Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 591: Trần Duy Hưng



Tiếng nói của hắn không lớn nhưng lại cũng rất đủ nghe. Phối hợp với giọng nói khàn khàn đặc trưng của người già liền khiến không ít người nghe thấy được. Lập tức có rất nhiều ánh mắt đều hướng về bàn của hắn mà nhìn tới, một người thanh niên nhanh miệng mà hỏi:

- Lão bá, ngươi nói thật sự tối qua nhìn thấy một thanh niên tóc bạc sao? Không phải là đùa giỡn đấy chứ?

Những người khác cũng đầy chờ đợi. Vừa rồi bọn hắn có nghe thấy lão nhân này nói. Nếu là tối qua thì thật sự có thể là vị đại nhân kia. Vì tối qua mái tóc kia thật sự quá nổi bật. Không giống như hôm nay, nó đã trở nên quá đại trà rồi. Rất nhanh càng có nhiều người chú ý tới bên này hơn.

Hoàng Kiếm không một chút vì người ta nhìn mà mất tự nhiên. Hắn bình tĩnh gắp một miếng thịt bỏ vào miệng nhai nát sau đó mới gật đầu mà đáp:

- Chính xác, tối hôm qua ta đi một con đường nhỏ, liền thấy một thanh niên vô cùng anh tuấn, mái tóc bạch kim của hắn để lại cho ta ấn tượng rất tốt. Lại thêm một bộ thanh lam y phục càng tôn quý, đương nhiên để lại cho ta ấn tượng tốt!

Nghe lão nhân kia nói vậy, cả đám người trong tửu lâu đều hai mắt sáng lên. Lão nhân này miêu tả chính xác là giống với vị đại nhân kia tới chín mươi phần trăm. Bọn hắn đều ở trên bờ, cũng không nhìn rõ được diện mạo của người, nhưng trang phục cùng mái tóc kia quả thực tối qua chính là nổi bật không có thể nhầm lẫn.

- Lão bá, mau, mau nói xem người thấy người ấy ở đâu?

- Đúng vậy, lão bá à, ngươi mau nơi cho chúng ta biết đi, người vừa nóicon đường đó là nơi nào? Con đường nào tại Mễ Nhĩ thành vậy?

- Lão bá, ta xin người nói nhanh một chút a, hôm nay bữa này của Lão Bá ta muốn bao rồi!

Tiếng ồn ào cùng gấp gáp của đám thanh niên trẻ tuổi làm càng nhiều người chú ý. Người này nói bên tai người kia, rất nhanh cả tửu lâu đều đã tập trung người tại nơi này chờ đợi một tin tức.

Hoàng Kiếm cũng không nhanh không chậm, rốt cuộc trong lúc đám người chờ đợi cũng nói ra bí mật kia:

- Ta chính là tối qua đi tại thành Bắc, gặp hắn tiến vào một con đường nhỏ, con đường đó ta có đọc qua. Phía bên ngoài có treo một tấm biển kì lạ. Gọi là Đường Trần Duy Hưng!

Hoàng Kiếm đã thả ra một mồi lửa, lúc này hắn chỉ chờ đợi dây mối cháy hết, sau đó quả bom khổng lồ sẽ tự nổ ra.

Quả nhiên khi Hoàn Kiếm nói xong, cả tửu lâu sôi trào, người người nhanh chóng thanh toán lập tức phóng đi. Bọn hắn chính là hướng phía Bắc của Mễ Nhĩ Thành mà đi. Rất nhanh tửu lâu mấy phút liền trống trải không thôi. Hoàng Kiếm mỉm cười vẫn từ tốn ăn nốt bàn ăn. Nhiệm vụ của hắn đã xong, còn lại là việc của người khác.

Thông tin cầm thánh có thể đang cư ngụ tại Thành Bắc tại một con đường gọi là Trần Duy Hưng rất nhanh được phát tán ra. Cả Mễ Nhĩ thành sôi trào, nhất là tại Vân Nhai Tháp, vô số thiếu nữ đều tâm động cũng hướng tới phía bắc thành mà tới. Phía Bắc Thành nhanh chóng chật trội không thôi, người ta chen nhau đến đáng sợ. Nhưng con đường Trần Duy Hưng kia ở đâu không ai biết rõ, bọn hắn chỉ có thể tự tìm kiếm mà thôi. Rốt cục nửa ngày cũng có người thấy được. Tại một góc nhỏ khuất sau một cái hồ nước, có một con đường vừa phải năm người đi. Trước cửa con đường này có một cây cột, cây cột này có một tấm biển màu xanh lam, bên trên có ghi ba chữ: " Trần Duy Hưng".

- Đúng là nơi này!

Rất nhanh những người tới trước hét lên vui sướng, lập tức tiến vào bên trong.

Những người khác chứng kiến đều hấp tấp đi qua, rất nhanh lại có tin tức truyền ra, nơi này lập tức bị người vây tới chật cứng.

- Ta dựa vào, nơi này cũng quá chật hẹp rồi!

Một người chen nhau trong con đường không nhịn được mà thốt lên.

- Không phải nó chật, mà do người tiến vào quá nhiều!

Bên cạnh hắn lập tức có tiếng nói của thanh niên nam tử khác. Đoạn đường dài tầm hơn trăm mét, hai bên có những hàng cây dài. Rốt cuộc đã thấy đượcr bên trong, một toà nhà cao bốn tầng, trên đó có treo một tấm biển lớn: " Nhan Lâu".

- Cầm Thánh không phải là ở đây đấy chứ? Nhan Lâu nghe khôg khác gì thanh lâu vậy?

Có người lập tức thấy kì quái mà lên tiếng hỏi. Hiện tại Nhan Lâu đang đóng cửa, bọn hắn cũng không có cách nào lỗ mãng mà tiến vào. Dù sao Mễ Nhĩ thành cũng có luật của thành chủ. Nếu tiến vào mà không được sự cho phép của chủ nhà, ngươi là chán sống rồi.

- Mấy trăm người chen nhau đứng trước cửa của Nhan Lâu. Phía sau còn đông hơn, chẳng qua là không chen lên được. Nếu không phải Mễ Nhĩ thành không thể phi hành, thì làm sao bọn họ lại phải chen nhau khổ sở thế này chứ.

- Gõ cửa đi, còn chờ gì nữa!

Rất nhanh có người lên tiếng thúc dục. Một thanh niên nam tử đứng ở đầu được mọi người cổ vũ, hắn mạnh dạn lên trước hít một hơi thật sâu, sau đó liền giơ tay gõ cửa ba lần. Mọi người đều yên tĩnh chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.