Dị Giới Dược Sư

Quyển 9 - Chương 173: Nguyện vọng



Mộ Dung Thiên say khướt, lúc này hắn thật sự là rất say. Hắn đã uống ít nhất là hai bầu "Bách nhân đảo" do Mâu Cơ lấy trộm từ trong bảo khố của Long vương về; với loại rượu này, ngay cả người sắt uống vào thì cũng phải ngã chứ đừng nói là hắn. Hôm nay hắn thật là rất cao hứng, đến nỗi không thể tự khống chế bản thân. Nhìn thấy Lộ Thiến từ một tiểu nữ hài nhu nhược không có năng lực sinh tồn và chiến đấu, nay đã trưởng thành, trở thành một Nghĩ linh sứ với thực lực mạnh mẽ và tràn đầy tự tin, điều đó khiến hắn rất vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy viên yêu linh đan ngày trước đã được dùng đúng chỗ.

Tửu lượng của Mộ Dung Thiên quả là như trâu, hồi còn học ở trường Y Khoa, hắn đã từng có chiến tích huy hoàng là một mình hạ gục toàn bộ ký túc xá, thế nhưng lần này đã hoàn toàn thất bại; đây là lần đầu tiên gục ngã, nên rốt cuộc hắn cũng được nếm trải cái cảm giác say rượu, cả thế giới dường như đảo ngược, đầu óc nặng trịch như đổ chì, ruột gan thì như lộn tùng phèo cả lên, khó chịu cực kỳ, nhưng có điều đột nhiên lại trở nên rất nhẹ nhõm.

- La Địch ca ca?

- La Địch ca ca?

Trong lúc nửa tỉnh nửa say, Mộ Dung Thiên mơ hồ nghe được một thanh âm quen thuộc đang gọi mình, hắn cố gắng mở mắt thì vừa vặn trông thấy khuôn mặt tươi cười của một thiếu nữ trông cao quý như một công chúa và thuần khiết như thiên sứ xuất hiện ngay trước mắt, gần trong gang tấc, từng hơi thở thơm phức như lan như xạ không ngừng phà vào mũi hắn.

Mộ Dung Thiên dù không tỉnh lắm, nhưng hắn vẫn chưa đến nổi không nhận ra được tiểu Tinh Linh trước mắt. Hắn phát hiện ra toàn thân mình trần như nhộng đang nằm ở trên giường, liền nghi hoặc hỏi: 

- Tiểu Lộ, sao huynh lại ở đây? Rượu.....rượu đâu? Huynh muốn uống nữa!

Một tay hắn quơ vào không trung, như là muốn tìm chén rượu vậy.

Lộ Thiến ôn nhu nói:

- La Địch ca ca, huynh say rồi, buổi tiệc cũng đã kết thúc từ lâu.

Mộ Dung Thiên vỗ đầu: 

- Ài, thì ra là thế. Huynh thật là hồ đồ.

Rồi hắn lại nhìn thấy trên chiếc váy tím của Lộ Thiến có dính chất bẩn, hắn chỉ vào đó rồi hỏi:

- Tiểu Lộ, váy của muội bẩn rồi, ọe...

Dạ dày của hắn lại lộn ngược lên, Lộ Thiến vội cầm một cái chậu đưa tới.

Sau khi được dễ chịu hơn, Mộ Dung Thiên mới chỉ vào chất dơ ở trên y phục của Lộ Thiến do hắn vừa phun vào, rồi xấu hổ nói:

- Xin....xin lỗi nhé Tiểu Lộ, huynh làm dơ váy sinh nhật của muội rồi.

Lộ Thiến dịu dàng vỗ lên lưng hắn, nói:

- Không sao, La Địch ca ca, vừa rồi huynh nôn nhiều quá, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?

- Ừ, đỡ hơn nhiều rồi. Muội đi thay y phục rồi tắm rửa đi, để còn ngủ sớm nữa.

Nói xong, hắn không đợi Lộ Thiến trả lời, mà lại nằm gục xuống ngủ mê man, bất tỉnh nhân sự luôn.

Mộ Dung Thiên chợt tỉnh dậy lần thứ hai vì hắn cảm thấy có người tiến đến sát bên cạnh mình. Bởi vì tính cảnh giác của tên sắc lang lúc nào cũng rất mẫn tiệp, nên lúc này hắn liền khôi phục lại đôi chút thần trí.

Tấm ra giường không biết từ lúc nào đã được thay mới rất sạch sẽ, mà lúc này lại có một cơ thể mềm mại thơm ngát nằm kề sát bên người Mộ Dung Thiên. Lúc này hơi rượu đã tan đi vài phần, dưới ánh nến yếu ớt, Mộ Dung Thiên chợt phát hiện ra Lộ Thiến đang nằm bên cạnh mình, trên người không một mảnh vải che thân. Da thịt của nàng trắng hồng, trơn tru mềm mại, mịn màng vô cùng. Hai quả tuyết lê không còn "khiêm tốn" như trước kia nữa, mà giờ đây chúng ngạo nghễ vươn cao, tràn đầy sức sống. Hơn nữa, nhờ có tác dụng cải biến cơ thể của yêu linh đan, nên trong lúc bất tri bất giác, vóc dáng của nàng trong thời gian qua cũng được cao hơn, và mỗi ngày một đầy đặn hơn. Cặp đùi của nàng vừa đẹp vừa thon dài, chiếc bụng nhỏ bằng phẳng, cái rốn gợi cảm khả ái, cánh rừng thiên nhiên nơi hạ thể cũng không rậm rạp, mà còn có phần thưa thớt. Có lẽ đó chính là địa phương duy nhất có chút tỳ vết, nhưng nó lại làm tăng thêm nét đẹp đặc dị. Nằm khuất đằng sau cánh rừng thiên nhiên ấy là tòa hoa viên thần bí, từ nơi đó lại thấp thoáng lộ ra một góc băng sơn, lúc này xuân thủy đang róc rách trào qua khe. Trong bầu không khí tràn ngập hương vị dục vọng như thế, quang cảnh trước mắt thật là quyến rũ. 

Sắc mặt Lộ Thiến ửng hồng, kiều diễm như hoa. Toàn thân nàng phơi bày lồ lộ ra trước mặt Mộ Dung Thiên mà không chút che đậy, để ánh mắt tham lam của hắn tùy ý khảo sát; chẳng những vậy, nàng còn mở rộng đôi chân ra thêm một chút, để hắn được ngắm rõ hơn. 

Đây đúng là một mỹ nữ gợi cảm, quyến rũ, khả ái, ôn thuận, và thành thục, khiến cho bất cứ một nam nhân bình thường nào cũng đều mơ ước có được. Phong cách của Lộ Thiến lúc này rất táo bạo, hầu như hoàn toàn đối lập với tính cách hay thẹn thùng e lệ trước tình lang của nàng trước đây.

Thường ngày nàng cùng với đám người Mâu Cơ, Lạc Na, Lệ Toa, và Hải Luân Na vẫn thường hay ngủ chung với nhau, nhưng giờ đây lại không thấy bóng dáng của họ ở đâu nữa. Bọn họ đều là những người rất biết điều, trong ngày đặc biệt của Lộ Thiến, ai nấy cũng đều tránh đi, để nhường lại không gian riêng cho hai người. 

Khi cô nam quả nữ ở chung một chỗ thì rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một số chuyện, lại thêm giữa hai người lại đã có tình chàng ý thiếp từ trước, nên giờ đây hô hấp của Mộ Dung Thiên cũng bắt đầu trở nên nặng nề hơn. Lúc này lại nghe Lộ Thiến cất giọng thẹn thùng nói:

- La Địch ca ca, huynh có muốn biết hôm nay muội đã cầu nguyện điều gì không?

Mộ Dung Thiên không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp ngay:

- Muốn!

Lộ Thiến hạ thấp giọng, gần như không còn hơi sức nữa, nàng nhẹ nhàng nói:

- Vậy huynh ghé lại gần đây một chút, muội sẽ nói nhỏ cho huynh nghe.

Mộ Dung Thiên nghiêng người sang, rồi áp tai tới sát miệng nàng. Lộ Thiến cắn nhẹ vào tai hắn rồi thì thầm:

- La Địch ca ca, muội cầu nguyện với thần linh, mong là sớm có thể trở thành nữ nhân của huynh.

Sau khi dứt lời, nàng liền ngồi dậy, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Mộ Dung Thiên, nàng nhanh chóng chui vào trong chăn của hắn. Chỉ trong chốc lát, hạ thể của tên sắc lang giống như được một vật mềm mại ấm áp quấn lấy, rồi từ đó lại truyền tới cảm giác khoái lạc tiêu hồn. Kỹ thuật "thổi sáo"của Lộ Thiến tuy chưa thuần thục lắm, nhưng khi Mộ Dung Thiên nghĩ đến một nữ tử thuần khiết mà lại đi làm chuyện này cho mình thì sự kích thích lập tức tăng trưởng rất nhiều. Mấy phút đồng hồ sau, Lộ Thiến lại từ trong chăn chui ra, đôi môi hồng long lanh trơn muốt, lại càng thêm phần gợi cảm.

Lộ Thiến mỉm cười hỏi:

- La Địch ca ca, có thấy thoải mái không?

Ngày trước, lúc nàng cùng xuất chinh với Mộ Dung Thiên thì đã ở chung lều với Bích Dạ. Lúc đó, nàng đã nhìn thấy hai người đại chiến, nàng vốn là người tỉ mỉ nên đã phát giác ra Mộ Dung Thiên rất thích trò này, vì vậy giờ đây tuy chưa quen nhưng vẫn thực hiện động tác đó.

Lúc này Mộ Dung Thiên cảm thấy Lộ Thiến đúng là một sự hỗn hợp của thiên sứ và ma nữ. Bình nhật thì nàng như một thiên sứ, nhưng khi ở trước mặt tình lang thì lại như một ma nữ phóng đãng bị đọa lạc xuống trần, nhưng chẳng qua hắn lại thích như vậy.

Nương theo sự dìu đỡ của Mộ Dung Thiên, Lộ Thiến chủ động ngồi lên người hắn. Chỉ nghe "soạt" một tiếng vang lên, liền theo đó là cảm giác đau đớn truyền đi khắp toàn thân, nhưng Lộ Thiến lại không chút do dự mà tiếp tục ngồi thấp xuống, cho đến khi cả người nàng hầu như bị Mộ Dung Thiên đâm thủng. Nàng đau đến chảy nước mắt, nhưng vẫn cắn răng không kêu một tiếng. Nỗi đau thể xác còn kém xa niềm vui sướng ở trong lòng, bởi vì rốt cuộc nàng cũng trở thành người của Mộ Dung Thiên. Lúc này đã gần đến điểm tận cùng, và đó cũng là giai đoạn phải vượt qua, Lộ Thiến cảm thấy cả thể xác và tinh thần của mình và hắn đều hòa vào làm một. Cái loại cảm giác sung mãn này quả thật là không thể nào diễn tả bằng lời được.

Mộ Dung Thiên cũng biết "tiểu huynh đệ" lớn xác của mình sẽ khiến cho một xử nữ chưa hiểu chuyện đời này chịu không nổi, nên ân cần hỏi:

- Tiểu Lộ, muội không sao chứ?

- Muội không sao!

Lộ Thiến cố nhịn đau đáp lại hắn, sau đó đôi bờ mông tròn trịa bắt đầu đung đưa trước sau.

Đối với nữ hài xinh đẹp động lòng người này, Mộ Dung Thiên có thể nói là hết sức ôn nhu. Do đó, không lâu sau, Lộ Thiến bắt đầu cảm thấy khổ tận cam lai. Dưới sự phối hợp với những kỹ xảo đầy thành thạo của Mộ Dung Thiên, Lộ Thiến càng lúc càng cảm thấy hưng phấn. Khoảng mười phút sau, nàng liền hét lên một tiếng, cảm giác như được lên thiên đường, lâng lâng phiêu lãng trong mây, toàn thân của nàng thì không ngừng co giật nhẹ đến hơn mấy chục giây mới nằm nhoài lên ngực Mộ Dung Thiên. Đây là lần thứ hai nàng đạt đến cảnh giới cực khoái. Lần đầu là lúc xuất chinh, khi ấy được Mộ Dung Thiên dùng tay để đưa nàng lên đỉnh vu sơn, nhưng niềm khoái cảm của lần đó so với lúc này thì còn kém xa nhiều lắm.

Mộ Dung Thiên vẫn chưa hết hứng. Đợi cho nàng nghỉ ngơi một lúc, sau đó hắn liền đổi khách làm chủ, nắm quyền tấn công. Chẳng mấy chốc sau, Lộ Thiến lập tức lại đạt tới cao trào, cơ thể của nàng nằm ở dưới thân hắn không ngừng uyển chuyển rên rỉ, thanh âm tựa như tiếng oanh hót trong đêm, thánh thót du dương rất dễ nghe.

Do đây là lần đầu tiên nên Mộ Dung Thiên cũng không dám quá phóng túng, tránh cho Lộ Thiến không thể chịu nổi cơn giông tố. Vì vậy không lâu sau, trong tiếng rên thống khoái, hắn liền để cho bao tinh hoa của mình bắn vọt vào cơ thể ấm áp của tiểu Tinh Linh.

Mộ Dung Thiên thở phào một hơi, nhưng khi hắn chưa kịp rút "tiểu huynh đệ" ra thì chợt kinh hãi phát hiện, không ngờ linh lực của bản thân lại tự động vận chuyển; chẳng những thế, tốc độ lại gia tăng nhanh chóng rất khác thường, hầu như chỉ trong nháy mắt mà chúng đã như những dòng suối nhỏ tụ lại thành con sông lớn nước chảy cuồn cuộn. Mà mục tiêu của chúng chính là nơi hai người đang kết hợp. Dường như Lộ Thiến cũng gặp phải tình trạng tương tự, nên khuôn mặt của nàng cũng hiện lên nét khó hiểu. 

Mộ Dung Thiên cảm thấy có phần không ổn, hắn muốn rời khỏi thân thể của Lộ Thiến, nhưng hạ thể của hắn lại bị một luồng hấp lực rất mạnh giữ chặt lại, nên không thể động đậy được. Sau đó, linh lực của hắn nhanh chóng truyền vào trong cơ thể Lộ Thiến, đồng thời cũng có một luồng linh lực khác không phải là của hắn lại truyền đến từ trong người Lộ Thiến. Sau khi luồng linh lực khác lạ này vận chuyển đủ một vòng quỹ tích thông qua các kinh mạch lớn nhỏ trong người hắn, thế rồi nó lại quay trở về bên trong nội thể của Lộ Thiến; và rồi, hắn lại tiếp nhận linh lực mới, mọi việc cứ thế mà tiếp diễn. 

Sự việc này xảy ra quá đột ngột, khiến hai người cũng không biết nguyên nhân dẫn đến hậu quả này, nhưng dù có kinh hoàng thì cũng vô dụng, bởi vì tình thế đã vượt ra ngoài khả năng khống chế của họ. Dù có dùng ý niệm để ngăn cản thì cũng chỉ tốn công vô ích.

Mỗi một lần hấp thu và trải qua quá trình vận chuyển như vậy, hai luồng linh lực đang tự vận hành kia dường như lại càng lớn mạnh hơn, cứ tuần hoàn như vậy, không biết trải qua bao lâu, linh lực vận chuyển của cả hai càng lúc càng mạnh, càng lúc càng tinh thuần hơn. Đến cuối cùng thì chúng giống như hồng thủy và mãnh thú, không gì có thể ngăn cản nổi. Rốt cuộc, hai người chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" thật lớn, rồi cả hai cũng ngã lăn ra và mất đi hết tri giác.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.