Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 655: Bồ Đề Thụ



- Bồ Đề Thụ!

Thư Đồ Sư Lĩnh Chi nghe tới đây cũng hết sức nghiêm túc. Bởi vì hắn cũng đã nghe qua về vật này.

- Bồ Đề Thụ là gì?

Hoàng Minh lên tiếng hỏi.

Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cũng không còn ngạc nhiên khi Hoàng Minh đưa ra những câu hỏi như vậy nữa. Hắn lên tiếng giải thích cho Hoàng Minh.

- Bồ Đề Thụ chính là một loại Thiên Sinh Linh Vật. Loại Linh Vật này vô cùng hiếm, nghe nói một vạn năm trước có xuất hiện tại tiên giới một Bồ Đề Thụ. Loại Thiên Sinh Linh Vật này vô cùng quý hiếm. Nó phải được sinh ra trong một hoàn cảnh thế giới vô cùng Hoang Sơ, sau khi trưởng thành đều có linh tính, hơn nữa muốn nuôi dưỡng loại Thiên Sinh Linh Vật này cần có một không gian năng lượng khổng lồ. Còn Bồ Đề Thụ có thể làm gì sao? Một nhánh cây của nó có thể đưa người ta từ cõi chết trở về. Giống như Hư Trúc đây, không ít người khi thân nhân chết đi, nếu thân thể được bảo quản cùng Linh hồn trong thời gian ngắn có thể thu về liền có cơ hội.

Thư Đồ Sư Lĩnh Chi nói đến đây, trên mặt cũng cảm thán không thôi. Bồ Đề Thụ, quá là trân quý. Thậm chí là Bồ Đề Thụ chưa có linh tính cũng là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

- Hoá ra là vậy!

Hoàng Minh thở dài, nghe như vậy cũng đủ biết cơ hội là khó khăn tới bậc nào. Loại thiên sinh linh vật như thế quả thực là không thể cầu rồi. Hư Trúc hắn vậy mà một lần tìm kiếm tại tiên giới cũng đã có đến sáu trăm năm. Sáu trăm năm này hắn có thể đoán được khoa khăn gian khổ cùng bao lần sống trên làn ranh sinh tử của Hư Trúc rồi. Dù sao hắn cũng chỉ có một mình, ý chí cùng tình cảm của hắn quả thực có thể khiến người ta thán phục.

- Là ta nợ nàng, một lời hứa cũng chính là một lời hứa. Ta phải trả lại cho nàng một lời hứa!

Hư Trúc hai mắt đã nhoè đi một chút, hắn lại lấy thêm rượu uống tiếp.

Thư Đồ Sư Lĩnh Chi vỗ vai của Hư Trúc hai cái, lên tiếng nói:

- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm, ngươi đã không còn cô độc nữa, chúng ta là huynh đệ, ngươi chính là huynh đệ của ta!

Hoàng Minh cũng mỉm cười, cánh tay đặt lên vai còn lại của Hư Trúc mà nói:

- Không tệ, ta cùn có rất nhiều huynh đệ, ngươi tính thêm một cái. Chuyện của ngươi từ ngày hôm nay cũng chính là chuyện của chúng ta!

Hư Trúc gật đầu, hắn cảm nhận được rõ ràng ý tứ của hai người Hoàng Minh cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi. Ngày hôm này là ngày đầu tiên trong hơn sáu trăm năm qua hắn nói nhiều như vậy. Trong lòng tảng đá nặng đè trên người hắn bỗng nhiên nhẹ đi không ít.

- Các ngươi, Hải Lão tìm ba ngươi đấy!

Bất giác lúc này một thân hình to lớn nhanh chóng đi tới. Tiếng nói vang lên, người tới là Du Ca.

- Hải Lão tìm chúng ta, Du Ca huynh, có chuyện gì sao?

Thư Đồ Sư Lĩnh Chi ngạc nhiên lên tiếng hỏi thăm. Du Ca lắc đầu, lại nói:

- Ta cũng không rõ, chính là đi một chút liền biết rồi!

- Được!

Ba người Hoàng Minh, Hư Trúc cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi đứng dậy, theo Du Ca rời đi.

Hư Trúc hai tay nắm chặt lại, ánh mắt rơi vào trên người Hoàng Minh cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi ở hai bên, ánh mắt có chút biến hoá. Hắn không nghĩ rằng có một ngày hắn lại cũng có huynh đệ. Hai chữ này trước kia đối với hắn quả thực quá xa xỉ.

...

Ngọn núi trập trùng nhấp nhô liên miên bất tuyệt. Một thân ảnh y phục màu trắng lướt qua. Thân ảnh này thân pháp phiêu dật vô cùng tiêu sái. Người này là một thanh niên tuổi chừng hai mốt hai hai. Mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt vô cùng thanh tú. Mái tóc dài buộc gọn về phía sau. Hai bên tóc mai lại thả dài theo gió bay mang theo vẻ lãng tử đầy thu hút. Khí chất của thanh niên này cũng vô cùng thanh tao nhã nhặn. Nữ tử chỉ sợ đối diện với hắn không thể không dâng lên hải cảm cùng ái mộ, dường như đây chính là trời sinh mị hoặc vậy. Chỉ là lúc này thanh niên mặc dù thân pháp phiêu dật nhưng y phục lại có chút chật vật không thôi. Hắn thở ra một hơi trọc khí dừng lại ở một thân cây, dưới ánh trăng chiếu xuống lại có thể nhìn một chút mồ hôi trên mặt hắn. Thanh niên cắn răng điều chỉnh lại một chút khí tức hỗn loạn. Còn chưa kịp ổn định khí tức, một âm thanh quái khí vô cùng quái dị vang lên trong không gian rừng núi:

- Tiểu tử, ngươi chạy không thoát. Mười ngày rồi còn muốn chạy nữa không? Ngoan ngoan theo ta trở về, được bái Hái Hoa Tặc Phiên Nhất Phong ta làm sư phụ, ngươi đáng ra phải cảm thấy hãnh diện cùng  tự hào chứ?

Nghe được giọng nói này, khuôn mặt thanh niên kia có chút co giật cứng ngắc không thôi.

Một bóng dáng xuất hiện ngay cành cây phía đối diện không xa với thanh niên ba mươi mét. Người này là một trung niên nhân mặc bạch sắc y phục. Toàn thân toát ra một khí tức tà dị cùng mê muội. Khuôn mặt trung niên nhân này cũng không có gì nổi bật, chỉ là một khuôn mặt nhìn qua rất bình thường, trên mặt luôn treo nụ cười hoà ái. Thế nhưng thanh niên kia lại không có một chút cảm giác an toàn nào, bởi vì đối phương thật sự quá là mặt dày, mặt quá dày rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.