Minh hà có diện tích độ hai trăm trượng, nước sông chảy cuồn cuộn, không ngừng gào thét, mà nước ở đây màu đỏ sẫm và lại có phần đặc sệt như keo hồ. Chẳng những vậy, trên mặt sông còn không ngớt sủi bọt lên, tựa như ở dưới đáy sông có quái vật gì ẩn mình dưới đó mà hô hấp vậy, trong rất buồn nôn. Trong không trung thì tràn ngập một mùi vị tanh tanh rất khó ngửi, nếu là người có chút hiểu biết thì ai cũng có thể nghe ra được mùi vị đó là do vật gì cấu thành - máu tươi. Trên mặt nước có những bộ thi thể mục rửa trôi bồng bềnh đây đó, cái xác nào cũng toàn thân tái nhợt, tứ chi phù thủng, hai mắt trợn lòi ra ngoài, nửa thân thì đã thối rửa, trên đỉnh đầu thì thấy cả xương trắng hếu, da thịt trên người đều phát ra mùi hôi nồng nặc, gân guốc gì cũng lộ ra gần hết. Những xác chết đó trông rất ghê tởm, chúng cứ từ từ mà trôi dần ra xa.
Những điểm đó đều tô điểm thêm cho Minh hà, tạo thành một cảnh tượng quỷ dị khiến người ta phát kinh. Thỉnh thoảng lại còn có vài con quạ từ trên không lao xuống mổ lấy vài miếng thịt thối rửa trên thân xác chết rồi lại bay đi. Địa phương này trông thật chẳng khác nào địa ngục vậy, nhưng đó lại là thiên đường dành cho lũ quạ tiêu diêu tự tại, không lo không sầu, quả thật là mỉa mai.
Tuy đây là lần thứ hai nhìn thấy Minh hà, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn nhịn không được mà nổi hết tóc gáy, chỉ muốn nôn mửa. Cả sắc mặt của Bồi Đinh Mật cũng trở nên trắng bệch hẳn ra.
Hạ du của Minh hà chảy về hướng đông, mà cũng có vẻ như chảy về hướng tây, phiêu hốt bất định, khi thì rõ ràng, khi thì không rõ, nhưng chung quy lại có chút huyền ảo và tựa như ảo ảnh vậy; nó mơ hồ như hoa trong gương, như trăng trong nước, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Hơn mấy trăm năm trước, có một vị Quang Minh hệ thánh cấp cường giả của Thuận Thiên đế quốc - một quốc gia đã bị ma thú tiêu diệt - đã thử thuận theo dòng sông mà đi tìm hạ du của nó, nhưng vô luận đi như thế nào, thủy chung y vẫn quay trở lại điểm xuất phát, nhưng nó cũng không hẳn là điểm xuất phát, vì nó dường như lại có điểm khác lúc trước, cứ y như là không gian tại đây đã được thay đổi khác đi rồi vậy. Do đó mà cũng có người gọi Minh hà là cửa vào Minh giới trong truyền thuyết, nó là một thế giới đáng sợ nhất mà những kẻ cùng hung cực ác sau khi chết đi rất sợ sẽ phải đến đó, còn đối với người sống thì đó là một cửa khẩu bất cứ giá nào cũng không thể tiến vào.
Đối diện với Phục Hoạt khu đáng sợ, hắc vụ tràn ngập không gian, yêu khí xung thiên, phóng mắt nhìn khắp một lượt cũng không nhìn thấy được bất cứ vật gì và cũng không biết nó rộng lớn cỡ nào, điều đó lại càng làm tăng thêm nét thần bí của nó. Thế nhưng không gian ở đây lại không hề yên tĩnh chút nào, trong không trung văng vẳng vọng lại những thanh âm rất hỗn tạp, nào là tiếng yêu kiều mê hoặc của mỹ nhân thật lâm ly đến tận xương tủy, nào là tiếng ma quỷ triệu hoán như đang câu hồn nhiếp phách, nào là tiếng người đang bị thụ hình mà kêu khóc thảm thiết, nào là tiếng hàng vạn con tuấn mã hí vang trời, nào là tiếng oanh đêm nỉ non triền miên, vv....hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc mạnh hoặc yếu, hoặc mềm hoặc cứng, nếu là người thiếu ý chí kiên định một chút thôi thì thất tình lục dục sẽ bị khơi lên hết, rồi từ đó theo ma âm mà sản sinh ra huyễn tưởng, sẽ cho rằng bờ sông bên kia mới là thiên đường, đồng thời cũng sẽ không tự chủ được mà tiến qua đó, sau đó sẽ trở thành một xác chết thối rữa trôi nổi trên sông.
Đương nhiên đối với những cường giả như Mộ Dung Thiên và Bồi Đinh Mật thì sẽ không bị mất đi lý trí. Tuy rằng nơi này rất đáng kinh tởm, nhưng trong phạm vi hai trăm thước gần Minh hà thì quả đúng là một địa phương rất thích hợp cho săn bắt, nhất là khi con người đến sát bờ sông thì sẽ có nhiều quái vật vì đánh hơi được khí tức của con người mà xuất đầu lộ diện để tấn công.
Mộ Dung Thiên cất tiếng đùa:
- Bồi Đinh Mật huynh đệ, xem ra chúng ta và những vị tân bằng hữu này sẽ làm hàng xóm với nhau một thời gian rồi, cũng náo nhiệt đó chứ. Chỉ là không biết nửa đêm chúng ta đang ngủ thì bọn chúng có tìm đến "chào hỏi" không nhỉ?
Bồi Đinh Mật biết "tân bằng hữu" mà hắn vừa nói đến là muốn chỉ vào mấy cái xác thối rữa đang trôi trên sông kia, gã cảm thấy rùng mình rồi cười khổ nói:
- Đan Ni Tư, ta thật bội phục với sự lạc quan của ngươi, nhưng lời đùa đó thật không hài hước chút nào.
Nửa đêm bị quỷ đến gõ cửa, chỉ nghĩ đến thôi mà đã cảm thấy da đầu tê dại rồi.
"Bạch!" Một bóng đen từ trong nước nhảy phốc ra, khiến hai người giật mình sợ hãi. Khi nhìn kỹ lại thì đó là một con quái vật cao chừng ba thước, thân như nhền nhện, cái đầu to lớn, và có sáu cái chân dài, trông cũng không khác loài ếch là bao. Làn da của nó trơn bóng, trong miệng thì đang nhai nhai một chiếc đầu người, hàm răng lởm chởm như những cái ống hút đâm sâu vào chiếc đầu lâu. Trong những tiếng răng rắc, tủy trắng bị những chiếc răng rỗng ruột đó hút hết vào bụng.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng hai người trông thấy cảnh tượng đó thì cũng không khỏi dựng hết tóc gáy, trong lòng thầm mắng biến thái.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Đồng nghiệp, xem ra vận khí của chúng ta khá tốt đấy.
Bồi Đinh Mật thè lưỡi:
- Nếu nói là vận khí không tốt thì cũng đúng, phải giao đấu với con súc sinh đó thật khiến người ta buồn nôn mà.
Con Thực não quái khẽ lắc đầu một cái, nó phun chiếc đầu lâu còn chưa gặm hết sang một bên, sau đó miệng lại nhóp nhép như là rất hưng phấn vậy. Nó càng ưa thích gặm đầu của người sống hơn, bởi vì mùi vị của người sống vừa thơm tho lại vừa ấm nóng hơn nhiều.
Tuy nhiên, đôi khi kẻ đi săn cũng trở thành con mồi bị săn, còn con mồi thì lại phản khách vi chủ và biến thành kẻ đi săn. Lúc này Thực não quái đúng là đang bị rơi vào tình trạng đó. Khi nó há miệng hùng hổ phun ra những sợi tơ đen, chuẩn bị kết thành yêu võng để bắt hai người lại để sau đó từ từ hưởng thụ, đột nhiên một mũi trường tiễn mang theo bạch quang bay tới cắm phập vào chiếc võng đó. Tuy không bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng vì trong người con Thực não quái có ẩn chứa Tử vong lực, do đó dưới tác dụng gây nhiễu loạn của Quang Minh đấu khí, nó lập tức trở thành như con ruồi không mắt, đầu óc hôn mê và mất đi sự cảm nhận về phương hướng, thậm chí mức độ mẫn tiệp trên thân nó cũng bị giảm đi nhiều, sau đó toàn thân cũng trở nên cứng nhắc.
Tuy mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, nhưng đối với cao thủ thì bấy nhiêu thời gian cũng đủ rồi. Sát chiêu lập tức theo sau, một cây trường thương đen xì tựa mãnh long, mang theo luồng đấu khí bén nhọn đã xé gió bay tới, đâm từ miệng con Thực não quái rồi xuyên tuốt ra sau ót của nó. Yêu Vụ thương vẫn mang một màu đen tuyền, cả nửa giọt máu cũng không thấy dính lại trên thân thương, quả thật là một cây thương tốt.
"Bùng!", thân thể của Thực não quái nổ tung, chỉ để lại hai luồng yêu khí màu nhũ bạch, một lớn một nhỏ chia nhau bắn về phía Mộ Dung Thiên và Bồi Đinh Mật.
Mộ Dung Thiên vươn cánh tay trái ra, rồi hút lấy luồng yêu khí đó vào thiên linh, sau đó nói đùa:
- Bất luận là quái vật xấu xí cỡ nào, sau khi chết rồi cũng đều hóa thành xinh đẹp như vậy.
Bồi Đinh Mật không ngờ Mộ Dung Thiên đã nhắm rất chuẩn xác, chỉ đánh ra một kích mà đã tấn công vào chỗ yếu hại và giết luôn con quái vật kia, gã nhìn vào con số đang tăng lên ở trong Hấp Yêu khí cụ mà nói với giọng vui mừng:
- Đan Ni Tư, thật quá hay!
Mộ Dung Thiên cũng cười ha hả, nói:
- Xem ra chúng ta hợp tác rất ăn ý đấy.
Hai người họ trước kia khi còn ở tổ 168 thì đã từng phối hợp tác chiến, nhưng lúc đó có tới chín người thay nhau làm việc, mà chủng loại quái vật cũng khác hẳn, không dữ dằn như bây giờ. Lòng tin của Mộ Dung Thiên tăng nhiều, quyết định hợp tác với Bồi Đinh Mật quả là một lựa chọn chính xác. Trước kia hắn vẫn nắm chắc mình sẽ lọt vào danh sách của hai mươi người đứng đầu cuộc hải liệp lần này, nhưng giờ đây có thêm sự hỗ trợ của Bồi Đinh Mật thì rất có thể sẽ trở thành một trong ba người đứng đầu, thậm chí còn có thể giật luôn giải trạng nguyên nữa. Ba vị trí đứng đầu bảng có ý nghĩa rất trọng đại, tiền đồ cũng sẽ rất sáng lạng.
Từ đó về sau, hai người cứ ở bên bờ Minh hà mà chiêu dụ quái vật xuất hiện, sau đó mới giết chúng đi. Đại đa số mỗi lần xuất hiện thì chỉ có một con, nhưng hai con xuất hiện cùng lúc cũng tương đối nhiều, còn như ba hoặc hơn thì không phải là không có nhưng thường vẫn là xuất hiện từng cặp một. Những con quái vật ở đây so với những địa phương khác thì có phần yếu hơn đôi chút, nếu không phải vì e sợ Tử vong Tuần sát sứ thì Mộ Dung Thiên cùng lúc ứng phó với bốn, năm con cũng không thành vấn đề. Có thêm sự hỗ trợ của Bồi Đinh Mật, tuy không phải lần nào cũng là một chiêu lấy mạng, nhưng tốc độ giết quái vật cũng nhanh hơn rất nhiều. Điều đó đồng nghĩa với việc chạm trán Tử vong Tuần sát sứ ít hơn, huống chi còn có Quang Minh thủ hộ làm hậu thuẫn nên dần dà Mộ Dung Thiên cũng nới lỏng cảnh giác, và trong tâm lý cũng ỷ lại vào Bồi Đinh Mật nhiều hơn. Thỉnh thoảng Mộ Dung Thiên cũng nương theo uy lực của Yêu Vụ thương mà sử dụng Không gian đấu khí, nhưng ở vào những trường hợp bình thường thì hắn chỉ dùng Châm đấu khí hoặc những kỹ năng thông thường khác để giải quyết.
Sự phối hợp của hai người càng lúc càng thuần thục. Mộ Dung Thiên ở phía trước tấn công ở khoảng cách gần, và để bảo đảm an toàn, Bồi Đinh Mật đứng cách xa hắn chừng một trăm thước rồi dùng Quang Minh tiễn để phối hợp. Hiệu suất làm việc cao dẫn đến con số mới đáng mừng ở trên Hấp Yêu khí cụ.
Trước mắt hai người giờ đây bỗng nhiên xuất hiện ba con quái vật không biết tên, một con là Băng hàn u linh, một con là Yêu diễm nữ quỷ, và con thứ ba là một con ma thú hai đuôi phá băng mà ra.
Căn cứ theo kinh nghiệm thu lượm được, con ma thú kia là đối tượng mà Mộ Dung Thiên nên chú ý tới nhất, vì Quang Minh đấu khí của Bồi Đinh Mật có ảnh hưởng rất ít đến nó.
Trong lúc đang định cử thương lên, đột nhiên lúc này từ trong dòng sông nổi lên sóng gió cuồng nộ, Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cảm thấy kinh hãi, lại là vật gì nữa đây, chỉ nội việc xuất hiện thôi mà cũng có phong cách tới như vậy rồi.
- Oaaaaaaaaaaaaaa..........
Tiếng gầm thét chói tai từ không trung hạ xuống, tử vong khí cũng theo đó mà nhanh chóng bao phủ lấy phương viên mấy ngàn thước. Mộ Dung Thiên kinh hãi, vội vàng kìm hãm linh lực vừa định tăng lên, bởi vì đó là Tử vong Tuần sát sứ, siêu cấp hung linh có khả năng xuất hiện ở bất cứ địa phương nào. Thật không ngờ ngay vào lúc này mà nó lại từ giữa lòng Minh hà mà bay ra.
Tuy rằng hai người đã bàn bạc với nhau nhiều lần về đối sách khi thấy Tử vong Tuần sát sứ xuất hiện, nhưng dưới sức ép quá mạnh, Mộ Dung Thiên không kìm lòng được mà quay đầu ngó về phía Bồi Đinh Mật, ý bảo gã lập tức sử dụng Quang Minh thủ hộ.
Bồi Đinh Mật ở phía xa xa gật đầu, sau đó liền có một mũi Quang Minh tiễn sáng lấp lánh nhẹ nhàng bay về phía Mộ Dung Thiên, mới nhìn qua thì nó không hề mang theo chút lực sát thương nào.
Mộ Dung Thiên thở phào nhẹ nhõm, đợi đến khi Quang Minh tiễn bay đến gần, hắn chợt phát hiện ra mục tiêu của nó chính là vị trí trái tim của mình, nên cảm thấy kỳ quái. Hắn thầm nghĩ không biết có phải Bồi Đinh Mật vì đã giết quái vật quá nhiều hay không mà đã tạo thành tập quán mỗi khi xuất thủ đều tấn công vào nơi yếu hại và đều tận lực sử dụng kỹ năng đến nơi đến chốn không.
"Xoẹt!"
Kỳ biến đột sinh, tốc độ của Quang Minh tiễn bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, thế bay đến như sấm sét, đồng thời xuyên luôn vào ngực của Mộ Dung Thiên lúc này đã thu liễm linh lực. Hoạt tính hộ thể đấu khí của hắn cảm giác được sự uy hiếp của ngoại lai, nên lập tức tự phát động. Cũng may Quang Minh tiễn là do Quang Minh lực thuần túy ngưng tụ thành, do đó mà lực sát thương của nó đối với nhân loại không được mạnh lắm, lúc này nhờ có Hoạt tính hộ thể đấu khí ngăn trở, nên nó đã dừng lại cách trái tim của Mộ Dung Thiên chỉ còn một xíu xiu nữa thôi.
- Ngươi!?
Trong cơn đau nhức tuyệt luân, Mộ Dung Thiên kinh hãi thét lên điên cuồng, nhưng hắn đã không còn thời gian để suy nghĩ nghiều, bởi vì ba con yêu vật kia còn đang giương nanh múa vuốt và hùng hổ lao về phía hắn.
Nếu như vẫn im hơi lặng tiếng thì nhất định sẽ bị bọn chúng xé xác. Thế rồi Mộ Dung Thiên cấp tốc đề khởi linh lực, hắn mong rằng trước khi Cốt long xuất hiện thì phải giết hết đám quỷ vật này, thậm chí nếu có phải dùng tới Bạo phong tuyệt sát thì cũng không tiếc.
Thế nhưng cùng với bóng đêm, bỗng nhiên có một tiếng "oa" vang lên, tiếp theo là thân thể to lớn của Cốt long hoàn toàn hiển lộ. Tại hai hố mắt của nó có ánh lam quang yếu ớt không ngừng nhấp nháy, đó chính là dấu hiệu Cốt long đang sục tìm con mồi.
Thân ảnh khẽ chớp động, tốc độ của nó bay đến cực nhanh, cả trường thương của Mộ Dung Thiên còn chưa kịp giơ lên thì đôi móng vuốt của nó đã hạ xuống, tầng tầng lớp lớp hắc khí như dây thừng cột chặt lấy hắn và cả Yêu Vụ thương, sau đó thì Cốt long quắp chặt một đầu thừng, đồng thời bay bổng lên cao. Phương hướng của nó chính là khu vực trung tâm luôn được bao phủ bởi hắc khí và chẳng bao giờ nhìn thấy ánh dương quang.
Lúc này toàn thân của Bồi Đinh Mật đều được bao trùm bởi bạch quang trong suốt và lấp lóe sáng ngời, đó chính là Quang Minh thủ hộ. Gã nhìn Cốt long bay đi xa dần, trên môi liền nhếch lên một nụ cười, nụ cười sáng lạn:
- Hợp tác a hợp tác, hợp tác như thế mới là thống khoái. Kỳ thật ta còn chưa đành lòng hạ thủ đâu, nhưng nếu muốn trách thì ngươi chỉ nên trách mình đã gây cản trở con đường tài lộ của tam đại thương hội bọn ta mà thôi.