Đơn côi mình ta vấn vương hồi ức trong men say chiều mưa buồn
Ngăn giọt lệ ngừng khiến khoé mi sầu bi.
Đường xưa nơi cố nhân từ giã biệt li
Cánh hoa rụng rời
Phận duyên mong manh rẽ lối trong mơ ngày tương phùng.
Từng câu hát của Hoàng Minh chan chứa bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu điều nuối tiếc. Giọng hắn trầm ấm, cũng do hắn tu luyện nên giọng của hắn rất khỏe, hơi cũng rất dài. Chỉ sợ sơn tùng nghe được chắc cũng phải cam bái hạ phong. Từng câu hát vang vọng xung quanh khúc sông. Mã ngư nghe được bài hát của Hoàng Minh, chúng chậm rãi bơi thành vòng tròn, bơi xung quanh thuyền nhỏ của Hoàng Minh, tạo lên những tính róc rách mỗi khi có một cái vây rẽ nước mà đi.
Hàng Thanh Nhi hai mắt đã không thể rời ra khỏi thân ảnh kia. Bao nhiêu năm, nàng đều có một mơ ước rất lạ lùng. Nàng muốn tìm thấy một người hơn nàng về cầm nghệ. Một người thanh niên có thể khiến nàng kinh phục. Thế nhưng bao lâu nay, nàng chưa từng tìm thấy một người như vậy. Trên đời nay người ta chỉ chăm chú vào tu luyện, chỉ muốn có lấy sức mạnh, chỉ muốn là thành người mạnh nhất. Không mấy nam tử chú trọng vào cầm nghệ. Vậy mà hôm nay nàng thật không ngờ, xuất hiện trước mắt nàng một nam tử thần kì như vậy. Cầm nghên của hắn chính xác là đạt tới đỉnh cao. Âm tiết trong đó nàng chỉ xác nhận được một số mà thôi, cả cách kết hợp lại cũng vô cùng thân kì. Chưa dừng lại ở đó, Hoàng Minh lại đọc những câu rap, kết hợp âm nhạc trở thành điều kì diệu. Ở đại lục này, chưa bao giờ người ta kết hợp âm nhạc cùng những lời đọc nhanh kiểu như vậy. Thế nên tuy nghe rất kì la thế nhưng nếu tìm lỗi sai, một cái sạn cũng không ai có thể tìm ra được.
Tiếng khóc cuốn theo làn gió bay
Thuyền ai qua sông lỡ quên vớt ánh trăng tàn nơi này
Trống vắng bóng ai dần hao gầy.
Lòng ta xin nguyện khắc ghi trong tim tình nồng mê say
Mặc cho tóc mây vươn lên đôi môi cay
Bâng khuâng mình ta lạc trôi giữa đời
Ta lạc trôi giữa trời.
Há hà há a hà, há á aaaaaaa!
Đến đoạn điệp khúc, Hoàng Minh không nhịn được mà đứng hẳn dậy, đàn guitar vang lên những âm điệu dồn dập. Hoàng Minh vừa đệm vừa gõ thân đàn. Âm thanh lên tới độ cao khiến máu người sôi trào.
Đàn mã ngư đến đây cũng sôi động hẳn lên, chúng lần lượt bay lên không trung, sau đó là ầm ầm từng đợt xuống mặt nước, liên tục đối nhau làm ra những tư thế vô cùng đẹp mắt, đan xen hài hòa với điệu nhạc.
- Ta đang lạc nơi nào
Ta đang lạc nơi nào
Lối mòn đường vắng một mình ta
Ta đang lạc nơi nào
Nắng chiều vàng úa nhuộm ngày qua
Ta đang lạc nơi nào.
Từng câu hát ta lạc nơi nào của Hoàng Minh càng làm người ta thấm đậm cảm giác cô độc của hắn, ngay sau đó âm thanh chấm dứt, tiếng hát chấm dứt, báo hiệu bài hát cũng đã kết thúc.
Hoàng Minh theo con sông, mã ngư đưa thuyền của hắn lao nhanh về phía trước, chẳng mấy chốc đã chỉ còn là một chấm nhỏ trước mắt bao nhiêu con người. Trong đầu bọn hắn chỉ còn thấy một thân ảnh cô độc, đứng trên con thuyền nhỏ, tay phải cầm cây đàn kì lạ đặt trên vai, ánh mắt hướng về phía Hoàng Hôn mà biến mất.
Phải mất một vài phút sau, đám người mới từ trong cơn mê ngây ngô tỉnh lại. Ngay lập tức hơn một nửa số đệ tử nội môn ở đây lệ rơi đầy mặt, vô cùng không thể tin được. Bọn hắn đột phá. Chính là bị thu hút bởi bài hát kia mà lọt vào cảm nghĩ nhân sinh, vô cùng cảm khái mà lần lượt đột phá cảnh giới. Đạo tâm tiến tới vững chắc vô cùng.
- Thanh Nhi, muội sao rồi?
Ngọc Yên Mĩ vỗ vỗ lên vai Hàng Thanh Nhi, ánh mắt lo lắng. Hàng Thanh Nhi lúc này mới bừng tỉnh, ánh mắt không ngờ vô cùng thất lạc.
- Muội bị hắn ta làm rung động rồi?
Ngọc Yên Mĩ nhí nhảnh hỏi. Hai mắt nàng hấp háy tinh nghịch. Phong thái này khiên vô số nam đệ tử ngây ngốc. Thật là quá đẹp, bọn hắn chưa từng nhìn thấy Ngọc Yên Mĩ với vẻ mặt này bao giờ.
- Tỷ tỷ, ta đâu có, thật là...
Hàng Thanh Nhi mắt đỏ chống chế. Thế nhưng trong đầu không ngừng nhớ lại thân ảnh kia. Dường như đã khắc sâu trong tâm trí nàng. Không thể phai mờ.
Ngọc Yên Mĩ cũng không nói gì nữa, cả hai đều nói mấy lời cáo biệt xã giao. nhanh chóng rời đi.
Vũ Vấn Sơn vẫn luôn chăm chú nhìn về bên này, thế nên hắn đã nhận ra vẻ mặt kì lạ của Hàng Thanh Nhi. Trong lòng hắn tư vị vô cùng. Lòng ghen ghét trỗi dậy. Hắn ngay lập tức kéo một tên đệ tử nội môn phía sau lại, nói mấy câu gì đó. Tên kia nhanh chóng rời đi. Trời đã tối Khuất Thiên Các cũng nên giải tán rồi.
Hoàng Minh sau khi về tới nơi, hắn thật không ngờ Mã Ngư Vương lại muốn hắn một lần nữa tiến xuống dưới ổ của nó. Lần này hắn không hề tay không lên bờ. Chính xác là trong tay hắn đã có thêm một quả trứng màu trắng, vô cùng bắt mắt. Mã Ngư Vương hí lên vài tiếng lớn, toàn bộ mã ngư đều đồng thanh hí lên theo. Hoàng Minh biết đây là chúng đang tạm biệt hắn. Điều này khiến hắn vô cùng cảm động.