Dị Giới Liên Minh

Chương 156: Thua, tranh đoạt Thiên Vị



- Oanh

Một vụ nổ kinh thiên động địa, chấn động thương khung. Cả bầu trời dày đặc mây đen chỉ trong chốc lát liền sáng rực một màu trắng xóa. Một chùm sáng từ trung tâm vụ nổ bắt đầu lan tỏa ra xung quanh. Chùm sáng chói mắt khiến người xem không khỏi nhắm mắt lại

Rất lâu sau, tia sáng biến mất, từ bên trong đám mây đen dày đặc, những tia sáng mặt trời bắt đầu xuyên thấu qua, chiếu xuống mặt đất. Mây đen cũng từ từ biến mất

Chưa dừng lại ở đó, từ trong đám mây đen, những bông tuyết bắt đầu rơi xuống, càng lúc càng nhiều. Chỉ trong chốc lát, cả học viên bao phủ trong những bông tuyết lạnh giá

Phía dưới, võ đài đã biến mất mà thay vào đó là một cái hố cực lớn. Long cùng với Lan đứng cạnh nhau, khuôn mặt bình tĩnh không ai nói gì.

Trên người bọn họ không có bất kì một vết thương nào. Nếu không phải bầu trời dị tượng cùng với cái hố lớn dưới chân bọn họ, thì có lẽ không ai tin được giữa hai người vừa xảy ra một cuộc chiến

Hai người cứ đứng đó, nhìn nhau chằm chằm không ai nói với ai một câu, bầu không khí cực kì quỷ dị

“ Ta thua rồi”

Rất lâu sau, Lan lên tiếng phá vỡ bầu khí trầm lặng đó. Chỉ thấy cô nói một câu, sau đó thân hình lảo đảo ngã về phía trước

Thấy thế , Long dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh , đỡ lấy thân thể mềm mại của Lan, cười khổ:

“ Nói thật. Tại sao cậu lại liều mạng vậy chứ? Dù sao đây chỉ là một trận quyết đấu bình thường mà thôi”

Nằm trong ngực Long, cảm nhận sự ấm áp từ đôi tay của hắn, Lan khẽ nhắm mắt lại. Cô thua! Dù cho cô sử dụng tới cả chiêu mạnh nhất cũng không đánh bại được Long , cô thua tâm phục khẩu phục

Trong lòng cô giờ đây không còn gì khác ngoài một sự chán nản. Cô đã từ bỏ tình cảm của mình ,đạt được sự vô tình, đạt được sức mạnh vô thượng, đạt được 100% dung hợp với truyền thừa. Nhưng họa chung, đó chỉ là sự giả tạo mà thôi.

Cảm nhận được sự quan tâm từ Long, đôi tay hữu lực ôm lấy mình. Lan chỉ cảm thấy một sự dòng nước ấm lan tỏa trong cơ thể mình. Đến giờ, cô không khỏi nghĩ: Liệu mình có thật sự vứt bỏ được tình cảm? nếu thật, tại sao khi hắn ở trong lòng hắn lại ấm áp đến vậy

Nghĩ tới đây, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh. Trong mắt ngơ ngác , giống như một người lạc đường không tìm thấy niềm tin vào cuộc sống

" Long , cậu nghĩ vô tình tốt hay hữu tình tốt"

Long sững sờ không hiểu tại sao cô nàng lại hỏi mình một câu như vậy. Hắn không khỏi trầm mặc, sau đó nói

" Trong kiếm thuật chia thành hai trường phái là Vô Tình Kiếm và Hữu Tình Kiếm. Vô Tình Kiếm tu luyện thần tốc, tiến cảnh cực nhanh, thực lực tuyệt luân, không ai sánh nổi. Thế nhưng, sau cùng bất kì ai tu Vô Tinh Kiếm đều thật bại trước Hữu Tình Kiếm. Cậu biết tại sao không?"

Nói xong, hắn cũng không để cô trả lời, ánh mắt nhìn lên không, trong đôi mắt toát lên một sự thâm thúy

" Bởi vì Hữu Tình Kiếm là kiếm đạo của kì tích. NGười tu Hữu Tình Kiếm mặc dù thực lực, sức mạnh không bằng Vô Tình Kiếm nhưng chỉ cần trong lòng họ có tình. Yêu, hận, ghen, ghét,... tất cả những cảm xúc đó đều là những động lực khiến họ làm nên kì tích. Vô Tình Kiếm thuận thiên, Hữu Tình Kiếm nghịch thiên, đó là chân lý bất biến của kiếm đạo"

Nói tới đây, Long không khỏi thở dài, mang theo một vẻ thương tiếc. Hắn biết được những thứ này là từ truyền thừa của Yasuo.

Yasuo ban đầu tu Hữu Tình Kiếm, nhưng từ khi bị chính quê hương phản bội, hắn liền bước sang Vô Tình Kiếm, từ đó trở thành một tên kiếm khách đáng sợ nhưng thủy chung, lại không bao giờ vượt được cực hạn của mình

Nghe vậy, trong mắt Lan lóe lên một tia sáng, lời nói của Long giống như một kim chỉ nam soi sáng cho cô. Cô lẩm bẩm:

“ Vô Tình thuận thiên , Hữu Tình nghịch thiên.!? Sư phụ, đến giờ con đã hiểu tại lời ngài nói rồi. Thì ra, việc con ép mình đi theo con đường của ngài hoàn toàn là một điều sai trái

Sư phụ, dù con không đạt được 100% truyền thừa của ngài. Nhưng con sẽ không để ngài vì con mà thất vọng đâu. Cái tên của sư phụ, con sẽ cho cả đại lục này biết tới”

Như là nghe được câu nói này của cô. Trên cao thân ảnh nở một nụ cười hài lòng sau đó tan thành những tia sáng biến mất

Một cảm giác thanh thản giống như trút được gánh nặng khiến cô thở ra một hơi, khí chất trên người hoàn toàn thay đổi, trở lên sinh động hơn, không còn lạnh giá như trước. Ánh mắt nhìn về phía Long mang theo một sự cảm kích từ tận đáy lòng:

“ Long, cảm ơn cậu”

Nghe vậy, Long không khỏi gãi đầu. Hắn phát hiện Lan lúc này đã trở lại như ngày xưa, mặc dù vẫn còn lạnh nhưng đã không còn vẻ lạnh từ trong ra ngoài nữa. Khí chất của cô cũng trở lên ôn hòa hơn rất nhiều. Điều này khiến hắn thật sự khó hiểu.

“ Lan. Cậu không sao chứ?”

Không nhịn được, Long cuối cùng vẫn hỏi. Hắn rất muốn biết trong thời gian một tuần, Lan đã xảy ra chuyện gì mà biến đổi kinh người như vậy

“ Không có gì! Trong cơ thể mình linh lực đã hết. Cậu có thể ôm mình xuống không?”

Lan lắc đầu, nở nụ cười nghịch ngợm nhìn hắn, trong mắt toát lên sự ngượng ngùng, trên khuôn mặt xinh đẹp toát lên một đóa hồng vân

Về phía Long, hắn lúc này bộ dạng ngơ ngác, còn tưởng mình nghe lầm đấy. Lan vậy mà chủ động để mình bế cô nàng? Thật cmn không thể nào?

Nhìn khuôn mặt quen thuộc, vẫn khuôn mặt lạnh lùng như thường ngày nhưng giờ lại có thêm hai đóa hồng vân trên má. Ánh mắt né tránh nhìn mình, Long biết mình không có nghe lầm. Lan thật sự chủ động để mình bế cô ấy

Bất quá, chỉ là mấy giây kinh ngạc mà thôi. Lập tức, mang theo ánh mắt hưng phấn, cười lớn

“ Tuân mệnh người đẹp”

Sau đó, trong tiếng kinh hô của cô, Long bế cô theo phong cách hoàng tử bế công chúa. Thân hình bật lên, từ trong hố lớn bay lên không, từ từ rơi xuống mắt đất

Ngước nhìn về phía Long, mọi người chỉ thấy một thanh niên mặc quần áo học viên, trong ngực là một cô gái từ từ rơi xuống, phía sau hắn, ánh mặt trời xuyên qua đám mây chiếu xuống cùng với khung cảnh tuyết rơi khiến cho một hành động tưởng chừng quá đỗi bình thường lại mang màu sắc huyền thoại, mộng ảo khiến người xem một phen ngơ ngác

“ Ngươi chiến thắng: Nguyễn Tuấn Long”

Âm thanh trọng tài vang lên khiến mọi người tỉnh táo lại, sau đó bọn họ ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Nguyễn Tuấn Long và cuối cùng là không ngừng gào thét

“ Phong Thần… Phong Thần”

“ Nữ Thần Băng Giá…Nữ Thần Băng Giá”

Dù cho Lan thua, nhưng cô cũng cống hiến cho người xem một buổi trình diễn đẹp mắt. Băng linh thuật đáng sợ, uy lực thông thiên, thực lực của cô trong ngày hôm nay hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu: Nữ Thần Băng Giá. Vì thế, dù Lan là người thua cuộc nhưng vẫn nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người

******************

“ Thật không biết trong một tuần ở Bắc Cực. Con bé đã đạt được kì ngộ gì? Sức mạnh của nó thật sự là quá đáng sợ. Nếu không phải có Long Hoàng thì danh hiệu: Học viên mạnh nhất lớp 10 là của con bé rồi”

Trên không, Bùi Thiên ánh mắt nhìn về phía Lan, trong mắt tràn đầy hưng phấn cùng vui vẻ vuốt râu cười nói. Mặc dù ông rất tò mò về kì ngộ của cô cháu gái mình, nhưng nhìn thấy cô mạnh lên, ông cũng cảm thấy cao hứng cùng tự hào

“ Đúng vậy. Hiệu trưởng, chỉ cần cho cô ấy thời gian phát triển. Rất có thể sẽ đạt tới thực lực Thiên Nhân Cảnh trong truyền thuyết” Justin Phạm một tay đẩy gọng kính cười nói

“ Nhưng mọi người có để ý không? Linh kĩ mà Long thi triển, có một số chiêu thức không phải là phong nguyên tố, mà là…”

Bên cạnh , một tên phó hiệu trưởng ánh mắt mang theo vẻ nhớ lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía Long

Không để người này nói hết, một tên hiệu phó khác, cũng là vị kiếm sư duy nhất trong bốn người lên tiếng, âm thanh mang theo vẻ kích động, khó tin lắp bắp:

“ Là Kiếm Khí”

“ Cái gì! Không thể nào? Thằng bé mới mười bốn tuổi ah. Dù có tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng không thể đạt được cảnh giới đó được” Nghe được câu này, cả bốn người đều giật mình, lập tức, Justin Phạm lên tiếng phản bác

“ Mặc dù rất khó tin. Nhưng đó là sự thật. Ta lấy danh dự của một tên kiếm sư cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất ra đảm bảo”

Nghe vậy, người xung quanh không khỏi trầm mặc. Người này là một tên kiếm khách lừng danh. Nếu như hắn dám lấy danh dự của kiếm khách ra đảm bảo thì chứng tỏ điều hắn nói là đúng. Chỉ là bọn họ vẫn không tài nào tin được? một đứa bé mười bốn tuổi lại có thể tu luyện kiếm thuật đến cảnh giới như vậy

Chỉ có Bùi Thiên là vẫn vẻ mặt bình tĩnh. Mặc dù lúc đầu ông cũng chấn kinh thật, nhưng mà nghĩ lại, liền bình thường. Thân là Nhất Thiên Long Hoàng của Nguyễn gia, mười bốn tuổi kiếm khí cảnh giới, không phải là điều quá đáng sợ

“ Ha…ha! Lần này học viên chúng ta nhặt được bảo rồi. Một năm sau, trong Miền Bắc Học Viện Thi Đấu, chúng ta hoàn toàn có thể đạt được thành tích cao rồi”

Nới tới đây, Bùi Thiên vuốt râu cười lớn , bộ dạng đắc ý cùng chờ mong. Ông rất muốn nhìn Long và cháu gái mình thi triển tài năng ở Miền Bắc Học Viện Thi Đấu, quả thật là vô cùng đáng xem ah

“ Justin! Hai đứa nó đã chiến đấu xong. Cũng nên bắt đầu phần thi : Tranh Đoạt Phong Vân Bảng rồi”

************

“ Cô bé kia tên là Bùi Lan Lan , cháu gái viện trưởng phải không? Thật sự là rất mạnh. Đến cả ta , cũng khó là đối thủ của cô nàng”

Trên tầng hai, Vương Han hai mắt tràn đầy hứng thú nhìn về phía Lan. Âm thanh mang theo một sự chấn động

“ Oa.Thật không ngờ Lan lại mạnh đến vậy ah?. Mà cũng thật hôm mộ cậu ấy. Có thể được Long dùng tư thế như vậy ôm ấp”

Uyển Như ánh mắt tràn đầy sao tinh nhìn Lan, giống như một Fan đang nhìn thần tượng của mình vậy. Sau đó là chuyển sang vẻ hâm mộ. Dù cô và Long đã xác nhận quan hệ, nhưng cũng chưa được hắn ôm theo kiểu đó đâu đấy, thật sự hâm mộ chết đi được

" Nếu không khi Long trở lại. Em cứ việc yêu cầu ah. Đảm bảo anh ấy sẽ đồng ý cả hai tay cho xem"

Thấy thế, Lạc Tuyết không khỏi cười híp mắt, trêu trọc khiến Uyển Như đỏ bừng vì ngượng ngùng

" Chị Tuyết cứ trêu em. Em...Em không nói với chị nữa?"

Trong tiếng cười nắc nẻ của Lạc Tuyết, Uyển Như xoay người bỏ chạy

Bên cạnh Vương Hân, Lam Tiểu Huyền một tay đẩy gọng kính, mang theo vẻ cơ trí phân tích:

“ Ukm. Tuy vậy, ta chú ý với là Phong Thần hơn. Thực lực của hắn đến giờ vẫn thực sự là một ẩn số ah. Trận chiến vừa rồi có vẻ rất kịch liệt, nhưng ta xem ra, Phong Thần hoàn toàn là nhàn hạ.

Theo ta thấy, hắn đã có thể một chiêu đánh bại Lan, nhưng vì một lý do nào đó lại thả cô để cô ấy thi triển toàn bộ kĩ năng ra”

“ Nếu như những gì Huyền nói là thật! Phong Thần quả thật rất mạnh đó. Thật sự là muốn cùng hắn đấu một trận ?” Vương Hân đôi mắt đẹp mang theo sự hứng thú vô cùng nhìn Long.

Vương Hân tính cách khá giống với Bùi Lan Lan, đều là yêu thích chiến đấu. Long mạnh, thần bí kích phát trí tò mò cùng tính hiếu chiến của cô, rất muốn cùng hắn solo một trận

Biết được tính cách của bạn thân mình, Lam Tiểu Huyền hoàn toàn không mấy kinh ngạc, cô còn mở miệng trêu đùa:

“ Cản thận lại bị hắn đánh bại. Khi đó, cậu liền trở thành bạn gái của hắn đấy”

Vương Hân có một điều kiện, đó chính là bất kì nam sinh nào có tuổi đời dưới hai mươi đánh bại cô, cô sẽ trở thành bạn gái của hắn . Tuy vậy, từ khi cô vào trường đến nay, chưa từng có một ai hoàn thành được điều kiện này

“ Oh. Vậy cũng chẳng sao cả? Lạc Tuyết, nếu chị bị đánh bại, sau này chị với em là chị em một nhà đó. Em không phải đối chứ?”

Vương Hân bộ dạng hoàn toàn không để ý, ánh mắt nhìn về phía Lạc Tuyết cười nói

“ Ha.... ha, chuyện này ... chuyện này, em không biết ah”

Lạc Tuyết có vẻ bối rối, ánh mắt né tránh không dám trả lời câu hỏi của Vương Hân. Trong lòng không khỏi cười khổ: Lại một cô gái nữa bị Long lừa dối rồi

“ Hì, tất nhiên là được ah. Chỉ mong đến lúc đó chị đừng bội ước đó”

Lạc Tuyết không trả lời thì Uyển Như đã nói hộ cô nàng. Bộ dạng không sợ thiên hạ loạn vậy, cười hì hì. Ánh mắt tràn đầy hưng phấn. Cô rất muốn nhìn xem khuôn mặt của Vương Hân khi bị Long đánh bại sẽ như thế nào.

Mặc dù chỉ là một câu nói đùa, thế nhưng khi nhìn Uyển Như bộ dạng kích động, giống như người thắng sẽ là Long vậy khiến Vương Hân không khỏi chột dạ. Chẳng lẽ Phong Thần thật sự mạnh như vậy? Mạnh tới nỗi một Luyện Tinh Cảnh cấp mười tám như cô cũng không đánh lại được

“ Có vẻ như chúng ta rất nhanh sẽ biết đáp án ah”

Đang suy nghĩ miên man, thì âm thanh của Lam Tiểu Huyền vang lên khiến cả ba không khỏi giật mình nhìn xuống.

Chỉ thấy, sàn thi đấu đã được sửa chữa. Ở chính giữa sàn thi đấu có hiện một cái bảng vàng lơ lửng giữa trời cao.

Trên sàn thi đấu có đứng tám thanh thiếu niên, độ tuổi khoảng mười tám tuổi, trên mặt mỗi người đều mang một vẻ tự tin

Bên cạnh tám người là phó hiệu trưởng của học viện, Justin Phạm. Chỉ thấy hắn ánh mắt nhìn về phía mấy ngàn học viên, âm thanh vang vọng khắp học viện

“ Xin chào mọi người. Thầy là Justin Phạm, phó hiệu trưởng học viện. Hôm nay thầy có mặt ở đây là có một việc muốn thông báo:

Cuộc thi giữa kì này có một sự đổi mới đó là quán quân và á quân của cuộc thi có thể tham gia cướp lấy Thiên Vị trên Phong Vân Bảng.

Cụ thể, trước mặt các em là tám Thiên Vị trên Phong Vân Bảng. Trong cuộc thi lần này, quán quân của chúng ta là Nguyễn Tuấn Long và á quân là Bùi Lan Lan. Hai người có thể hướng về một trong tám người quyết đấu. Đánh bại họ sẽ dành được Thiên Vị mà họ đang giữ”

Nghe vậy, mọi người không ngừng xôn xao, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng chấn động

Phong Vân Bảng là bảng vàng thần thánh nhất của học viện. Trên đó ghi tên mười người mạnh nhất của học viên, hay còn gọi là Thập Thiên Vị.

Chỉ cần có đạt được Thiên Vị liền coi như một bước lên trời. Tài nguyên tu luyện, mọi loại trợ cấp của học viên đều miễn phí, có thể tùy ý nghĩ học,… Nói đơn giản là thích làm gì thì làm ( tất nhiên vẫn phải tuân theo luật của học viên rồi)

Ngoài ra, chỉ khi là một trong Thập Thiên Vị thì mới có cơ hội tham gia Miền Bắc Học Viên Giải Đấu tổ chức vào năm sau. Trở thành đại diện của học viện đi thi đấu.

Nói tóm lại, Phong Vân Bảng chính là thứ mà tất cả học viên của học viện đều hướng tới. Bọn họ vì nó mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán

Hiện tại, mọi người nghe được Long và Lan, hai học sinh lớp mười lại có thể tranh đoạt Thiên Vị của Phong Vân Bảng, quả thật là một tin chấn động, gây shock trong lòng các học viên ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.