Lợi An Đức Nhĩ tạm dằn lại ý muốn xé xác tên này thành mười tám mảnh, rồi lạnh lùng thốt:
- Ngươi nói cái gì, cái gì bất đảo?
Mộ Dung Thiên lúc này trông như một gã hèn mọn bỉ ổi, cười hì hì nói:
- Kim thương bất đảo!!
Lợi An Đức Nhĩ cau mày hỏi:
- Loại thuốc này có tác dụng gì, và nó liên quan gì tới ta?
Mộ Dung Thiên thấp giọng nói:
- Lợi An Đức Nhĩ tiên sinh, thứ thuốc này có quan hệ rất lớn đến người đấy. Tác dụng của nó đúng như tên gọi, nó sẽ giúp cho nam nhân khôi phục hùng phong tại chốn phòng the, tung hoành vô địch, kim thương bất đảo! Và khiến cho nữ nhân của ngươi sẽ vừa thương vừa sợ đối với ngươi, hắc hắc ….
Nói xong hắn lại buông một trang cười dâm dật, thể hiện rõ bộ mặt của một kẻ “đồng đạo”.
Kim thương bất đảo, cái tên thật khoa trương! Có thể khiến cho nữ nhân vừa thương vừa sợ trong chốn phòng the, đó chính là thành tựu lớn nhất của nam nhân. Lợi An Đức Nhĩ cũng từng có thành tựu như vậy, nhưng đó là lúc y tuổi trẻ khí thịnh, quanh năm suốt tháng miệt mài với tửu sắc, nên giờ đây đã không còn được sự phong độ đó nữa. Lúc này đây nghe Mộ Dung Thiên nói vậy thì tim không khỏi đập thình thịch.
Y đã nếm qua không ít thuốc tráng dương, nhưng các loại đan dược có tác dụng như loại đan dược này thì y chỉ mới nghe lần đầu. Lợi An Đức Nhĩ thờ ơ nói:
- Đừng hòng dùng loại đan dược thấp kém này để lừa tiền ta, nếu không thì đại hải chính là nơi chôn thây của ngươi!
Mộ Dung Thiên cười ha hả nói:
- Đại danh của Lợi An Đức Nhĩ tiên sinh đã truyền đi khắp Tát La, dù có ăn gan cá voi thì ta cũng không dám động thủ trên đầu thái tuế. Chẳng lẽ tiên sinh không có lòng tin đối với uy nghiêm của mình sao?
Mấy lời nịnh nọt này thật là vừa khéo. Lợi An Đức Nhĩ nghe xong thì tựa như ăn được nhân sâm vậy, một vạn sáu ngàn lỗ chân lông trên khắp toàn thân đều mở rộng, sắc mặt tươi rói hẳn, nhưng y vẫn còn bán tín bán nghi hỏi lại:
- Ngươi nói thật sao? Đồ tốt như vậy mà tại sao ta vẫn chưa từng nghe tới?
Mộ Dung Thiên vỗ ngực nói:
- Tất nhiên rồi. Nếu không tốt thì sao ta dám tiến cử nó với Lợi An Đức Nhĩ tiên sinh chứ? Đây là phương thuốc bí truyền, đáng lý ta không được tiết lộ ra ngoài. Nếu không phải do chiến tranh khiến gia đạo ta bị suy đồi, để rồi cuối cùng gặp rủi ro và phải phiêu bạt đến Tát La này, thì ta cũng không lấy ra để mưu sinh đâu, hài….
Hắn diễn kịch như thật, sau đó lại còn thở dài một tiếng.
Thấy Lợi An Đức Nhĩ còn có vẻ do dự, Mộ Dung Thiên liền "tống" thêm cho y một viên thuốc an thần:
- Lợi An Đức Nhĩ tiên sinh, bình Kim thương bất đảo này ta xin tặng miễn phí cho ngài, tuyệt không lấy một đồng tệ nào!
Lợi An Đức Nhĩ nghe vậy thì lập tức không do dự nữa. Kỳ thật y cũng không phải hạng keo kiệt, nếu có thể trị khỏi căn bệnh kín này và khôi phục cuộc sống tình dục, dù có tốn bao nhiêu tiền thì y cũng sẵn sàng. Nhưng nhiều năm qua, y đã dùng đủ loại thuốc bổ cho nam giới mà đều không có hiệu quả, do đó mà y đã dần mất đi lòng tin. Hôm nay y thấy cao hứng không phải là vì đối phương không lấy tiền, mà bởi vì y nhận thấy đối phương có lòng tin tuyệt đối vào bình thuốc ấy. Nếu là kẻ lừa đảo thì phải nắm lấy cơ hội và dùng mọi lời lẽ biện luận để lấy được tiền, sau đó liền lập tức bỏ trốn thì mới phải.
Nói không chừng cái thứ “Kim thương bất đảo” này thật sự có hiệu lực cũng nên. Nghĩ đến đây, trong lòng Lợi An Đức Nhĩ chợt xuất hiện một tia hưng phấn mà đã lâu chưa từng có. Thế nhưng y lập tức trấn tỉnh vả hỏi ngay:
- Nói! Ngươi muốn gì?
Y là lão gian thương, đối phương tất nhiên không phải vô duyên vô cớ mà "tặng than trong tuyết" cho y, nhất định là phải có mưu mô. Lợi An Đức Nhĩ còn phải tính toán lợi hại được mất rồi sau đó mới quyết định.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Thật ra cũng không có gì, ta chỉ muốn tiên sinh cho phép “Kim thương bất đảo” của ta trở thành vật phẩm được đấu giá mà thôi.
Án theo luật lệ của đấu giá hội, phàm là những vật phẩm muốn đưa ra đấu giá thì phải là hàng có giá trị hoặc người bán phải là những nhân vật có tiếng tăm, thế nhưng đan dược của Mộ Dung Thiên lại chẳng có tiếng tăm gì, đấu giá hội tất nhiên sẽ không nhận đấu giá.
Lợi An Đức Nhĩ khó xử nói:
- Điều này......ngươi cũng biết quy cũ của Đấu giá hội rồi đấy. “Kim thương bất đảo” của ngươi ta cũng chưa từng nghe qua.....
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Đây chính là nguyên nhân mà ta tìm đến tiên sinh. Nếu như được ngài đích thân thực nghiệm và chứng thực tác dụng của nó, loại đan dược này của ta chẳng lẽ còn không có tư cách để bán đấu giá hay sao? Những nhà quý tộc phú hào không có đủ “năng lực” trong thành hẳn cũng không ít, loại đan dược này chắc sẽ rất được hoan nghênh. Lợi An Đức Nhĩ tiên sinh, ngươi hãy cứ thử trước xem đã, nếu quả thật không có hiệu quả như lời ta nói, vậy ta cũng không dám nài ép, được chứ?
Lợi An Đức Nhĩ không còn do dự nữa, thốt:
- Được!
Nếu đan dược này có hiệu quả như vậy, giải quyết được "nỗi khổ" của các thế lực cao tầng, thế thì so với kỳ trân dị bảo đem bán đấu giá còn hữu dụng hơn nhiều. Y là người giới thiệu "mặt hàng" mới này cũng có mặt mũi, chuyện tốt thế này đâu mấy dễ tìm được chứ?
oooOooo
Màn đêm buông xuống, trong căn phòng ngủ nằm phía sau hậu viện của phủ đệ hội trưởng đấu giá hội, lúc này đang có hơn mười mỹ nữ thuộc các chủng tộc khác nhau tụ tập đông đủ. Ngay giữa phòng là một chiếc giường thật lớn, Lợi An Đức Nhĩ cũng quá dâm loạn, nhưng đó chỉ là trước kia thôi. Từ khi y mắc phải bệnh kín, chuyện rầm rộ như vậy không còn nữa, mỗi đêm chỉ có thể dùng ngón tay hoặc “đồ chơi” để giúp một hai nữ nhân đỡ “thèm” mà thôi. Do đó mà trên mặt những nữ nhân này đều là vẻ mặt của các dâm phụ đầy lòng bất mãn, nhưng họ đều thấy kỳ quái, không hiểu hôm nay vì sao Lợi An Đức Nhĩ lại triệu tập họ vào đây, mà thời gian lại còn sớm, phải còn một lúc lâu nữa mới tới giờ ngủ.
Trong lúc mọi người đang bàn tán, suy đoán xem có phải Lợi An Đức Nhĩ vừa tìm được một vài thứ “đồ chơi” mới gì đó hay không, thì đột nhiên từ ngoài cửa vang lên một tiếng “rầm”, và sau đó liền mở toang ra. Hơn mười mỹ nữ đều giật bắn người rồi quay nhìn về phía cửa vừa mở, lúc đó họ liền bắt gặp Lợi An Đức Nhĩ đang khích động xông tới. Ai nấy đều nhìn thấy hai tay y trống trơn thì đều thất vọng vô cùng. Vốn dĩ việc trượng phu bị bất lực đã là một chuyện rất thất vọng rồi, giờ ngay cả công cụ phụ trợ tìm khoái cảm cũng không có, vậy thì càng đáng buồn hơn, thế là có không ít người đã thầm chửi bới trong lòng. Nhưng lúc này mặt mũi của Lợi An Đức Nhĩ rất hồng nhuận, y ngẩng đầu ưỡn ngực, khác hẳn với bộ dạng như con rắn chết của thường ngày. Những oán phụ này đều tấm tắc thấy lạ. Chẳng lẽ đấu giá hội bán được món hời nên đã thu được một khoản lớn hay sao?
Lợi An Đức Nhĩ hưng phấn đến nỗi toàn thân run rẩy, giống như trâu đực động dục vậy, y chỉ ngón tay, như tướng quân nơi sa trường điểm binh nói:
- Ba Lỵ, đến đây!
Một nữ tử với dáng người thon thả, đồi ngực cao vút, cặp mông căng tròn, làn da rám nắng láng bóng, hàm răng lại đặc biệt trắng, chậm rãi từ trên giường bò đến gần. Đây là Ba Lỵ, là một thị nữ trẻ tuổi nhất, thuộc chủng tộc Dạ Xoa mà Lợi An Đức Nhĩ mới cưới không lâu. Nữ nhân của Dạ Xoa tộc rất mạnh về tính dục, nên rất thích hưởng thụ tình ái mạnh mẽ. Từ khi theo Lợi An Đức Nhĩ, nàng chỉ có thể dựa vào các tỷ muội đồng tính để giải quyết vấn đề sinh lý, nên vẫn luôn không được thỏa mãn. Nghĩ tới việc phải phụng dưỡng cái tên bên ngoài trông khá nhưng lại bất lực này, thì trong nội tâm nàng không tình nguyện chút nào. Thế nhưng nàng cũng không dám kháng lệnh, thậm chí cũng không dám tỏ ra chút bất mãn nào, chỉ là trong lòng sớm đã mắng chửi không biết bao nhiêu lần.
Đợi Ba Lỵ tiến tới trước người mình, Lợi An Đức Nhĩ liền đè mạnh đầu nàng xuống, khiến cho nàng phải quỳ thấp xuống, miệng vừa vặn nằm ở hạ thể của y.
Ba Lỵ lập tức minh bạch ý đồ của y, trong lòng cảm thấy rất khinh thường, nghĩ: “Hừ, dù có thử thế nào thì cũng vô dụng thôi.” Thế nhưng khi nàng vừa cởi nội khố của Lợi An Đức Nhĩ ra, thì lập tức bị một thứ gì đó nóng như lửa áp lên mặt, nàng giật mình hét lên một tiếng. Mà không những thế, người kinh ngạc không chỉ có mình nàng, mà các nữ tử khác đang có mặt trong phòng cũng đều không hẹn mà cùng kêu lên. Bởi vì họ trông thấy hạ thể của Lợi An Đức Nhĩ không còn là con rắn chết nữa, mà là một con rồng hung mãnh dị thường.
Ba Lỵ từ khiếp sợ nhanh chóng chuyển thành vui mừng, sau đó không do dự nắm lấy “thần thương” của trượng phu đút vào miệng.
Lợi An Đức Nhĩ hạnh phúc bật lên những tiếng rên rỉ, đồng thời phối hợp với động tác của Ba Lỵ. Đã bao lâu rồi không được hưởng cảm giác này nhỉ? Lòng tự tôn của nam nhân đã bị hủy diệt từ lâu, nay nhanh chóng được gầy dựng lại. Nhìn một đống kiều thê mỹ thiếp trước mắt, hào khí của Lợi An Đức Nhĩ dâng cao. Dám xem thường ta? Hôm nay ta sẽ “làm” chết các người, khiến cho các người ít nhất là ba ngày cũng không xuống giường được!
oooOooo
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Mộ Dung Thiên đúng hẹn có mặt tại phủ hội trưởng. Giờ phút này Lợi An Đức Nhĩ đã coi hắn như cứu tinh được thần phái tới, nên khách khí dị thường. Y mời Mộ Dung Thiên tới phòng khách quý, và còn sai hạ nhân dâng lên trà thơm tốt nhất.
- Đan Ni Tư tiên sinh, chúng ta cứ từ từ bàn lại đã.
Sau khi chủ, khách đã yên vị, Mộ Dung Thiên mới quan sát Lợi An Đức Nhĩ từ trên xuống dưới một lượt, rồi giả bộ kinh ngạc nói:
- Lợi An Đức Nhĩ tiên sinh , không biết có phải là ta cảm giác sai hay không, dường như hôm nay ngươi trông như trẻ ra mười tuổi vậy.
Lợi An Đức Nhĩ cao hứng nói:
- Đúng vậy, thê thiếp của ta cũng đều nói thế.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Xem dáng vẻ của tiên sinh, tối qua chắc là cực kỳ dũng mãnh đây!
Lợi An Đức Nhĩ đắc ý phi phàm:
- Đan Ni Tư tiên sinh, đan dược mà ngươi đem tới quả là một món hàng tuyệt thế, đúng là có hiệu quả khởi tử hồi sinh.
Rồi y lại hạ giọng nói:
- Mười mấy thê thiếp của ta giờ này vẫn còn nằm mềm nhũn trên giường, không bò dậy nổi! Kim thương bất đảo thật đúng là Kim thương bất đảo!
Nói xong y liền cười rộ lên, Mộ Dung Thiên cũng lập tức cười phụ họa. Tiếng cười của hai người thật là cực kỳ dâm đãng, và họ đều hiểu ngầm với nhau, khiến cho thị nữ dâng trà sợ tới xanh mặt, không hiểu họ trao đổi kế hoạch biến thái gì. Tối hôm qua hậu viện tràn ngập tiếng rên rỉ vừa khoái hoạt vừa thống khổ, khiến toàn bộ thị nữ trong phủ đều kinh hồn táng đởm, hơn nữa hôm nay toàn bộ các phu nhân đều không rời khỏi giường, chẳng biết sống chết ra sao. Không phải tâm tình của lão gia không tốt rồi đem họ lọc thịt nướng chả hết rồi chứ? Nghĩ tới đây, hai chân ả thị nữ liền mềm nhũn ra.
Sau khi nhấp một ngụm trà, Mộ Dung Thiên ướm lời:
- Như vậy thì chuyện đấu giá....
Lợi An Đức Nhĩ trả lời rất kiên quyết:
- Không thành vấn đề! Vừa vặn hai ngày tới chúng ta sẽ cử hành một cuộc đấu giá đại quy mô. Đến lúc đó ta sẽ tự mình đề cử món hàng này. Đan Ni Tư tiên sinh, việc này ngươi có thể hoàn toàn yên tâm.
Mặc dù Mộ Dung Thiên đã sớm biết tỷ lệ thành công của mình là 99,99 phần trăm nhưng khi nghe Lợi An Đức Nhĩ tự mình đáp ứng thì vẫn vui mừng khôn xiết, vươn tay ra và nói:
- Lợi An Đức Nhĩ tiên sinh, hợp tác vui vẻ.
Lợi An Đức Nhĩ cũng vươn tay ra bắt lấy tay hắn:
- Ha ha, đúng, hợp tác vui vẻ!
Sau đó hắn móc ra một vật gì đó đưa ra và nói:
- Đây là thẻ kim tạp không hạn chế còn mới tinh chưa tháo niêm phong, bên trong có hai ngàn kim tệ. Đan Ni Tư tiên sinh, đây là chút lòng thành của ta, chỉ để tỏ lòng cảm kích mà thôi.
"'Kim tạp không hạn chế" là loại thẻ dùng để thanh toán mà bất cứ ai sở hữu nó đều có thể sử dụng chứ không chỉ riêng người làm ra thẻ. Nếu là người không phải chủ nhân của thẻ thì chỉ cần sử dụng máu tươi để mở phong ấn thì tấm thẻ ấy sẽ thuộc về người đó. Lẽ tất nhiên, người đó sẽ không được hưởng những ưu đãi đặc biệt giống như khi dựa vào chức nghiệp huy chương của mình để làm ra thẻ. Những ưu đãi của người sử dụng sẽ bị cắt đi rất nhiều, ví dụ như vào những quán ăn cao cấp, hưởng thụ những dịch vụ tốt hơn, vv.v....Tại nơi thương mại thịnh hành như Tát La này, loại kim tạp đặc thù kia cũng không được sử dụng rộng rãi cho lắm, đa phần dùng để chuyển khoản, hối lộ hay làm quà tặng mà thôi.
Mộ Dung Thiên biết Lợi An Đức Nhĩ ắt là có chuyện muốn nhờ. Quả nhiên sau đó y lại lúng túng nói:
- Đúng rồi, Đan Ni Tư tiên sinh, mỗi tháng ngươi có thể bán cho ta một bình "Kim thương bất đảo" hay không? Về phương diện giá cả thì ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu.
Một bình "Kim thương bất đảo" đại khái có khoảng chừng hai mươi viên. Cho dù mỗi đêm đều hành sự , nhưng nếu không phải ứng phó với quá nhiều nữ nhân thì một viên có thể chia ra để dùng, có lẽ cũng đủ trong một tháng. Dựa theo giá đan dược trước đây y đã từng dùng, thì một viên đan dược giá năm mươi kim tệ, đắt thấy khiếp. Thế nhưng Lợi An Đức Nhĩ nói chỉ cần một khi nó lộ diện ở đấu giá hội thì giá tiền có thể sẽ lên tới gấp nhiều lần hiện nay. Lại thêm Mộ Dung Thiên còn kể ra đủ thứ nguyên nhân khó khăn, nói rằng số lượng đan dược này hàng tháng không sản xuất được nhiều lắm, do đó mới càng trân quý hơn. Đến lúc đó chỉ sợ người ta sẽ tranh đoạt tới điên cuồng, cung không đủ cầu. Lợi An Đức Nhĩ sợ đến lúc đó dù người có tiền mà không có thế lực cũng không thể tranh đoạt nổi với những người có địa vị hơn, vì họ không dám đắc tội với người ta. Vậy đến tháng sau, mình hết "vốn" thì sẽ trở lại như nguyên trạng. Do đó mà y phải nhân cơ hội này để móc nối giao tình và thỏa thuận trước với Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên cũng không khách khí, tiếp nhận kim tạp rồi cười ha hả, hào phóng nói:
- Không thành vấn đề!
Hôm nay hắn đã có chút tiền, nên bao nhiêu nỗi buồn bực trong mấy ngày qua đều tan biến cả.
Lợi An Đức Nhĩ cảm động đến rơi nước mắt:
- Đa tạ, đa tạ!
Mộ Dung Thiên cầm hai ngàn kim tệ, nhắm mắt lại, dùng xúc cảm mà lắng nghe những tiếng leng keng của nó:
- Tiếng kim tệ vĩnh viễn vẫn tuyệt vời như vậy, vĩnh viễn cũng không khiến người ta chán ghét!