Mông Na Lâm cũng được danh chính ngôn thuận ngồi lên chức tổng chỉ huy của thành Âu Đa Mỗ nữa.

Công việc đối kháng với quân Tây Bắc tưởng chừng như nguy hiểm, nhưng trên thực tế thì lại là một công vụ rất béo bở. Tới gần khu vực hải cảng của Đạt Lạp nội hải, là một khu trung tâm mậu dịch, nên dù thế nào thì liên quân Tây Bắc cũng sẽ không dám dấy động can qua tại đây.

Cùng được hưởng mối công vụ béo bở này còn có hậu duệ của những nhân vật trọng yếu khác, và Lăng Đế Tư chính là một trong số đó. Lăng Đế Tư là người của Khải Âm gia tộc, là gia tộc lớn nhất tại Lam Nguyệt đế quốc, cường giả như mây. Bọn họ đối với sự chuyên quyền trước kia của Cát Tư thì vẫn luôn bảo trì thái độ trung lập, mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không đụng chạm tới lợi ích của mình là được, nhằm để tránh phiền phức. Mà phụ thân của Lăng Đế Tư là Phất Lan Đa Khải Âm cũng chính là nhân vật đứng đầu gia tộc, lão vô cùng khôn khéo lợi hại, so với Cát Tư còn hơn ở chỗ có thế lực cha truyền con nối, ông ta liên hợp các tài năng lại để tạo thành thế uy hiếp. Lúc chiến tranh bùng nổ, Cát Tư dùng thủ đoạn diệt trừ địch thủ nhưng Phất Lan Đa vẫn là người mà y phải kiêng kỵ ba phần. Hơn nữa ai ai cũng biết Khải Âm và Thụy Mạn gia tộc có mối quan hệ thế giao cực kỳ thân thiết, nếu muốn thông qua chiến tranh để diệt trừ bọn họ thì quả rất khó khăn. Sau khi cân nhắc lợi hại, loại cáo già xuất thân từ một kẻ thương nhân như Cát Tư tất nhiên là phải sáng suốt lựa chọn việc bảo trì mối quan hệ tốt đẹp với hai gia tộc này, hòa khí sinh tài, không đụng chạm đến nhau. Lăng Đế Tư là một thành viên của Khải Âm gia tộc, lại là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của họ, tất nhiên nàng cũng được hưởng sự an bài tốt nhất, vì vậy mà đã được phái đến trấn thủ Âu Đa Mỗ thành cùng với Mông Na Lâm.

Vài giờ trước đây, Mông Na Lâm đã nhận được cấp báo, đại cừu nhân của gã đang chạy qua Âu Đa Mỗ thành, hướng tới Đạt Lạp nội hải. Tin tức này giống như trời giáng cam lộ. Nhưng chẳng qua đây là thời kỳ phi thường, đuổi giết tù phạm chiến tranh là nhiệm vụ đặc biệt của Tử thần truy sát đoàn, các lực lượng thủ thành phải lấy đại cuộc làm trọng, không thể sai quá nhiều lực lượng hiệp trợ. Tuy Âu Đa Mỗ thành không có nhiều nguy hiểm nhưng gã vẫn phải làm ra dáng của một vị tổng chỉ huy mới được. Nếu người ta biết được đường đường một tổng chỉ huy mà rời thành truy đuổi đào phạm, thì một chút thanh danh của Mông Na Lâm vất vả tạo nên sẽ một lần nữa vì chuyện lấy công trả thù riêng mà bị hủy. Nhưng gã lại cực kỳ khao khát muốn nhìn tận mắt cảnh Mộ Dung Thiên bị mình hành hạ mà chết. Bởi vậy gã nghĩ ra một kế vẹn cả đôi đường, phái một bộ phận binh lính đi tuần tra, nếu thấy người nào khả nghi thì phải lập tức báo cáo. Sau đó dựa theo các tin tức thu thập được, cứ lưu ý tới nhóm người nào có nhân số tương ứng với nhóm người của Mộ Dung Thiên, đồng thời trong đó còn có một người có thân hình cao lớn như tên sắc lang, sau khi so sánh các tin tức và nhận định rõ đúng là Mộ Dung Thiên thì gã lập tức che giấu những người lân cận, bí mật rời khỏi thành cùng với những bộ hạ trung thành. Sau đó chặn đường Mộ Dung Thiên trước Đạt Lạp nội hải.

Cát Tư phái mười hai thành viên tín cẩn của Tử thần truy sát đoàn theo gã, tất nhiên chúng sẽ không có khả năng tiết lộ tin tức ra ngoài. Với lực lượng vượt trội như vậy hẳn là có thể dễ dàng hạ thủ kẻ thù đang trốn chạy kia. Tuy rằng gã đoán Mộ Dung Thiên trong cuộc luận võ vừa rồi giữa hai học viện cũng đã dùng một loại kỹ năng nào đó tương tự như Hắc Ám giao hoán tự gây hại bản thân để đấu khí được tăng vọt, nhưng sau khi sử dụng thì lập tức bị tan mất, để rồi sau đó phải từ bỏ quyền thi đấu trong trận chung kết. Thế nhưng gã vẫn không yên tâm, nên phải gọi thêm một cường giả có thể lấy một địch trăm cùng đi với mình, và người đó chính là Lăng Đế Tư.

Mông Na Lâm và Lý Ngang có mối giao tình không sâu không cạn, sau khi theo đuổi Lăng Đế Tư không thành. Trong một lần Lý Ngang say rượu, gã đã thổ lộ đôi lời về quan hệ giữa Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư. Mông Na Lâm từ những thông tin câu được câu mất kia mà suy đoán, giữa Lăng Đế Tư và Mộ Dung Thiên đã từng phát sinh “Linh lực phụng hiến”, mà dường như Lăng Đế Tư là bị ép. Sau đó quan hệ giữa hai người vì lý do đặc thù nào đó mà giải trừ. Tuy Mông Na Lâm không nắm được đầy đủ thông tin, nhưng gã xác định Lăng Đế Tư hiển nhiên đối với kẻ đã “cưỡng gian” và “ uy hiếp” mình tiến hành "Linh lực phụng hiến" phải là hận thấu xương. Bởi vậy Mông Na Lâm không chút do dự mà chọn ngay Lăng Đế Tư hợp tác. Có thêm nữ đạo tặc thiên tài này thì kế hoạch truy sát sẽ càng nắm chắc. Mà quả đúng như ý của gã, từ đầu tới giờ Lăng Đế Tư phối hợp rất nhịp nhàng, còn dứt khoát quả quyết hơn so với gã tưởng tượng nữa.

Mắt thấy đại thù sắp được báo, trong nội tâm đang nghĩ xem nên hành hạ Mộ Dung Thiên như thế nào, hơn nữa còn làm nhục Lộ Thiến và hai nữ nhân Yêu tộc kia ngay trước mặt tên sắc lang, chỉ nghĩ tới đó thôi mà Mông Na Lâm cảm thấy hưng phấn vô cùng, gã nói với nữ đạo tặc sau lưng:

- Lăng Đế Tư, La Địch giao cho ngươi. Chỉ có điều hãy lưu lại mạng của hắn để ta “chiêu đãi” hắn thật tốt, ha ha ….

"Thuyền nát cũng còn ba cân đinh", Mông Na Lâm cho rằng dù Mộ Dung Thiên có bị tác dụng phụ sau khi dùng bí thuật thì cũng vẫn khó giải quyết, huống chi hắn còn nổi tiếng vì quỷ kế đa đoan nữa, do đó mà để Lăng Đế Tư thanh toán hắn, tốt nhất là hai người cùng lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó Lăng Đế Tư tất cũng sẽ bị trọng thương, rồi gã sẽ......hắc hắc…. trên mặt Mông Na Lâm hiện lên nụ cười đầy dâm tà.

Lộ Thiến hốt hoảng kêu lên:

- Lăng tỷ tỷ, tỷ thật sẽ ra tay với La Địch ca ca sao? La Địch ca ca không hề phản quốc, quyết không phải là người như tỷ tưởng đâu….

Mông Na Lâm cũng biết Lăng Đế Tư và Lộ Thiến có chút giao tình, gã chỉ sợ lúc này nàng sẽ mềm lòng, vội nói:

- Lăng Đế Tư, Lộ Thiến chỉ là người bị tên bại hoại kia giật dây mà thôi. Chuyện gì cũng có nguyên do của nó, ta dám cam đoan sau này đế quốc tuyệt sẽ không truy cứu trách nhiệm của nàng ta.

Lăng Đế Tư lạnh lùng thốt:

- Không sai, Lộ Thiến, muội không hiểu rõ chân diện mục của La Địch, trên thực tế hắn là một đại ác ma đáng bị chu diệt!

Nàng dùng hành động để biểu lộ lập trường của mình, đấu khí dâng lên bao bọc lấy toàn thân, thanh hỏa trên tay cũng bốc lên cực mạnh.

Mộ Dung Thiên nhìn thấy nàng vừa ra tay đã dùng đến thanh hỏa, xem ra là muốn toàn lực đánh chết mình, không chút lưu tình, vì vậy mà đột nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí. Chẳng lẽ nữ nhân đã từng là thê tử của mình đây lại hận mình đến vậy sao?

Mông Na Lâm nhìn dáng vẻ thịnh nộ của Lăng Đế Tư thì cảm thấy như đã buông xuống được tảng đá lớn trong lòng, lạnh lùng ra lệnh cho các thành viên của Tử thần truy sát đoàn:

- Lên!

Ngay khi gã đang muốn vận khởi đấu khí để phối hợp truy bắt mấy nữ nhân kia, đột nhiên sau lưng cảm thấy đau nhói, sau đó lại thấy một ngọn chủy thủ sắc bén được bao bọc bởi hỏa diễm đâm xuyên qua ngực. Còn mười thành viên của Tử thần truy sát đoàn đứng gần đó vì không đề phòng nên cũng có kết cuộc tương tự, toàn bộ ngã xuống trong tiếng kêu thảm thiết. Điểm bất đồng duy nhất chính là xuyên thủng trái tim họ không phải là thanh trủy thủ mà là những ngọn phong nhận xanh thẫm.

Hắc Ám đấu khí của Mông Na Lâm dù sao cũng có năng lực hộ thể rất mạnh, nó giúp gã không chết ngay tại chỗ, mà chỉ phun trào máu tươi, gã nắm lấy thanh trủy thủ rồi quay đầu nhìn lại kẻ vừa đánh lén mình là Lăng Đế Tư, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin:

- Ngươi? Tại sao?!

Lăng Đế Tư giờ phút này trông tựa như một sát thủ lãnh huyết vô tình, mặt không chút biểu tình, thốt:

- Mông Na Lâm, hãy cút đến thiên quốc mà xin lỗi những nữ tử đã từng bị ngươi gian sát đi!

Hai thành viên còn lại của Tử thần truy sát đoàn nhìn thấy biến hóa bất ngờ mà sợ đến ngây người, nhưng bọn chúng đã quá quen với những cảnh thế này nên lập tức lui nhanh về sau rồi cùng quay người bỏ chạy. Bọn chúng đều là những kẻ lão luyện, nên khi chạy thì cũng biết tự chia ra hai hướng khác nhau mà chạy.

Lăng Đế Tư vội kêu lên:

- Mau, lập tức giết chúng!

Lời vừa dứt, nàng lập tức đuổi theo một người. Nếu để hai kẻ này trốn thoát, vậy thì hậu họa sẽ khôn lường.

Mộ Dung Thiên là người có phản ứng đầu tiên, lập tức triển khai khinh thân thuật đuổi theo, đồng thời Ma Bạo phá hắc cầu cũng xuất hiện trong tay, sau đó Lộ Thiến lập tức cưỡi thủy kỳ lân đuổi theo và toàn lực phóng ra phong ưng có tốc độ nhanh nhất để chặn đường. Lạc Na cũng cưỡi thủy kỳ lân phát ra đồng hóa thao túng phù bay nhanh như tên, tạo thành một bức tường nước mọc lên ở ngoài hai trăm thước,, ngăn cản tên sát thủ mà Mộ Dung Thiên đang truy đuổi. Còn hắc sắc hỏa diễm của Lệ Toa thì biến thành sáu quả linh lôi song song bay về phía của gã mà oanh tạc.

Đạo tặc vốn nổi tiếng bởi tốc độ, hơn nữa lại là Lăng Đế Tư, nên nàng đã nhanh chóng đuổi kịp gã kia, sau đó tay phải lấy chưởng làm đao, mang theo quang mang màu xanh đánh xuống. Người nọ chẳng kịp kêu một tiếng, đầu lâu còn mang theo cả áo choàng bay tung lên cao, máu phun đầy đất. Mà tên còn lại dưới hợp công của mấy người Mộ Dung Thiên cũng đã xương tan thịt nát, chỉ để lại vài mảnh thịt vụn trên mặt đất.

Đột nhiên Lộ Thiến kinh hô:

- Mông Na Lâm, Mông Na Lâm biến mất rồi!

Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư ở xa nghe vậy thì kinh hãi, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất phóng trở về. Quả nhiên như lời Lộ Thiến nói, Mông Na Lâm đã biến mất, chẳng qua chỗ hắn nằm trước đây có một vệt máu dài, kéo tới phía bờ vực.

Lăng Đế Tư nhẹ nhàng thở ra:

- Vừa rồi ta tập kích hắn, nên đã phát hiện trái tim của hắn nằm hơi lệch vị trí so với của người thường, cho nên chưa chết hẳn. Chẳng qua hắn bò về phía đó, dù có rơi xuống thì cũng không thể sống được. Hắn đã bị trọng thương như vậy, chắc chắn sẽ bị táng thân nơi biển rộng!

Mặt Lăng Đế Tư hơi tái nhợt. Vừa rồi nàng có thể giết mười người trong Tử thần truy sát đoàn cùng một lúc, ngoài nguyên nhân là do họ không đề phòng ra, lại còn phải dùng tới “Tử vong chân không nhận vũ” - bí chiêu chưa đến lúc cấp thiết lắm thì không thể dùng tới của gia tộc Khải Âm, trong lúc đấu khí đột phá đến mức cực hạn của thanh hỏa diễm thì phát ra. Nhưng cái giá phải trả là tổn hại cơ linh, tuy mức tổn hại còn thua xa Hắc Ám giao hoán nhưng cũng bị mất sức rất nhiều.

Lộ Thiến hỏi:

- Lăng tỷ tỷ, thanh chủy thủ của tỷ thì sao?

Không biết có phải vì không muốn cho hai tên kia có cơ hội chạy thoát mà nàng đành để cho Mông Na Lâm nắm chặt thanh chủy thủ, sau đó lại vội truy đuổi những kẻ bỏ chạy nên Lăng Đế Tư cũng không kịp rút ra hay không.

Lăng Đế Tư lấy ra vài viên Khôi phục đan uống vào, rồi sau đó nói:

- Không sao đâu, chỉ là một thanh vũ khí mà thôi.

Mộ Dung Thiên rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng:

- Tại sao lại cứu ta?

Lăng Đế Tư thản nhiên nói:

- Mông Na Lâm lợi dụng bí thuật “Hắc Ám hấp thu”, trong lúc chiến loạn đã gian sát không dưới mấy trăm nữ tử có tố chất Hắc Ám hoặc nhiều hoặc ít để tự khôi phục linh lực. Loại người này tội ác tày trời, đáng chết vạn lần. Hơn nữa, theo ta được biết, ngươi không hề phản quốc!

Mộ Dung Thiên nghi hoặc hỏi lại:

- Hai việc đó làm sao nàng biết được?

Bởi vì hắn bị vu oan phản quốc, tin tức đã lan ra khắp cả đế quốc, căn bản là không có khả năng rửa sạch. Mà việc Mông Na Lâm dùng bí thuật “Hắc Ám hấp thu” là chuyện thương thiên hại lý, đáng lẽ cũng phải là chuyện bí mật phi thường mới đúng.

Lăng Đế Tư không đáp lời thẳng, mà chỉ ngạo nghễ thốt:

- Bởi vì Khải Âm gia tộc chúng ta là gia tộc có tin tức linh thông và chuẩn xác nhất trên toàn đại lục!

Bởi vì Lăng Đế Tư và Mông Na Lâm cùng giữ thành, cơ hội tiếp xúc rất nhiều, nên Phất Lan Đa Khải Âm sợ loại người điên cuồng như Mông Na Lâm sẽ hạ thủ với nàng, vì vậy mà lão mới phải gửi thư nhắc nhở, nếu như không cần thiết thì không được ở cùng một chỗ với Mông Na Lâm.

Mộ Dung Thiên im lặng một lúc lâu rồi mới nhẹ thốt:

- Đa tạ!

Lăng Đế Tư nghe vậy thì hơi sững sốt, rồi sau đó mỉm cười nói:

- Không cần, với đảm lượng của ngươi như vậy mà dám làm chuyện phản quốc sao?

Lời này vừa thốt ra, Lăng Đế Tư liền cảm thấy có chút hối hận, nhưng nàng cũng chẳng hiểu tại sao mình lại nói những lời thừa này.

Mộ Dung Thiên vốn đang cảm kích nàng muôn phần, giờ đây nghe vậy thì tức giận bừng bừng:

- Vậy sao? Dưới con mắt của Lăng Đế Tư tiểu thư, ta quả thật không có cái gan này ư? Đại ân không lời nào cảm tạ cho hết, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp! Tiểu Lộ, chúng ta đi thôi!

Kỳ thật, nếu Mộ Dung Thiên chịu suy nghĩ một chút thì sẽ hiểu được ý chính của Lăng Đế Tư không phải như lời nói đó, nhưng mỗi lần hắn đứng trước mặt nữ nhân đã từng là thê tử của mình này thì chẳng bao giờ giữ được tỉnh táo, dễ dàng bị lửa giận che mắt, lúc này lại càng chẳng thèm suy nghĩ tới điều gì nữa.

Lạc Na và Lệ Toa đương nhiên cũng cưỡi thủy kỳ lân chạy theo Mộ Dung Thiên, còn Lộ Thiến thì hơi do dự, vội nói với Lăng Đế Tư:

- Lăng tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ!

Dứt lời, nàng cũng thúc thủy kỳ lân đuổi theo sau.

- Lộ Thiến!

Lăng Đế Tư gọi tiểu Tinh Linh dừng lại, nhưng ánh mắt thì lại nhìn về phía Mộ Dung Thiên rồi lớn tiếng nói:

- Hãy bảo trọng!

Lộ Thiến nhẹ gật đầu, sau đó thủy kỳ lân phi nước đại chạy đi.

Sau khi chạy được một đoạn, Mộ Dung Thiên cuối cùng cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn lại. Bóng dáng thướt tha của Lăng Đế Tư mờ mịt trong mưa, nhưng vẫn đứng tại đó, tiễn hắn từ xa. Trong lòng Mộ Dung Thiên khẽ run lên, phảng phất như bị vật gì khuấy động vậy.

Lăng Đế Tư cũng nhìn thấy cảnh Mộ Dung Thiên quay đầu lại, nàng thở dài buồn bã nói:

- La Địch, ngươi quả là đồ ngốc!

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.