Mộ Dung Thiên ngạc nhiên nhìn đôi tay của mình, không ngờ tuyệt chiêu tấn công bằng không gian còn chưa luyện thành này lại có uy lực lớn như vậy. Bình thường hắn đã từng thử nghiệm qua, khi dùng đấu khí ngang nhau, nó chỉ mạnh hơn Băng hệ băng nhận một chút mà thôi.
Kỳ thật kết giới là một loại vật chất đặc thù do nguyên tố lực và không gian lực hỗn hợp lại mà cấu thành. Không gian lực là linh hồn, cũng giống nguyên tố lực lượng vậy, nếu không gặp phải lực lượng phi thường mạnh mẽ thì đều khó có thể phá vỡ được, ngay cả hai hệ đấu khí là Hắc Ám và Quang Minh cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, khi chúng gặp phải Không gian đấu khí đơn thuần thì tình huống lại khác đi.
Tân Địch Á cũng không thể tin vào sự việc đang xảy ra trước mắt, với môn tuyệt kỹ mạnh nhất của nàng mà cũng không thể nào xuyên thủng được bức vách dạ dày của Kình Thôn, vậy mà Mộ Dung Thiên chỉ hời hợt nhấc tay một cái mà đã dễ dàng phá thủng được một lỗ. Đây là tuyệt kỹ gì thế? Vừa rồi nàng phảng phất như đã nhìn thấy được không gian trước mắt có bị vặn vẹo một lúc, nhưng nàng lại hoài nghi bản thân mình đã bị hoa mắt.
Bởi vì có sự tương quan mật thiết với tấm kết giới đã bị phá hư, nên lực tái sinh của bức vách dạ dày cũng bị giảm đi nhiều, cái lỗ vừa bị phá thủng kia đang tự chữa lành với một tốc độ rất chậm, chứ không còn nhanh như trước nữa.
Mộ Dung Thiên thấy vậy thì vui mừng đến độ quay phắt người lại rồi ôm chặt lấy Tân Địch Á rồi muốn nhảy cẫng lên, hắn vừa nhảy vừa kêu:
- Tân Địch Á, chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi! Ha ha ha!
Trên thực tế, bề ngoài của Mộ Dung Thiên tuy rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Nếu như hắn quả thật bị chết trong bụng Kình Thôn, vậy thì bao nhiêu cơ nghiệp đã khổ công gầy dựng sẽ đều bị hủy trong chốc lát, hơn nữa lại còn vĩnh viễn sẽ không gặp lại được đám người Lộ Thiến, bọn họ nhất định sẽ rất bi thương. Do đó mà Mộ Dung Thiên phải bằng mọi cách để tìm đường thoát ra. Nay thấy hy vọng của mình có khả năng thành công thì không khỏi có phần thất thố.
Tân Địch Á cúi đầu không nói gì, trên khuôn mặt diễm lệ lại ửng lên hai đóa mây hồng, Mộ Dung Thiên thấy vậy thì ngẩn người ra, hắn vội buông vòng eo nhỏ bé của nàng rồi gãi gãi đầu, ấp úng nói:
- Tiểu thư, ta......vì ta quá cao hứng nên đã thất lễ, xin lỗi....hì hì....
Tân Địch Á lắc đầu:
- Không sao, đây đúng là một việc đáng mừng!
Mộ Dung Thiên lại giơ tay phải lên cao, không gian liền bị vặn vẹo, thế rồi một lưỡi Chân không bán viên trảm dài chừng nửa thước được hình thành trong phút chốc. Tuy hình dạng của nó không có quy tắc gì, nhưng Mộ Dung Thiên lại tràn ngập tự tin. Căn cứ theo tình hình vừa rồi, nếu muốn chém vỡ bức vách dạ dày thì không còn là vấn đề khó nữa.
Tay phải huơ mạnh, lưỡi đao khí trong suốt hình bán nguyệt xé gió bay đi theo góc 45 độ, rồi chém thẳng vào bức vách dạ dày. Kết quả là lưỡi đao đó lún sâu vào bức vách tới những hai thước. Mộ Dung Thiên lại tạo thêm một lưỡi đao và lại chém xuống, theo bàn tay của hắn là một lưỡi Chân không bán viên trảm khác có cùng kích cỡ với lưỡi đao trước, cũng bay theo góc 45 độ và chém phập vào bức vách.
"Xoạt" một tiếng, một khối thịt hình tam giác từ trên bức vách dạ dày liền tự động rơi xuống.
Mộ Dung Thiên và Tân Địch Á liền quay nhìn nhau, cả hai đều thấy được nét vui mừng trong mắt đối phương. Đột nhiên đúng lúc này, một tiếng kêu nặng nề của Kình Thôn từ ống thực quản của nó truyền đến. Trong không gian nhỏ hẹp tại đây, tiếng kêu đó vang lên thật là đinh tai nhức óc. Không gian đang rất yên tĩnh, nhưng giờ đây lại như bị địa chấn vậy, toàn bộ bị nghiêng hẳn sang một bên. Trong lúc nhất thời, hai người bị mất thăng bằng mà ngã lăn xuống.
- Úy.
Mộ Dung Thiên có phản ứng cực nhanh, một tay của hắn vội vàng chụp lấy Tân Địch Á và nói:
- Có lẽ con quỷ thú đó đã phát cuồng rồi, chúng ta hãy chạy mau. Tiểu thư, nàng hãy tự chiếu cố cho mình nhé.
Vừa nói, hắn vừa nhét hơn mười viên đan dược vào tay nàng để dùng khi cần thiết. Sau đó hắn lập tức thi triển khinh thân thuật lao về hướng bức vách dạ dày vừa bị khoét thủng một lỗ lúc nãy, đồng thời Chân không bán viên trảm lại được phóng ra không chút lưu tình.
Thanh âm của Kình Thôn càng lúc càng chói tai, dịch thể trên vách dạ dày liên tục đổ xuống, mà tính hủ thực của chúng lại càng tăng cường hơn lúc bình thường, do đó hai người phải vận khởi hộ thể đấu khí lên mức cao nhất thì mới có thể chống đỡ được. Hiển nhiên con ma thú kia phải cảm nhận được cơn đau đớn ghê gớm lắm thì mới trở thành hung hãn như vậy, tuy nhiên, bị người ta đả thương mạnh vào bộ vị yếu hại thì nó cũng không thể chịu đựng được. Con quỷ thú điên cuồng giẫy mình, khiến cho hai người đang ở trong dạ dày của nó cũng không ngừng bị tung lên tung xuống, bước đi không ổn. Mộ Dung Thiên cật lực đào khoét dạ dày của con quỷ thú, thậm chí còn lợi dụng bất cứ cái gì trên thân thể để mượn lực thi triển khinh thân thuật, nhưng trong lúc hắn nhảy tới chỗ mình muốn tới thì cứ bị sự giẫy quật của con quỷ thú ném về hướng khác. Cả Tân Địch Á cũng không khá gì hơn, trong ngực chỉ thấy nhộn nhạo buồn nôn mà thôi.
Phải vất vả lắm hắn mới nhảy đến được cái lỗ bị khoét sẵn. Bức vách dạ dày rất trơn tuột, nên hắn không thể nào bám vào đó được, nhưng linh cơ khẽ động, lập tức dùng tường băng bít luôn lối ra ở phía sau lưng mình, có như vậy thì bất luận Kình Thôn lăn qua lăn lại thế nào thì hắn cũng không bị ném ra khỏi cái không gian nho nhỏ này. Và cứ thế công việc đào khoét của hắn cũng trở nên nhanh hơn nhiều lắm. Không lâu sau, bàn tay đột nhiên cảm thấy nhẹ hẫng, một miếng thịt vừa bị cắt xong không rơi vào trong nữa mà lại rơi ra ngoài. Tiếp theo đó là những chiếc xương trắng bệch to như cột nhà xuất hiện ngay trước mắt.
Thành công rồi! Trong lòng Mộ Dung Thiên cực kỳ mừng rỡ, quay người lại đập nát tường băng và tìm kiếm Tân Địch Á. Lúc này dịch thể bên ngoài dạ dày của Kình Thôn đổ xuống như mưa, có lẽ con quỷ thú cũng biết đây là thời khắc sinh tử tồn vong, nên mới dùng hết toàn thân yêu lực để liều mạng vùng vẫy một phen. Chỉ tiếc là điều đó không thay đổi được chuyện gì, bởi vì dạ dày của nó cũng quan trọng như trái tim của con người vậy, bị xuyên thủng một lỗ lớn như thế, thì dù thân thể to lớn cỡ nào cũng không thể tự chữa trị được, hẳn là phải chết chứ không còn nghi ngờ gì được nữa.
Về phần Tân Địch Á thì dù sao nàng cũng chỉ mới khôi phục lại một chút linh lực mà thôi, dưới thế công mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì vội vàng nhảy đến bên cạnh và ôm chặt lấy nàng, tay trái của hắn áp vào bàn tay phải của nàng, đồng thời thi triển "Đồng tâm cộng thể" và nói:
- Tiểu thư, xin đắc tội!
Lúc này thân thể của hai người đột nhiên bị rơi vào khoảng không và đảo ngược một trăm tám mươi độ, tốc độ rơi xuống rất nhanh. Tân Địch Á kinh hô vươn tay ra như để chụp lấy vật gì đó, nhưng cũng may là Mộ Dung Thiên không hề hoang mang, hắn liền tạo ra một không gian ngay giữa không trung làm điểm tựa, dùng tay thay chân để bạo phát linh lực, với tư thế lộn ngược đầu rồi nhảy về phía lối ra vừa được mở. Thế rồi từ giữa không trung, hắn lại quay ngược thân mình trở lại. Đến lúc này thì việc quay người khá thuận lợi, chỉ làm một lần đã thành công ngay.
Đôi môi anh đào của Tân Địch Á áp sát vào bên tai Mộ Dung Thiên, lo lắng nói:
- Tiên sinh, chúng ta phải nhanh lên mới được. Khi Kình Thôn sắp chết, thân thể của nó sẽ nổ tung ra, nó là một loại ma thú cấp A bậc tám, nên uy lực của sức nổ sẽ rất kinh hoàng, ngay cả cường giả thánh cấp cũng không thể nào chống đỡ nổi. Nếu không thể ly khai đúng lúc, vậy chúng ta chắc sẽ cũng bị nổ tan xác theo nó thôi.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì cả kinh, hai chân vội vàng gia tăng tốc độ, cũng may là bên ngoài dạ dày của quỷ thú không trơn tuột giống như ở bên trong, và lại còn có những đường gân nổi lên ghồ ghề làm điểm tựa để hắn trụ ổn thân hình. Những mạch máu ngang dọc chằng chịt mặc dù có cản trở tốc độ của Mộ Dung Thiên, nhưng cũng nhờ vậy mà hai người không bị hất ngược trở lại.
Hai người phi hành ở bên trong thân thể của con quỷ thú to lớn, đó quả là một cuộc hành trình mạo hiểm rất kích thích, họ được nhìn thấy những quang cảnh mà ngày thường không thể thấy được, nhưng vì không có nhiều thời gian nên cả hai người đều không thể thưởng thức. Mộ Dung Thiên một lòng chỉ muốn chạy thoát khỏi đây mà thôi, vì hắn chỉ hy vọng có thể quay trở về để nhào vào những vòng tay âu yếm của mấy nữ nhân tâm ái, dù nơi đây có là thiên đường thì hắn cũng không có nửa phần luyến tiếc.
Độ chừng một phút sau, hai người đã đi qua khu vực huyết quản nội tạng, trước mắt họ hiện ra một mảnh da màu xám đen. Mộ Dung Thiên biết là mình đã ra đến bên ngoài thân thể của nó, nên tinh thần đại chấn, tay phải của hắn lập tức toàn lực phóng ra một lưỡi Chân không bán viên trảm nữa. Tuy nhiên, lần này tác dụng lại không lớn lắm, nó chỉ để lại một vết cắt sâu chừng gần mười thước trên mặt da mà thôi. Bởi vì làn da của Kình Thôn là do thuần nguyên tố kết thành, không phải là chủ nhân của kết giới, nên diệu dụng của chiêu tuyệt kỹ Chân không bán viên trảm trái lại cũng giảm đi rất nhiều.
Mộ Dung Thiên đưa Tân Địch Á đến bên một sợi gân rồi nói:
- Tiểu thư, bám chắc vào. Chỉ cần thêm một chút thôi là tốt rồi.
Nói xong, trên hai tay hắn liền thấy xuất hiện lục hỏa và băng tinh, hắn thét lớn một tiếng, rồi hai tay chập lại và bắt đầu dung hợp lục hỏa với băng tinh. Hiện nay đã đến thời khắc tối hậu, mắt thấy có hy vọng thoát thân, nên Mộ Dung Thiên cũng chẳng cần giữ lại sức nữa.
Thanh âm chói tai còn khó nghe hơn cả tiếng gào rú của Kình Thôn tức thì tràn ngập không gian, tiếp đó, một quả hắc cầu với những tia sét bao quanh xuất hiện, kèm với đó là những tiếng đùng đoàng vang dội, tia lửa điện bắn ra tung toé, uy thế thật kinh người.
Tân Địch Á kinh ngạc thốt không ra lời, đầu tiên là gặp con Oa Đề có khả năng hấp thu linh lực nhưng vẫn không chống nổi Ma bạo phá, tiếp theo đó là tuyệt kỹ Không gian công kích, sau đó là Lôi hệ đấu khí. Anh chàng Sử Mật Tư này quả thật là quá thần bí đi.
Quả lôi cầu mang theo tử điện khoét sâu vào lớp da kiên cố của Kình Thôn, mở ra một lỗ hổng lớn, thế là nước biển cũng theo đó mà tràn vào rất mãnh liệt.
Mộ Dung Thiên cười ha hả mấy tiếng, rồi xoay người lao vút về hướng Tân Địch Á và nói:
- Trời cao biển rộng rồi!
Vừa dứt lời, hắn liền ôm lấy nàng và nhảy về phía lỗ hổng kia. Khi nước biển ập đến gần chỗ hai người chừng một thước thì tự nhiên lại rẽ sang hai bên để nhường lại một con đường ở giữa. Thì ra Mộ Dung Thiên đã mang theo viên Tỵ thủy châu của Lộ Thiến, quả nhiên nó đã có chỗ dùng tới, và giúp cho hắn tiết kiệm được không ít thời gian để đào sinh.
Mộ Dung Thiên thuận lợi tiến vào lòng biển, trên đỉnh đầu tựa như có tia sáng chiếu rọi xuống, hiển nhiên là hắn còn cách mặt biển không quá xa. Hắn quay đầu ngó lại đáy biển, nơi đó còn để lại một cái hố thật lớn, thì ra lần này Kình Thôn ẩn núp tại một bãi cát không cách xa mặt biển lắm, nhưng đến khi sinh mạng gần kết liễu thì nó rời khỏi nơi ẩn náu, rồi giẫy mình lung tung, khiến cho toàn bộ khu hải vực này gần như là bị lật tung cả lên.
Có Tỵ thủy châu giúp đỡ, lại thêm dùng không gian để mượn lực nên Mộ Dung Thiên phóng đi rất nhanh, một mực rời xa xác con Kình Thôn có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Sau vài phút, từ phía sau bỗng truyền đến một tiếng nổ trầm đục, tiếp theo đó là mặt nước dậy sóng ầm ầm, lực nổ mạnh đến nỗi hất tung hai người về phía trước, như hỏa tiễn bắn vào không gian, cả hai đều bay ra khỏi mặt nước tới mấy chục thước. Mộ Dung Thiên đã toàn lực thúc đẩy Không gian hộ thể đấu khí cùng với Hoạt tính hộ thể đấu khí để bảo vệ hai người, nhưng tất cả đều bị lực nổ phá tan, nhất thời rối loạn cả lên, ngay cả khinh thân thuật cũng không thể thi triển được, thế là hai người liền rơi trở lại lòng biển.
Mộ Dung Thiên và Tân Địch Á chới với trong nước, rồi hai người sử dụng tới phương pháp nguyên thủy nhất từ xưa đến nay là dùng hai tay và hai chân quơ mạnh trong nước để thân hình trồi lên trên. Chỉ thấy ngay tại nơi Kình Thôn đang ở, một cột nước hình nấm khổng lồ đột ngột vươn lên giữa không trung, tựa như một vụ nổ bom hạt nhân vậy, khung cảnh cực kỳ hoành tráng, vụ nổ khiến cả Á Đặc Lan Đế Tư phải chấn động, từ đó có thể thấy được uy lực khủng khiếp của nó.
Mộ Dung Thiên cảm nhận được sự ấm áp của những tia nắng ban mai phủ xuống đầu và mặt của mình, hắn thở dài một hơi, rồi nói:
- Bây giờ ta mới nhận ra, thì ra ánh dương quang lại mỹ lệ đến như vậy, không khí tại hải dương cũng thanh nhàn đến như thế.........ư........
Mộ Dung Thiên không thể nói hết lời, bởi vì đôi môi mọng đỏ của Tân Địch Á đã như cánh chuồn chuồn lướt nước, phớt nhẹ lên môi hắn một cái.
- Sử Mật Tư, đa tạ chàng!
Tân Địch Á lớn mật đến nỗi tự bản thân mình cũng cảm thấy có chút phóng đãng, nàng thẹn đến nỗi cúi gầm mặt thật sát với đồi ngực cao vút tận mây xanh.
Mộ Dung Thiên liếm nhẹ lên môi mình vài cái như để thưởng thức dư hương ngọt ngào của mỹ nhân, nụ hôn vừa rồi tuy quá ngắn nhưng lại rất mê hồn.
Lúc này bỗng có tiếng người ồn ào lướt đi theo gió truyền đến. Mộ Dung Thiên gần như đã điều hòa xong linh lực, xua xua tay nói:
- Tiểu thư, xin nàng nhớ kỹ lời đã hứa, đừng đem chuyện của ta kể lại với bất kỳ người nào biết nhé.
Tân Địch Á biết hắn sắp bỏ đi, vội kêu lên:
- Sử Mật Tư tiên sinh, chúng ta còn có thể gặp nhau nữa hay không?
Mộ Dung Thiên thoáng hơi do dự một lát rồi đáp:
- Trong một khoảng thời gian ngắn chắc có lẽ là không được.
Trong tia mắt thất vọng của Tân Địch Á, Mộ Dung Thiên lặn dần xuống nước rồi bơi ra xa. Nhưng sau khi hắn khuất dạng khỏi tầm mắt của Băng Sơn mỹ nữ, liền đảo một vòng sang hướng khác, rồi lấy bộ Chúc Phúc chiến giáp từ Không gian châu ra và mặc vào người, đồng thời cũng dùng Thiên biến vạn hóa để dịch dung trở lại thành Đan Ni Tư.
Sau khi Mộ Dung Thiên niệm động chú ngữ để phong bế sự tác dụng của Tỵ thủy châu, hắn liền trồi lên mặt biển trở lại, sau đó thì dùng Hỏa hệ đấu khí để hong khô chiến giáp và tóc tai. Bởi vì mọi người nghe tiếng mà từ bốn phương tám hướng chạy tới, nếu để ai phát hiện mình chạy đến từ phương hướng ngược lại thì thế nào họ cũng cảm thấy kỳ quái. Đối với tên thương nhân háo sắc Đan Ni Tư mà lại thờ ơ với đại mỹ nữ thì thật không phù hợp chút nào. Do đó mà hắn liền thả chậm tốc độ lại, rồi trà trộn vào giữa đám thanh niên hải liệp dũng sĩ, tuy vậy, hắn cũng chẳng tới lượt để hỏi thăm nàng, bởi vì nàng sớm đã được nhóm cường giả tới trước hộ tống quay về Áo Lý gia tộc rồi.
Sau khi tìm được đường sống trong cõi chết, tâm tình Mộ Dung Thiên rất nhẹ nhõm, vui vui vẻ vẻ quay về doanh trại của mình. Vừa về đến nơi thì đụng phải ngay nàng Mâu Cơ đang nóng lòng y hệt như kiến bò trên chảo nóng vậy.
Long nữ vừa nhìn thấy hắn trở về thì trước tiên là lộ vẻ mừng rỡ, sau đó thì sắc mặt sa sầm lại, so với khí trời của Á Đặc Lan Đế Tư thì quả là biến chuyển còn nhanh hơn nữa. Nàng nhéo vào cánh tay của hắn một cái thật mạnh rồi nói:
- Cái tên chết bầm này, cuối cùng cũng chịu về rồi sao. Một mình ngươi chạy đi tìm Kình Thôn để làm gì?
Mộ Dung Thiên bị nàng nhéo đau quá, nhưng lại không dám vận khởi hộ thể đấu khí để chống đỡ, chỉ nhăn nhó mặt mày rất đau khổ, nói:
- Tiểu thư à, Bình Dã Trạch nằm ngay phía sau doanh địa của chúng ta, lúc nhìn thấy cột nước do Kình Thôn phun ra, ta làm sao có thể khoanh tay ngồi nhìn chứ? Ả Tân Địch Á kia không biết đã chọc giận nàng thế nào, nhưng dù sao cũng là mạng người kia mà, nàng cũng đâu muốn thấy phu quân của mình là hạng người lãnh huyết vô tình, thấy chết không cứu đâu phải không?
Mâu Cơ cãi:
- Ngươi đem tin tức báo cho cấp trên là được rồi, tự mình sốt sắng làm gì? Ngươi không biết Kình Thôn nguy hiểm đến thế nào hay sao? Nếu ngươi không nghĩ cho mình thì ít ra cũng phải nghĩ cho ta chứ.
Nàng nói xong thì hai mắt đỏ hoe như muốn khóc tới nơi.
Mộ Dung Thiên vội vàng trấn an:
- Được rồi, được rồi, phu nhân của ta, đừng khóc nào. Không phải bây giờ ta đã an toàn trở về rồi sao? Thật ra ta cũng không thấy được hình dạng của nó, chỉ là thấy cột nước di động ở phía xa xa mà thôi.
Mâu Cơ hừ một tiếng rồi nói:
- Ai thèm khóc, chỉ có quỷ mặt đen ngươi mới khóc à. Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi sốt sắng quá như vậy để làm gì? Hôm nay ta nghe nói ả tiểu hồ ly kia là người cùng tổ với ngươi đấy, hay là ngươi đã bị ả mê hoặc rồi? Nếu đúng vậy thì vì ả mà chết luôn đi, ta sẽ mặc kệ ngươi, cóc thèm quan tâm nữa.
Mộ Dung Thiên thật không ngờ lúc này mà nàng còn ăn phải dấm chua, bất giác hắn chẳng biết phải nói sao. Nữ nhân, đúng là một loại động vật không thể nói lý mà.
Mâu Cơ thấy hắn không trả lời, thì lòng nghi ngờ lại dâng cao:
- Lẽ nào ngươi và ả quả thật đã có tình ý rồi?
Mộ Dung Thiên vội giơ tay lên:
- Ta thề với trời, tuyệt đối không có chút tình cảm nào!
Mâu Cơ thấy hắn thốt như đinh đóng cột thì cảm thấy nhẹ nhõm như buông được tảng đá lớn ở trong lòng xuống. Sau khi nàng bộc phát tính khí tiểu thư được một lúc thì rốt cuộc lòng quan tâm vẫn nhiều hơn, cuối cùng cũng dịu lại. Thế nhưng lúc này nàng lại không biết rằng trong lòng Mộ Dung Thiên đang bày mưu ma chước quỷ, thầm nhủ: "Phu nhân à phu nhân, ta không lừa nàng, hiện tại thì ta đúng là không có chút tình cảm nào, nhưng nhiều chút thì quả thật không sai. Sau này nói không chừng sẽ có thể còn phát triển đến mức rất nhiều, rất nhiều tình cảm nữa kia."