Mộ Dung Thiên nghe vậy thì rất đỗi vui mừng, hắn đương nhiên biết rõ hai nàng mỹ nữ trong lời của Phỉ Lợi Phổ là ai rồi. Nhận thức được hắn chỉ có sắc đạo, còn nếu là mỹ nhân quen biết hắn thì ngoài Lộ Thiến ra chỉ có Bích Dạ và Khải Sắt Lâm hai người này nữa thôi. Tại thời khắc tối hậu trước khi hắn trốn khỏi sự lùng bắt của quân đội, hắn đã từng nói cho Bích Dạ biết, sau này khi đến được Tát la thì sẽ dùng giả danh là Đan Ni Tư. Nếu không phải do nàng cho biết, thì Phỉ Lợi Phổ không có khả năng nhận ra hắn được dễ dàng như vậy.
Là người được Bích Dạ sùng kích nhất, Khẳng Đặc biết rõ giữa Cát Tư và nàng vốn có hiềm khích, nên mới đặc biệt an bài cho nàng chờ đợi đạn tín hiệu, mà trong toàn bộ kế hoạch giúp cho Mộ Dung Thiên đào thoát, Bích Dạ cũng chưa từng lộ diện trước tổng chỉ huy của quân viện trợ và Tử Thần Truy Sát đoàn, vì vậy Cát Tư không thể vô duyên vô cớ mà định tội cho nàng. Khác với con gà mờ Mộ Dung Thiên, y không thể tùy tiện vu hãm Bích Dạ vì nàng là người của Cuồng Bạo Dong Binh đoàn, mà binh đoàn này lại là thần tượng của giới bình dân. Trong khi đó, Cát Tư vốn cũng là người xuất thân từ giới bình dân, nên y lại càng phải cẩn thận hơn trong vấn đề này. Những người trong Cuồng Bạo Dong Binh đoàn đều không phải là những người làm vướng chân vướng tay của y trên quan trường, nên không cần mạo hiểm để thanh trừ họ. Vì vậy mà y đã thể hiện lòng độ lượng đối với Khẳng Đặc và những người đã tham gia vào việc vi kháng mệnh lệnh bằng cách giảm nhẹ hình phạt. Y tuyên bố với bên ngoài là bọn họ chỉ nghe theo lời bưng bít của nguyên đoàn trưởng (đoàn trưởng cũ) mà bất phân thị phi, nên tất cả đều bị giáng chức. Quyết định này vừa không làm mất nhân khí của y, đồng thời còn bôi thêm tro vào mặt của kẻ "phản bội" là Mộ Dung Thiên, khiến cho tiếng nhơ của hắn càng bay xa hơn.
Theo tin tức thu nhặt được từ các phía, tuy rằng hắn đã sớm biết được Bích Dạ vẫn bình yên vô sự, nhưng vì lâu ngày không gặp nên hắn rất muốn biết tình hình của nàng thế nào, do đó mà thanh âm của hắn lúc này khá khích động và lại có phần run rẩy:
- Phỉ Lợi Phổ tiên sinh, bọn họ.......bọn họ vẫn khỏe chứ?
Sắc đạo nói:
- La Địch lão đệ, ta đã nhận Lộ Thiến làm nghĩa muội, mà ngươi cũng lại là huynh trưởng của nàng, nếu gọi ta là tiên sinh thì có vẻ xa lạ quá. Nếu như ngươi không chê bai ta thì cứ gọi một tiếng đại ca đi.
Nếu có thể tạo thêm quan hệ thân thiết thì tất nhiên là rất hay, mà Phỉ Lợi Phổ hiển nhiên lại là người nhiệt tình và tốt bụng, hơn nữa thực lực của lão lại cực mạnh, nói không chừng sau này còn có nhiều chỗ có thể giúp được hắn, vì vậy mà Mộ Dung Thiên không chút do dự, nói ngay:
- Vậy thì ta xin to gan với cao một phen. Phỉ Lợi Phổ đại ca, hì, hai người bọn họ bây giờ thế nào rồi?
Phỉ Lợi Phổ thong thả đáp:
- Ngươi đừng vội, bọn họ khỏe lắm, chỉ muốn nhờ ta chuyển lời đến ngươi rằng, ở nơi đất khách tha hương, tất cả mọi chuyện đều phải nhất nhất cẩn thận, đồng thời phải biết chiếu cố bản thân mình cho tốt nữa.
Lời nhắn chỉ ngắn gọn trong hai câu, nhưng bên trong ẩn chứa sự quan tâm dồi dào, Mộ Dung Thiên cảm động đến không thốt lên thành lời được. Mỹ nhân tình thâm, thật khó có thể báo đáp.
Phải vất vả lắm Mộ Dung Thiên mới đè nén được tâm tình đang sôi sục, hắn hít sâu một hơi, rồi nói:
- Ta sẽ làm vậy, thỉnh Phỉ Lợi Phổ đại ca nhắn lại với họ rằng không cần lo lắng.
Phỉ Lợi Phổ gật đầu, Mộ Dung Thiên lại nói:
- À, phải rồi, Phỉ Lợi Phổ đại ca, làm thế nào mà huynh được gia nhập vào đội ngũ hải liệp thế?
Nếu một ai đó muốn tham gia hải liệp, trước tiên là tự mình phải có huy chương chuyên môn để làm việc, so với chức nghiệp cũng gần giống nhau. Vật này phải dùng máu làm vật dẫn, độc nhất vô nhị, không ai có thể làm giả được. Nếu không phải là người bản địa có quốc tịch, hoặc là có người trong giới cao tầng tiến cử, vậy thì không tiến hành được đâu.
Phỉ Lợi Phổ cười nói:
- Có Mạch Khắc Tắc Nhĩ hỗ trợ, tại Tát La này còn có chuyện gì mà không giải quyết được kia chứ.
Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Huynh cũng quen biết ông ta à?
Phỉ Lợi Phổ cười khì:
- Đừng nói là quen biết, chúng ta là lão bằng hữu quen biết nhiều năm, hắn dám không giúp đỡ sao?
Mộ Dung Thiên thoáng suy nghĩ một chút, quả thật điều đó rất có khả năng. Long vương rất thích sưu tầm kỳ trân dị bảo. So với sắc đạo thì hai người họ đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tuy nhiên, khẩu khí của Phỉ Lợi Phổ quả thật rất lớn lối, tựa hồ như không để Mạch Khắc Tắc Nhĩ vào mắt vậy. Nhưng kỳ thật, Long vương chỉ tưởng rằng sắc đạo lại nổi tính cũ, muốn mượn cơ hội này để tiếp cận Tân Địch Á để thưởng thức mỹ nữ mà thôi, chứ ông ta không thể ngờ rằng sắc đạo đã có quen biết với Mộ Dung Thiên từ trước. Phần lễ vật mà ông ta nhắc đến chính là muốn chỉ vào Phỉ Lợi Phổ vậy, có vị sắc đạo đại danh đỉnh đỉnh này ở chung một tổ thì nhiệm vụ hải liệp tất nhiên là được thuận buồm xuôi gió và chẳng có gì trở ngại rồi.
- À, phải rồi, La Địch lão đệ, ngàn vạn lần đừng bao giờ tiết lộ thân phận của ngươi cho hắn biết. Dù quen thì quen, nhưng một khi liên quan đến chính trị thì cũng không thể nói trước được chuyện gì.
Mộ Dung Thiên gật đầu:
- Dạ rõ, ông ta đã từng thử qua tiểu đệ, và cũng từng dùng tới môn kỳ thuật như huynh vậy đó.
Phỉ Lợi Phổ ngạo nghễ nói:
- Môn tuyệt kỹ đó được gọi là "Cải đầu hoán mạo", ngày trước tiểu tử đó bám sát lấy ta và đòi ta dạy cho bằng được, nên ta mới đồng ý dạy cho hắn đấy chứ.
Mộ Dung Thiên thật bất ngờ, bởi vì hắn nhận thấy Mạch Khắc Tắc Nhĩ sử dụng môn tuyệt kỹ đó còn có phần thuần thục hơn lão sắc đạo nữa, vô luận thế nào thì thân thể và dung mạo của Phỉ Lợi Phổ khi biến hình vẫn còn để lại vết tích, nhất là với đôi mắt như hai hạt đậu xanh cùng với nhãn thần mê đắm, lão không thể thay đổi ánh mắt của mình được. Không biết có phải lão sắc đạo nói ngoa hay không, do đó mà trong lòng hắn lại cho rằng lời lão không thật.
Phỉ Lợi Phổ là cáo già thành tinh, nhìn thấy thần tình của Mộ Dung Thiên như vậy thì lập tức đoán ra ngay trong lòng hắn đang nghĩ gì. Lão hơi xấu hổ, nói:
- Tiểu tử đó là một thiên tài, ta không thể sánh nổi. Tuy rằng hắn học "Cải đầu hoán mạo" từ ta, nhưng chẳng qua trò lại giỏi hơn thầy.
Mộ Dung Thiên cười ha hả, biểu thị đã hiểu rõ:
- Dù sao ông ta ở trên đại lục cũng là thánh cấp cường giả trẻ tuổi nhất kia mà, không chấp được.
Thế rồi hai người vừa giết quái vật vừa chuyện phiếm một hồi, sau đó Phỉ Lợi Phổ bỗng cười híp mắt, rồi thốt ra một câu chứa đầy ẩn ý:
- Lão đệ, dã tâm của ngươi cũng không nhỏ đâu nhé.
Mộ Dung Thiên hơi trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Sao huynh lại nói thế?
Phỉ Lợi Phổ chậm rãi nói:
- Nếu chỉ vì muốn mọc gốc rễ để sinh tồn ở Tát La, với thân phận của một thương nhân như ngày nay, ngươi vốn dĩ đã được cơm no áo ấm, vui vui vẻ vẻ mà sống hết cả đời cũng chẳng có gì phải lo, vốn không cần phải tham gia hải liệp lần này kia mà, ta nói không sai chứ?
Mộ Dung Thiên chỉ cười cười đáp lại. Hắn không hề phủ nhận, vì hắn biết được dù có muốn tìm một cớ gì đó để che đậy thì cũng vô dụng, nhất định sẽ không thể nào qua mặt được lão hồ ly này.
Phỉ Lợi Phổ bỗng nhiên lại cười nói:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Nghe nói ngươi ở Tát La cũng rất phong lưu đó nhé. Trong nhà đã có nhiều mỹ tỳ rồi, đã vậy lại còn có tam nữ nhi điêu ngoa của lão Long suốt ngày cũng hay chạy đến tìm ngươi phải không?
Mộ Dung Thiên ho khan một tiếng rồi nói:
- Điều đó.....số nữ tỳ đó đều là do người khác tặng cho, vì tiểu đệ thương cảm cho tình cảnh của họ nên mới nhận về, khả dĩ có thể giúp cho đời sống của họ được tốt hơn mà thôi. Còn về phần Mâu Cơ thì giữa đệ và nàng ta chỉ thuần túy là quan hệ chủ khách thôi, không có gì khác đâu.
Phỉ Lợi Phổ bán tín bán nghi hỏi:
- Phải không đó?
Rồi lão thầm nghĩ: "Tiểu tử ngươi phong lưu đến mức cả nữ nhân đồng tính cũng không buông tha, vậy thì sao có thể bỏ qua miếng thịt ngon dâng lên tới tận miệng cơ chứ?" Tuy nghĩ vậy, nhưng liền ngay đó lão cũng đoán được rằng Mộ Dung Thiên vì e ngại Long vương mà không dám làm càn, do đó mà lão hơi dừng một chút rồi lại hạ giọng nói:
- Còn nha đầu Tân Địch Á kia cũng không tệ chứ phải không? Có muốn ta giúp cho một tay để sớm đoạt ả vào tay không? Áo Lý gia tộc có mối quan hệ ngoại giao rất rộng rãi, với mối quan hệ đặc thù của ngươi cùng giới cao tầng hiện giờ, hay là cứ đưa ả vào thế "gạo nấu thành cơm", ép Áo Lý gia tộc bắt buộc phải gả ả cho ngươi. Nếu có thể làm thông gia với bọn họ, vậy sẽ rất có ích cho tiền đồ của ngươi tại Tát La đấy.
- Úy!
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì tim đập thình thịch, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Chuyện này.......nếu dùng thủ đoạn đê tiện vô sỉ như vậy thì sợ sẽ không được tốt lắm phải khônng?
Phỉ Lợi Phổ trừng mắt nhìn hắn, không ngờ tên tiểu tử này lại có suy nghĩ quân tử như vậy, lão đang định nói thêm vài câu để thuyết phục hắn thì lại nghe hắn vội vàng lên tiếng:
- Phỉ Lợi Phổ đại ca, huynh định giúp đỡ thế nào vậy?
Phỉ Lợi Phổ suýt tí nữa thì ngã lăn ra đất, thì ra hắn chỉ nói ngoài miệng vậy thôi. Lão hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thế này nhé, đợi Tân Địch Á ra ngoài một mình, ta sẽ dùng "Cải đầu hoán mạo" giả dạng làm cường đạo đến cướp sắc, sau đó ngươi sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế nào?
Mộ Dung Thiên hơi trầm tư không nói gì, kế đó thật quá cũ rích rồi, sắc lang bẽn lẽn nói:
- Phỉ Lợi Phổ đại ca, khoan nói tới việc nàng ta một thân lẻ loi, nếu không phải đi săn, chỉ sợ Tân Địch Á rất ít ra ngoài, biện pháp này chỉ e sẽ không thực hiện được thôi.
Phỉ Lợi Phổ cười âm trầm:
- Bây giờ không phải là đang có một cơ hội tốt đó sao? Tân Địch Á đang đi săn một thân một mình, cơ hội tốt như vậy sẽ không xuất hiện lần nữa đâu nhé. Vừa khéo trong tổ chúng ta chỉ có chín người, khi nãy ta đưa ra kiến nghị chia hai người thành một nhóm, ta nghĩ chắc chắn Tân Địch Á sẽ không chịu đi chung một đường với bất kỳ ai đâu, quả thật không sai mà, ha ha ha.
Mộ Dung Thiên hơi sửng sốt một chút. Đúng vậy, hắn nhớ tới một câu nói: "gừng càng già càng cay." Lời đó thật quá chí lý đi, nó lại vừa được chứng thực thêm một lần nữa từ lão hồ ly Phỉ Lợi Phổ đây. Lúc đầu còn tưởng kế hoạch của lão quá ấu trĩ, nhưng thì ra kẻ ấu trĩ mới là mình đây. Tân Địch Á tựa như đối với ân nhân cứu mạng rất có hảo cảm nha.
Tỷ như đối với hóa thân Sử Mật Tư của hắn vậy, ừ, được rồi, cái thân phận kia sẽ không thể gây ảnh hưởng cho việc tán gái của hắn được, bởi vì con người luôn là như vậy mà, lúc nào cũng có tâm lý "tiên nhập vi chủ" thôi.
Vô luận thế nào thì đây cũng là một cơ hội tốt, tất sẽ không phải là chuyện xấu đâu. Chí ít cũng có thể khiến cho Tân Địch Á có hảo cảm với mình, do đó mà hắn liền quyết định thử xem, tuy nhiên, hắn vẫn phải thật cẩn trọng mới được, thế rồi hắn hỏi dò lại:
- Phỉ Lợi Phổ đại ca, tại sao huynh lại đi giúp tên giặc phản quốc như ta thế?
Phỉ Lợi Phổ đáp:
- Bởi vì ta biết ngươi không hề bán đứng Lam Nguyệt. Khẳng Đặc không hề nói dối, tất cả thành viên của "Cuồng Bạo Dong Binh đoàn" đều là những người ngay thẳng, chuyện mà bọn họ đã cùng nhau nhận định thì tuyệt đối không phải là giả. Chỉ bằng vào điểm này thôi cũng đủ rồi.
Mộ Dung Thiên cảm kích nói:
- Đa tạ! Đa tạ lòng tín nhiệm của huynh!
Phỉ Lợi Phổ khoát khoát tay, nói:
- Không cần nhiều lời khách khí, vậy giờ còn muốn tiến hành kế hoạch của chúng ta hay không?
Mộ Dung Thiên gật đầu ngay:
- Đương nhiên! Phỉ Lợi Phổ đại ca, vậy làm phiền huynh nhé.
Phỉ Lợi Phổ nheo nheo mắt, cười nói:
- Được thôi, nhưng ta có điều kiện đấy nhé.
Ánh mắt của lão chợt phát ra mấy tia lục quang, rồi lại nói tiếp:
- Sau khi xong chuyện, ngươi phải giới thiệu mấy nàng tỳ nữ xinh đẹp của ngươi cho ta để làm muội muội đó.
Mộ Dung Thiên cười ha hả nói:
- Không thành vấn đề, tất cả đều được.
Hắn thầm nghĩ chuyến này kiếm được một mối lời lớn rồi, một là có thể cùng sắc đạo chắp nối quan hệ, sau đó lão sẽ tặng cho những nữ tỳ được mình huấn luyện kỹ mỗi người một món bảo vật nữa, vậy thì thực lực của phấn hồng quân sẽ tăng thêm nhiều, đến lúc đó không phải là lời to hay sao?
Phỉ Lợi Phổ nghe vậy thì lộ rõ nét vui mừng trên mặt. Thế rồi hai người bàn lại kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân, Phỉ Lợi Phổ sẽ nhập vai gì, ở đâu hạ thủ, rồi vào lúc nào dùng tín hiệu gì để cho Mộ Dung Thiên xông ra làm anh hùng, phải lựa đúng lúc không sớm không muộn, sau đó Phỉ Lợi Phổ sẽ chạy đi về hướng nào rồi hội họp với Mộ Dung Thiên ở đâu để không có gì khả nghi, vv...Tốt nhất là có thể khiến cho Tân Địch Á bị thương, để cho Mộ Dung Thiên phải "bất đắc dĩ" mà cởi y phục nàng ra để chữa trị thương thế, càng khiến cho nữ nhân lạnh lùng mà bảo thủ ấy vì bị nam nhân trông thấy mình lõa thể mà buộc phải gả cho hắn. Về chuyện này, Mâu Cơ đúng là một ví dụ tốt nhất.
- Tốt, cứ như vậy mà làm. Đến lúc đó thì ả Băng sơn mỹ nữ này sẽ không chạy thoát lòng bàn tay của ngươi rồi, ha ha ha....
- Cũng mong sẽ được như lời huynh nói, ha ha ha.......
Một già một trẻ định ra kế hoạch dâm đãng, cả hai đều hiểu lòng nhau mà không cần nói rõ ra thành lời, rồi cứ thế mà cười rộ lên.
Lúc này ở xa xa đột nhiên có một cột nước bỗng phóng lên cao, khiến cho ngoài khơi bị rung chuyển khá mạnh, thật giống như biển đang gầm vang ở trong một phạm vi nhỏ vậy.
Phỉ Lợi Phổ nhìn thấy cột nước kia, tiếng cười chợt tắt hẳn, sắc mặt của lão trở nên ngưng trọng hẳn rồi thốt: