Trước đấy, tuy có nhiều người hỏi, nhưng người thực sự mua cũng không có.
Vất vả lắm mới bán được lần đầu, lại bán được một số lớn, Hunter mừng rỡ. Anh ta thu tiền rồi vội vàng gói kỹ sandwich cho khách.
Martin cầm một cái sandwich cắn ngay, ánh mắt sáng rực, “Đúng là vị này rồi, cám ơn nhiều!”
Nói xong chạy vội tới võ đài cũng không hề ngoái lại.
Còn việc “giá bán cao hơn ở Clayton rất nhiều” cậu ta cũng không để tâm tí nào, có ăn là đã không tệ rồi. Có người chuyển hàng, phí bỏ ra nhiêu đây có là bao.
Thấy người xem xì xào bàn tán, “Tên kia là tay trong à? Làm gì mua một phái mười cái lận?”
“Sandwich không chỉ ngon mà còn có thể hồi phục thể lực nhanh. Chỉ bán có giá 50 đồng, lừa đảo à?”
“Tôi nghĩ giá này rẻ quá sức rồi.”
Hunter, “…”
Sợ không bán được, việc kinh doanh không thuận lợi là tại anh ta không nhẫn tâm bán giá một đồng bạc hay sao?
Hunter ngẩn người, thì có một tiếng nói lạnh lùng vang lên giữa đám đông, “Cho ta một cái sandwich.”
Xung quanh ngay lập tức im phăng phắc. Đám người đứng xem nín thở, không dám hó hé gì cả, dường như sợ quấy rầy người đó.
Chuyện gì xảy ra vậy? Hunter không hiểu nổi, lặng lẽ quan sát.
Người tới là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tóc xanh đậm, mắt vàng nhạt, mặt không cảm xúc, nhìn rất lạnh lùng.
Vừa nhìn vào ánh mắt ấy trong tích tắc, Hunter nổi hết da gà, không kiềm chế được mà rùng mình một cái.
Người này rất nguy hiểm.
Hunter cắn răng, gói sandwich lại, mong người kia nhanh nhanh đi cho.
Người ấy cầm sandwich, lại đủng đỉnh không muốn rời khỏi.
Chàng chậm chạp cắn một miếng, nhai hai cái, sau đó bình phẩm, “Trong tương ngọt có “thuốc sức sống phiên bản kém hơn”, đúng là có thể hồi phục thể lực được. Cách nấu nướng cũng rất lạ, hương vị không tồi tí nào.”
Ngẩng lên nhìn Hunter, ánh mắt thâm trầm, “Thứ này từ đâu ra?”
“Ở thị trấn nhỏ Clayton, mua từ tiệm thực phẩm Alice.” Hunter trả lời đầy đủ.
Người ấy gật gật đầu, ném một đồng vàng qua, “Không cần trả (thối) lại.”
Dứt câu, không gian bị thay đổi, anh biến mất ngay trước mắt mọi người.
Hunter cầm một đồng vàng đến ngớ ngẩn, “Pháp sư Không gian sao?”
Học viên xung quanh dường như đồng loạt nổ bung, mồm năm miệng mười thi nhau nói, “Pháp sư Không gian cấp 90 nha!”
“Giáo sư vinh dự trẻ tuổi nhất kể từ khi học viện xây dựng đến giờ đấy.”
“Nghe nói thầy còn là vương tộc nữa.”
“Không chỉ tinh thông thuật luyệt kim, còn có nghiên cứu về nghề dược nữa.”
“Nghe nói còn từng đi du lịch khắp hang cùng ngõ hẻm của vương quốc, còn lưu tọa độ nữa. Chỉ cần nghĩ tới là có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.”
“Đại nhân Noah đúng là truyền kỳ sống đó!”
Cái gì mà truyền kỳ sống cơ, nghe cứ như không phải người ý… Hunter ngầm oán thán.
Bỗng nhiên, trong lòng nảy ra sáng ý, cất cao giọng rao lớn, “Sandwich có công dụng đặc biệt giúp hồi phục nhanh thể lực đây! Đã được giáo sư Noah chứng thực, tuyệt đối chính xác!”
Bất kể anh ta là ai, đi cũng đi rồi, tranh thủ nghĩ cách bán hết sandwich mới là chuyện quan trọng.
Tiếng rao vừa cất, ai cũng ngây ngẩn.
“Giáo sư Noah? Không phải nổi tiếng kén ăn à? Nghe nói không thích ăn bữa chính, chỉ thích ăn bánh ngọt, bánh quy thôi mà.”
“Á á á, nhất định tôi phải nếm thử xem sandwich mà thần tượng đã nếm qua có vị gì mới được!”
“Đúng là mới rồi giáo sư có nói qua, trong sandwich có thuốc hồi phục sức sống… 50 đồng một cái đúng không? Cho tôi hai cái sandwich.”
Chẳng mấy chốc, quanh Hunter đã bị vây kín. Vô số học viên vung vẩy túi tiền, nhiệt liệt cầu mong mua cho được sandwich.
Hóa ra bản thân mình là thiên tài kinh doanh, Hunter hồ hởi thầm tự khen.
**
Thị trấn nhỏ Clayton.
Noah xuất hiện ở một góc đường, ngay lập tức phóng tinh thần lực quét tìm mục tiêu.
Trong cửa hàng, khách vừa rời khỏi, Alice đang đùa giỡn với bọn nhỏ. Đột nhiên cô cảm nhận được một luồng tinh thần lực cực lớn lướt nhanh qua người mình.
Alice giật mình, theo mức độ của luồng tinh thần lực ấy, thực lực đối phương cũng không hơn kém cô bao nhiêu, rốt cuộc kẻ đó là ai?
Cô nghi hoặc, muốn dùng tinh thần lực để điều tra. Ai ngờ không gian xung quanh vặn vẹo, sau đó, một thân hình cao lớn xuất hiện trong tiệm.
Đặc biệt đến tìm cô sao?
Sắc mặt Alice xám xịt, không hề do dự quăng ngay “giám định thuật”
Một giây sau, trước mắt cô hiện một bảng:
[Trạng thái nhân vật]
Tên: Noah
HP: 9257/9257
MP: 9316/9331
Nghề: Pháp sư Lv 95, Kiếm sĩ Lv 95, Thích khách Lv 92, Luyện kim sư Lv 97, Dược tề sư Lv 92.
Kỹ năng: Toàn bộ thuộc tính ma pháp, cường hóa ma lực, kháng ma pháp siêu cường, kiếm thuật siêu cao, thân thể cường hóa, hồi phục siêu nhanh, phòng ngự siêu cường, thuật truy tung, thuật che dấu hơi thở, cảm nhận hơi thở, tàng hình, phụ ma (thuộc tính làm người ta mê muội), chế dược, chế độc, dò xét…
Alice nhìn xong mí mắt giật giật. Kỹ năng của anh chàng này quá dị thường, không hề chênh lệch với cô một tí nào. Nếu đánh nhau ai thắng ai thua cũng khó nói được.
Không đúng, cô bỗng căng thẳng, nhớ tới một việc, cô ỷ lại vào việc mình đẳng cấp cao, có thể chèn ép bất cứ ai nên sau khi vào thế giới này, cô vẫn chưa chuẩn bị vũ khí thuận tay.
Xem ra sẽ là một cuộc chiến đấu ác liệt. Alice nhắm mắt, suy nghĩ thật nhanh, lặng lẽ xây dựng kế hoạch tác chiến.
Noah đi đến trước quầy, lạnh lùng nói, “Tất cả đồ ăn trong tiệm mỗi thứ một phần.”
Alice, “…”
Alice, “???”
Không phải tới tìm cô để đánh nhau à? Ăn cái j mà ăn!
Noah chợt nhận ra điều gì đó, dừng lại một chút liếc Alice, ánh mắt lạnh lẽo.
Đúng lúc, Katy từ phòng bếp đi ra, “Chị chủ, hết tương ngọt rồi, cần chuẩn bị mới kịp ạ.”
“Đợi chút, không vội.” Alice phất phất tay, đuổi người đi. Ánh mắt thì dán chặt vào Noah, tùy thời thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Ai ngờ một giây sau, Noah đã thay đổi tầm nhìn.
Alice nhíu mày, ngưng tinh thần lực thành đường thẳng, hỏi, “Anh muốn làm gì?”
Tiếng nói trực tiếp vang lên trong não, trừ Noah ra, không ai nghe thấy.
Noah cũng ngưng tinh thần lực thành đường thẳng, dùng phương pháp tương tự trả lời, “Đói bụng, muốn được ăn sáng.”
Alice, “…”
Sử dụng thuấn di, đột ngột xuất hiện trong tiệm chỉ vì ăn?
“Thưa ngài, tổng cộng 60 đồng.” Catherine không hề biết sóng gió ngầm đang mãnh liệt, tính toán xong báo giá thanh toán bình thường.
Noah ném một đồng vàng ra, “Không cần trả lại.”
Catherine bắt được tiền, khuôn mặt cực kỳ kinh ngạc, thất thần mất một lúc.
Noah cầm sandwich, bánh mì, Cocacola tìm chỗ ngồi xuống, sau đó chầm chậm bắt đầu ăn.
Anh ăn rất chậm, như là đang tinh tế thưởng thức.
Người này đến đây, giống như để ăn một bữa thật… Alice thầm nghĩ.
Tinh thần lực quét qua toàn bộ Clayton là để tìm vị trí cửa hàng. Thuấn di xuất hiện trong sảnh là vì nhanh gọn nhẹ nhất.
Nghĩ lại cẩn thận, đến cấp độ này của bọn họ rồi, dù là đánh không được, liều mạng cũng có thể kéo đối phương chết theo. Cho nên nếu không phải thâm cừu đại hận thì cần gì động thủ.
Nghĩ vậy, rốt cục Alice cũng an tâm. Cô dặn nhân công, “Chị đi ra ngoài một chút, mấy đứa trông nom cửa hàng cẩn thận.”
Cô mở cửa rời khỏi.
Noah ngẩng đầu, trong mắt ánh lên một tia kỳ dị, lẩm bẩm, “Đầu bếp Lv 92.”
**
Từ khi Wilson hợp tác với Rose, tiệm tạp hóa đúng nghĩa hơn hẳn. Chẳng những có thuốc hồi phục, thuốc ma lực, còn có thu mua thảo dược.
Lúc trước khi cần thu thập thảo dược, các nhà mạo hiểm phải bày hàng trên vỉa hè để bán, hoặc mang sang lãnh địa khác. Cái trước thì mất thời gian, còn không chắc bán được. Cái thứ hai thì mất công, còn làm mất dược hiệu của cây thuốc.
Bây giờ thì khỏe rồi, tiệm tạp hóa giúp thu mua thảo dược, nên tất cả đều bớt được việc.
“Tôi cần mua thảo dược, loại nhiều tuổi nhất.” Alice vừa vào cửa đã nói.
“Được, chờ một chút.” Trả lời xong, Wilson về kho lấy thảo dược.
Rose hơi do dự rồi cũng đánh bạo hỏi, “Alice, xin hỏi màn nước ở trong tiệm là vị nào làm vậy?”
“Tôi làm đấy.” Alice thẳng thắn thừa nhận.
Câu trả lời ngoài ý muốn làm Rose sững sờ. Anh ta lắp bắp hỏi lại, “Không phải, không phải ngài là pháp sư hệ Phong sao?”
Anh ta đã từng thấy khách hàng chen ngang bị thổi bay, bởi vậy không thể sai được.
“Tôi là pháp sư toàn hệ, tất cả các ma pháp đều dùng được.” Alice thờ ơ trả lời.
Rose há hốc mồm, đứng hình toàn tập. Pháp sư song hệ sống nhăn ông còn chưa thấy, vậy mà gặp được pháp sư toàn hệ? Ố mài gót, anh ta không nằm mơ thật chứ?
“Vậy, vậy sao đến giờ chưa bao giờ nghe ngài nhắc tới?”
“Đâu có ai hỏi hỏi tới đâu.” Alice thản nhiên nói, “Nếu có ai hỏi giống anh thì tôi sẽ trả lời thôi.”
Thế giới này sùng bái kẻ mạnh, một người mạnh mẽ, người ngoài không ai dám đụng tới. Cô mở cửa hàng thực phẩm, tương lai còn muốn mở thêm những cửa hàng khác nữa, cho nên cần dùng giá trị vũ lực mạnh mẽ để uy hiếp bọn trộm cướp, vì vậy không cần phải giấu diếm làm gì.”
Rose, “…”
Đúng là rất hợp lý, lại dường như có gì đó sai sai.
“Pháp sư toàn hệ mà sao không đi săn ma thú? Tại sao phải mở cửa hàng thực phẩm ở thị trán nhỏ như Clayton, vậy làm sao có tương lai?” Rose nghĩ mãi cũng không hiểu được.
Alice chỉ cười mà không nói gì.
Rất nhiều người cả đời đều không leo được đến đỉnh, còn cô thì đã ngắm phong cảnh đến phát chán từ lâu.
Sau khi vào thế giới này, bỗng nhiên muốn chơi trò chơi kinh doanh, vì vậy bắt đầu cố gắng ở phương diện này. Đơn giản chỉ vậy thôi.
Còn những người khác nếu ở vị trí của cô, có thể có ý khác cũng nên.
Ví dụ như tranh giành thiên hạ, làm vua chẳng hạn.
Ví dụ như tham dự vào tranh đoạt hoàng vị, đỡ đầu cho hoàng tử mình ưng ý lên ngôi, sau cùng chỉ dưới một người, trên vạn người.
Hoặc là vào học viện Hoàng Gia, dựa vào thành tích xuất sắc tham dự kỵ sĩ đoàn Hoàng Gia hoặc ma pháp đoàn Hoàng Gia. Nói chung là dùng một đống thành tích công trạng trở thành trọng thần của đế quốc.
Con đường để chơi đùa có rất nhiều, mỗi người lựa chọn đều không giống nhau, mục đích muốn đạt được dĩ nhiên khác nhau. Mà cô thì đã chơi mệt mỏi việc làm kẻ mạnh rồi, bây giờ đổi qua chơi trò kinh doanh, xây dựng.
“Ta không có hứng săn bắn ma thú, thích kinh doanh hơn.” Alice trả lời vậy.
Đột nhiên Rose cũng phản ứng kịp, không phải tất cả mọi người đều muốn sinh hoạt từng bước một. Nếu bản thân anh ta có thể đi du lịch khắp bốn phương tám hướng Đế Quốc rồi thì tại sao lại không thể mở một cái cửa hàng cơ chứ?
Lại nói, nếu không có cửa hàng thực phẩm Alice, mình đi đâu mua được sandwich với bánh mì nhân đây? Không phải cứ có tiền là mua được thứ tốt đâu nha!
Nghĩ vậy, Rose cũng phụ họa, “Làm kinh doanh giỏi, nghe cũng đặc biệt có mục đích.”
Nếu tương lai sau này, cửa tiệm có thể mở ở khắp nơi trên đế quốc, toàn bộ người dân đều sẽ cảm kích cô.