Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 593: Quy định của Nhan Lâu



Chính vào lúc này, nha hoàn của nàng từ bên ngoài hấp tấp chạy vào, khuôn mặt đỏ ửng đầy vui mừng.

Từ ngoài cửa đã không nhịn được mà nói lớn:

- Tiểu thư, có tin tức rồi, có tin tức rồi!

Nàng chạy vào trong phòng liền nhìn thấy hai người liền kinh hãi quỳ xuống hành lễ:

- Phu nhân, nô tỳ thất lễ, xin phu nhân thứ tội!

Lã Liên chỉ cười cười, cũng không có trách phạt mà nói:

- Đứng lên đi, ngươi có tin tức gì mà gấp gáp như vậy?

Nghe được phu nhân không trách phạt, nha hoàn kia mới thở phào một hơi mà nói:

- Bẩm phu nhân tiểu thư, bên ngoài đã truyền tới tin tức, tìm thấy nơi mà vị công tử kia ở. Chính là tại một địa phương gọi là Nhan Lâu nằm ở đường Trần Duy Hưng phía bắc của Mễ Nhĩ Thành!

Lập Phi vừa nghe thấy có tin tức như vậy liền mừng quá đỗi, lập tức đứng dậy muốn đi ra ngoài.

- Tiểu thư, Nhan Lâu kia chỉ mở vào buối tối, ban ngày hoàn toàn là đóng cửa không tiếp khách. Hơn nữa địa phương kia chỉ sợ là chỉ có nam nhân mới tới mà thôi.

Nha Hoàn kia lập tức lên tiếng mà nói. Lã Liên thấy vậy sắc mặt có chút không vui. Hiển nhiên nữ nhân bình thường nghe qua tới hai chữ thanh lâu đều là không có thiện cảm. Nhưng Lập Phi thì không, người ta nói người bên ngoài thì sáng, người bên trong thì tối. Nàng dường như đã bị vây hãm bởi tiếng sét ái tình, chính là cảm thấy hắn tới nơi như vậy chỉ vì nhớ hồng nhan khi xưa, vì bi thương mà tới nơi đó giải sầu mà thôi.

- Hèn chi hắn lại cần tới nhiều tử tinh thạch như vậy!

Lập Phi lẩm bẩm, ánh mắt càng chất chứa sự kiên quyết.

- Lập Phi, những nơi như thế ngươi không nên tới để tránh lời ra tiếng vào ảnh hưởng tới phụ thân ngươi!

Lã Liên lập tức cảnh tỉnh Lập Phi. Nàng nhận thấy Lập Phi hiện tại quả thực tâm lí chính là quá mong muốn gặp tên nam nhân kia. Nàng cũng một mực hiếu kì, rốt cuộc thanh niên này có khả năng gì mà chỉ một khúc ca đã cướp đi tâm hồn của nữ nhi mình.

- Ta đã biết rồi, mẫu thân!

Lập Phi nhẹ nhàng gật đầu, chẳng biết nàng có thật sự nghe mẫu thân nàng hay không?

Mười một giờ kém, không giống như mọi khi. Hôm nay con đường này náo nhiệt vô cùng, toàn bộ đều là người và người. Tám phần là nam tử, nữ tử cũng chỉ có hai phần mà thôi. Bọn họ tới đây chính là chờ đợi Nhan Lâu mở cửa, muốn tiến vào bên trong đấy. Tiếng nói cười bàn tán rộn ràng trong đêm.

- Ngươi nói xem, Cầm Thánh có thật sự ở bên trong không?

Một thanh niên lên tiếng hỏi đồng bọn.

- Hăc hắc, Cầm Thánh có hay không ta không biết. Nhưng ta dám chắc có hai vị tiểu thư xinh đẹp kia, so với Lập Phi tiểu thư chị sợ không kém một chút nào. Dung mạo quả thực là có một không hai.

Tên đồng bạn của hắn trưng ra cái bộ mặt trư ca mà nói. Xung quanh người khác cũng bàn tán, câu chuyện cũng chỉ xoay quanh đó mấy chuyện mà thôi.

Trong đám người có hai thanh niên dáng người nhỏ gầy, mi thanh mục tú, hai người này chính thị là Lập Phi cùng nha hoàn của mình giả trang thành một vị công tử mang theo nô bộc mà tới.

Nàng mặc dù đáp ứng Mẫu thân như thế, nhưng trái tim nàng có thể một mực để yên sao? Rốt cuộc nàng vẫn là cắn răng đi tới, nàng muốn tìm hắn, muốn thấy hắn.

- Mười một giờ rồi, sao còn chưa có mở cửa?

Đã có người canh chuẩn xác mà lên tiếng, những người khác cũng ồn ào hẳn lên. Rốt cuộc tiếng cửa gỗ cũng vang lên, nhanh chóng có hai nữ tử xinh đẹp đi ra, hai nàng lại không phải hai mĩ nữ ban chiều. Hai nàng là tỉ muội song sinh, chính là xinh đẹp còn không kém chút nào hai người lúc ban chiều. Hơn nữa bởi vì giống nhau cho nên làm người ta có cảm thụ mê mẩn. Một trong hai mĩ nữ này liền lên tiếng nói:

- Chư vị khách nhân, Nhan Lâu xưa nay vẫn là quy củ như cũ, dù nhiều khách hay ít khách cũng chỉ tiếp thu ba mươi vị một đêm, hơn nữa, những người này phải có tử tinh thạch trên một vạn để kiểm chứng. Đây chính là luật lệ, xin chư vị thông cảm cho!

Lời nói của nàng dễ nghe, phối hợp với nụ cười như hoa sen hé nở khiến người khác như rơi vào mê say tột độ.

Thế nhưng rất nhanh có người đã phản ứng có điều không ổn. Bởi vì nàng ấy nói qua, một đêm Nhan Lâu chỉ tiếp ba mươi vị khách. Hơn nữa cần phải có từ một vạn tử tinh thạch trở lên mới có thể tiến vào. Đây là điều kiện đáng sợ thế nào chứ? Ở đây liệu có bao nhiêu người có thể tiến vào Nhan Lâu đây!

Có người lập tức không phục mà nói:

- Nhan Lâu cũng quá coi thường ngừoi khác đi, chỉ ba mươi người là sao? Chúng ta hôm nay ở đây cũng có đến gần ngàn người, hơn nữa còn phải có vạn tử tinh thạch, đây là điều kiện chó má nào chứ. Chỉ là Thanh lâu thôi mà...

Hắn còn chưa nói xong đã bị hai luồng áp lực chèn xuống người. Ngừoi công kích hắn không ngờ lại là hai mĩ nữ kia.

- Trung vị thần?

Cả đám người kinh hãi. Hai vị thiếu nữ kia vậy mà đều là trung vị thần. Trời ạ, đây chỉ là hai người ra tiếp cửa mà thôi. Toàn trường hít một hơi khí lạnh, nhìn tuổi của hai người này chắc gì đã tới một trăm tuổi đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.