Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 12: Khai trương cửa hàng 2



Katy luôn nghe lời chị… nên ngoan ngoãn im lặng.

Belly thấy vậy càng đắc ý, cao ngạo nói: “Tao tuyên bố, từ giờ về sau tao là đại ca của chúng mày! Ai không nghe lời, tao sẽ đánh kẻ đó!”

Dick phớt lờ, không muốn đáp lại nó.

Chị em Catherine thì giữ im lặng, không đồng ý cũng chẳng phản đối.

Belly nghĩ bọn họ không dám chống đối, nên đi tới lấy thịt muối trên bàn ăn, từ lúc vào cửa, nó đã ngưởi thấy mùi thịt muối. Cái mùi thơm đó thực sự làm cho con giun trong bụng cũng vặn vẹo thèm muốn!

Trước khi chị chủ quay lại, nó không dám làm càn, chỉ giả vờ trung thực. Hiện tại trong phòng chỉ còn lại mấy người bọn họ, nên không kiềm chế nổi nữa.

“Này!” Thấy Belly to gan ăn thịt muối, mấy đứa trẻ khác đều ngạc nhiên.

“Sợ cái gì!” Belly ăn đến mức miệng dính đầy mỡ, còn hùng hồn đầy lý lẽ, “ Mấy người không nói, tao không nói, ai mà biết thiếu đi miếng nào?”

“Thằng điên!” Catherin mới dặn em không được gây sự, bản thân lại bị giận dữ không kiềm chế nổi, “Cậu ăn mấy miếng thịt đầu thừa đuôi thẹo thì cũng coi như xong, làm gì mà phải lấy đồ ăn dành để bán?”

Cô từ bé tới lớn không quen việc lãng phí.

Nếu như có ai đó mách lại, vậy thì nguy rồi. Trong lòng Belly bất an.

Bỗng nhiên, mắt nó lóe sáng, cố ý nói, “Thịt này ăn rất ngon! Chúng mày cũng nếm thử đi.”

Nói xong, đưa ra một nửa thịt còn lại.

Nếu tất cả mọi người đều ăn vụng, thì không bị phạt, tất cả đều che dấu cho nhau. Như thế sẽ không ai tố cáo mình cả.

Belly vốn chính là kẻ trộm, đáng tiếc ba người còn lại không ai mắc mưu cả.

“Phì”.  Katy cực kỳ khinh thường hành vi ăn trộm của Belly.

Catherine nghẹt thở, không muốn nói.

Dick thì cuối đầu nhìn ngắm sàn nhà, trong lòng mong mỏi Alice sớm quay lại.

Bọn nó chắc chắn muốn tố cáo mình. Belly giận dữ quát, “Không ăn cũng phải ăn!”

Chưa dứt câu, nó lao tới Dick, muốn đem miếng thịt nhét vào mồm cậu ta.

“Cậu định làm gì!” Dick giật lùi lại.

Nhưng Belly chưa kịp nhào vào người ta, đã lơ lửng ở trên không trung, không động đậy được.

Ba người còn lại đểu kinh hãi.

Một giây sau, Alice đã lặng lẽ xuất hiện trước mặt đám trẻ, lạnh lùng nói, “Công việc thì đẩy cho người khác làm, ăn vụng nguyên liệu nấu ăn, cậy mạnh bắt nạt người khác… Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể làm được nhiều chuyện xấu thế, cậu cũng giỏi thật đấy.”

“Chị là Pháp sư không gian!” Belly hoảng hốt.

Từ trước tới nay đế quốc đều tôn sùng cường giả, địa vị của Pháp sư tài giỏi đủ để so sánh với quý tộc cấp thấp. Nếu sức mạnh cực lớn, còn có thể nói chuyện ngang hàng với vương tộc.

Nếu như biết được vị này là Pháp sư không gian cực kỳ hiếm thấy, nó đã không dám đụng tới.

“Tôi biết sai rồi! Tôi, tôi nhất thời tham ăn…” Những lúc cần sợ hãi, nó sẽ biểu hiện sợ hãi không e dè gì. Đây là do thời gian dài lang thang bên ngoài đã đúc kết được kinh nghiệm sinh tồn.

“Ba người các em được nhận.” Alice chỉ vào mấy đứa Catherine nói.

Quay lại nhìn Belly, “Còn cậu đến từ đâu, quay lại đấy.”

“Quý cô ma pháp sư, ngài nghe thấy bọn em nói chuyện đúng không?” Dick kích động hỏi.

“Đúng thế.” Alice thoải mái xác nhận.

Lúc nãy ngoài cửa truyền tới tiếng nổ lớn, nhưng thật ra chỉ là do một Pháp sư tập sự làm ra. Tinh thần lực không đủ mạnh nên không khống chế tốt được phép thuật, bởi vậy mới làm cho đất bị sụt xuống.

Sau đấy phải đền tiền, xin lỗi, mãi mới giải quyết xong.

Alice vốn định quay lại cửa hàng ngay, vô tình nhớ ra, tinh thần lực của mình đặc biệt mạnh mẽ, có thể phóng thích ra ngoài, phóng thích xong, trong khu vực bao phủ được có thể nhận biết tất cả mọi thứ.

Có chút tò mò háo hức làm cô thử tiến hành theo trí nhớ.

Mọi việc diễn ra còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng. Sau khi phóng tinh thần lực ra, mọi thứ xung quanh đều nằm trong tầm kiểm soát.

Chưa kịp vui vẻ, cô đã nghe thấy tiếng của Belly.

“Không phải cậu làm tốt lắm à? Sau này cuộc sống của tôi đều dựa cậu cả.”

“Đâu ra vậy?” Dick phản đối.

“Không làm thì tôi đánh cậu!” Belly giơ nắm đấm lên dọa dẫm.

Cảm giác này thật kỳ lạ. Rõ ràng cô đừng phía bên ngoài, cách một cái cửa lớn, nhưng dường như cô lại đang đứng giữa phòng, chẳng những nghe được tiếng nói chuyện của bọn trẻ, còn nhìn rõ được nét mặt của chúng.

Lúc ấy Alice cười. Cô không ngăn lại ngay lập tức vì còn xem có thể xảy ra chuyện gì nữa.

Quả nhiên Belly không làm cô thất vọng, ăn vụng, dùng sức mạnh uy hiếp người khác làm chuyện xấu cùng mình. Có thể nói, những chuyện xấu xa trong khả năng có thể làm được, nó đều làm cả.

May mà ba đứa trẻ còn lại đạo đức tốt, có thể kiềm chế được sự thèm muốn.

Đợi đến khi Belly thực sự ra tay, Alice không kiềm chế tức giận nữa, dùng pháp thuật hệ Phong trói người lại. Sau đấy thuấn di đến trước mặt mấy đứa bé, thể hiện giá trị võ lực rõ ràng.

Cách làm của cô đã được thực tế chứng minh là cực kỳ hiệu quả.

Dick, Katy nhìn cô không khác gì thần tượng với ánh mắt sùng bái mà kính sợ.

Sắc mặt Catherine bình thường, có điều lộ vẻ an tâm hơn trước.

“Ký túc xá của người làm ở bên cạnh, sau khi xong việc có thể qua đấy nghỉ ngơi.” Alice hỏi ba người “Sáng mai chính thức bắt đầu làm, hay muốn làm luôn từ tối nay? Nếu mấy đứa đồng ý làm từ bây giờ đến 6 giờ tối, không chỉ bao ăn tối, còn trả thêm tiền lương cả ngày.”

Ba người quay qua nhìn nhau, vui vẻ háo hức trả lời “Hiện tại làm luôn ạ!”

“Vậy thì tốt, ăn bữa chiều trước đi.” Alice ra hiệu bảo bọn trẻ ăn Sandwich vừa mới làm xong.

Dick ngẫm nghĩ không biết nên chọn ăn loại nào.

Catherine cầm sandwich Belly làm bỏ vào miệng ăn không do dự, bởi cô nghĩ chỉ cần ăn no là được, bên ngoài không đẹp cũng không sao cả.

Thực tế mà nói, cho dù ăn không ngon, chỉ cần no thì cô có thể nuốt xuống mà mặt không đổi sắc.

Cắn miếng thứ nhất, Catherine ngây người. Ngoài sức tưởng tượng, sandwich không nhưng không khó ăn, ngược lại ngon đến khó tin!

Mỡ thịt đã ngấm vào bánh mì trắng, khoảnh khắc cắn xuống miếng sandwich ấy, mùi bánh, mùi thịt hòa quyện vào nhao tạo nên vị rất đặc biệt.

Cô nghi ngờ cuộc sống của chính mình, mãi vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Sau khi Catherine chọn xong, Katy và Dick cũng ngầm đồng ý tự lấy sandwich mình vừa làm xong ăn.

“A…!”

“Oa!”

Vừa cắn một miếng, cả hai không hẹn mà cùng kêu lên.

Alice nhắc nhở “Trong tiệm còn có sandwich thịt bò, hôm khác có thể ăn thử, mỗi người mỗi ngày được hai cái sandwich làm bữa sáng và bữa tối, thích vị gì ăn vị đó.

Ba người cầm sandwich nuốt từng miếng từng miếng, ánh mắt vui vẻ.

Trong lòng Katy tự nhủ, mỗi ngày được ăn đến hai cái sandwich, mỗi tháng lại có tiền lương, đãi ngộ tốt quá.

Học võ nghe có vẻ không tệ, thế nhưng trước khi học xong rất vất vả. Cô bé như cô chân gầy tay yếu, không có thiên phú, học đến chết cũng chưa chắc tốt nghiệp được.

Nhìn ba người có đứa ăn từ từ thưởng thức, có đứa ăn như hổ đói, chỗ nào cũng vui vẻ.

Belly thì bay lơ lửng ở không trung, chân không chạm đất, cũng không nhúc nhích được, trong lòng tràn ngập phiền muộn.

Càng bực hơn là sau khi thấy chỉ có mắt nó là có thể nhìn ngó xung quanh, Dick cố ý gặm sandwich trước mặt nó, “Thịt này thơm quá đi!”

“Ái chà, cậu xem mặt bánh này mềm không tưởng được luôn ấy?”

“Bánh mì, rau xà lách, thịt muối ăn từng thứ một đều ngon, ăn chung cũng ngon, không biết phải ăn như thế nào mới được đây!”

Nước miếng Belly chảy ra, trong lòng càng giận dữ. Thằng mất dạy này, ăn ngon thì thôi còn cố tình nhom nhem nó. Đợi đấy, sau này tìm được cơ hội nhất định sẽ trả thù!

Không đợi được nó nghĩ ra sẽ tra tấn người ta như thế nào, Danni đã tới hỏi thăm.

“Tình hình sao rồi, ở chung vui vẻ chứ…Ồ?” Lời chưa kịp nói hết đã im bặt.

Belly nằm sấp trên không trung, vẻ mặt đáng thường nhìn cô, ra vẻ như bị bắt nạt.

“Ba đứa bé này để lại, còn đứa kia mang đi đi.” Alice nói thẳng, “Dùng sức mạnh uy hiếp người khác, tự xưng đại ca, ăn vụng nguyên liệu nấu ăn của cửa hàng, người như vậy ta dùng không nổi.”

Danni kinh ngạc nhìn Belly, không thể tin được nó làm ra chuyện ấy.

“Tôi bị vu oan! Bọn nó thông đồng nhau hãm hại tôi.” Belly cố tình ngụy biện.

Khi nói chuyện, trong lòng vô cùng rầu rĩ. Bản thân nó che dấu rất tốt, chỉ khi ở trước mặt mấy đứa bé khác mới thể hiện. Đối diện với người lớn lúc nào cũng ngoan ngoãn dễ bảo, thông minh biết điều. Tuyệt đối không ngờ được lần này lại bị lộ tẩy.

Alice không nói gì cả, phất tay dựng lên một khối cầu nước.

Trong khối cầu, Belly cao ngạo nói “Tao tuyên bố, từ giờ về sau tao là đại ca của chúng mày! Ai không nghe lời, tao sẽ đánh kẻ đó!”

Sau đó lấy thịt muối trên bàn ăn.

Những người khác muốn ngăn lại, nó lại không để ý mà nói. “Sợ cái gì! Cậu không nói, tôi không nói, ai biết được mất miếng thịt?”



Những chuyện xảy ra trước đó, lần lượt xuất hiện trên cầu nước.

Belly há mồm trợn mắt, “Chị…”

“Đây là thế giới ma pháp, pháp sư cao cấp không gì là không làm được.” Alice thu hồi cầu nước chậm rãi nói.

“Thật xin lỗi.” Danni tái mặt, “Sau này tôi sẽ tự mình đưa hồ sơ tới để cô có thể chọn một người khác.”

“Không cần, tạm thời thuê ba người vậy.” Alice lắc đầu.

Trả xong chi phí giới thiệu, Danni đưa Belly rời khỏi cửa hàng.

Sau khi hai người đi khỏi, Alice để Katy, Dick hỗ trợ làm sandwich. Còn bản thân cô thì vội vàng làm thịt bò.

**

Chiều đó, ba người Helen chạy hộc tốc mới kịp quay lại Clayton trước khi trời tối.

Neil cõng thú săn, nghiêm túc bảo, “Nhiệm vụ tranh mua sandwich giao cho cô!”

Fred đưa mắt cổ vũ bạn mình, “Tôi tin tưởng, cô nhất định làm được.”

Dừng lại một chút lại bổ sung “Làm không được thì đêm nay cũng không cần quay về.”

Helen trợn mắt, “Cậu đi, cậu đi đi, tôi cùng Neel bê con thú tới quán thịt.”

“Tôi không được, không tới được.” Fred cực kỳ tự hiểu bản thân.

“Vậy thì câm mồm.” Helen tức giận mắng.

Fred nghe lời im lặng, dùng ánh mắt hết sức tha  thiết nhìn cô.

Helen bị nhìn chịu không nổi đành hứa, “Tôi sẽ cố hết sức.”

**

Trong sân,

Áp lực quanh người Hunter như khí lạnh.

Có đoàn viên nhìn thấy buồn bực hỏi thăm, “Đội trưởng bị sao vậy?”

“Hự.” Người biết chuyện bịt miệng cậu ta lại “Nói khe khẽ thôi, hai ngày nay đội trưởng không mua được sandwich, tâm trạng không vui.”

Đoàn viên kia giằng ra, nhỏ giọng phàn nàn, “Lượng huấn luyện tăng lên, lại không được ăn sandwich, tôi cũng không có tâm trạng đây này.”

Người trong cuộc muốn nói gì, Hunter lạnh giọng hô “Tập hợp, toàn bộ xếp thành hàng, chuẩn bị ra ngoài.”

Anh ta cũng không tin, một người tranh không được, một đám người tranh không xong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.