Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 20: Giáo sư Noah 4



Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh chiếu vào phòng.

Trong phòng thí nghiệm, có một người đang tập trung tinh thần vẽ ma pháp trận trên quyển trục.

Đường cong màu xanh sẫm lan ra hình thành một đồ án huyền diệu,

Rất lâu sau Alice ngừng bút.

Trên ma pháp trận có ánh sáng lấp lánh, nhìn qua không giống vật phàm tí nào.

Alice than nhẹ, nhặt hơn hai mươi quyển trục trên đất lên sắp xếp lại từng cái từng cái.

Tự nhiên cửa phòng bật mở, “Giáo sư, sắp tới cuối kỳ rồi, lần này tính…”

“Trong phòng ngủ, lúc này cũng nên dậy rồi.” Alice không màng tới, đầu không ngẩng lên trả lời.

Qua một đêm, trên tay cô đã có thêm một chiếc nhẫn màu bạc, là một trang bị không gian.

Chiếc nhẫn bên ngoài được làm bằng bạc nguyên chất, kiểu dáng đơn giản. Trên mặt là nguyên khối đá không gian, đã được tinh thần lực đánh dấu mấy tiết điểm, chế ra một không gian cực lớn, ổn định không gian thứ nguyên.

Sau khi sửa sang cẩn thận, Alice thu những quyển trục vào trong chiếc nhẫn.

“Cô là học viên năm mấy? Không biết đây là phòng làm việc riêng của giáo sư sao? Người ngoài không được tự tiện xông vào?!” Cậu thanh niêm sầm mặt xuống.

“Louis, không được vô lễ.” Noah đột ngột xuất hiện trong phòng thí nghiệm.

Anh ngồi trên bàn làm việc, ngái ngủ, “Sau này chỉ cần cô ấy muốn, lúc nào vào cũng được.”

Louis khiếp hãi (khiếp sợ+ kinh hãi:D) “Không phải giáo sư nói là người ngoài không được vào sao?”

“Không bao gồm cô ấy trong đó.” Noah thản nhiên nói.

Louis bị sét đánh, chết đứng tại chỗ.

Noah giới thiệu với Alice, “Nó tên là Louis, là trợ thủ của ta.”

“Chào cậu.” Alice lên tiếng.

Sau một giây, Noah hỏi, “Bữa sáng nay ăn gì?”

“Bánh mật ong đã được chuẩn bị xong.” Louis khom người trả lời.

Ai ngờ bị Noah lườm cho một cái, “ Không phải việc của cậu.”

Louis, “???”

“Bận rộn cả đêm, không có sức chuẩn bị bữa sáng tỉ mỉ đâu. Ăn tạm sandwich lót dạ nhé, trưa làm tiệc bù vậy. Alice đề nghị.

Noah lầm bầm cảnh cáo, “Tại tất cả mọi ngóc ngách của đế quốc ta đều lưu tọa độ. Nếu cô định phá vỡ ước định, mặc kệ trốn đi đâu, ta cũng sẽ bắt cô trở lại.”

“Được rồi, thế anh muốn ăn cái gì? Tôi làm cho.” Nhẫn không gian đã đeo trên tay, dù sao cũng phải cho người ta tí mặt mũi chứ.

Noah nghẹn họng. Anhcũng không biết được đầu bếp Lv 92 có thể nấu ra được món gì ngon.

Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nặn ra một câu, “Hai cái sandwich thịt bò, cô tự mình làm.”

“Hiểu rùi, chờ một chút.” Alice thầm nghĩ, nói vậy có khác gì lúc trước cô nói đâu.

Ánh sáng lóe lên, cô biến mất khỏi phòng thí nghiệm

“Dịch chuyển không gian?” Louis ngạc nhiên.

Giáo sư thường xuyên dùng dịch chuyển, nhưng điều đó không có nghĩa nó là thứ thông thường, là pháp thuật dễ nắm giữ.

“Giáo sư, người vừa rồi rốt cục là ai vậy?” Louis bất an hỏi.

“Cô ấy tên là Alice, nấu ăn rất ngon, sau này cô ấy sẽ phụ trách ba bữa ăn của ta.” Noah thông báo lại cho trợ thủ.

“Lỡ như là người của điện hạ phái tới, mượn cớ tiếp cận ngài…” Louis muốn nói lại thôi.

“Nếu có thể sai khiến được pháp sư Lv 99, kiếm sĩ Lv 99, cũng không cần phải lén lút làm chuyện mờ ám sau lưng rồi.” Noah lầm bầm nói.

Quay lại cửa hàng, bọn nhỏ đang làm bánh mì.

Thoáng thấy cô, Katy mừng rỡ, “Chị chủ, đi đâu lâu vậy? Sao giờ mới về?”

Alice nhìn lướt qua, “Đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn à?”

“Dạ!” Katy ríu ríu trả lời, “Bọn em đến sớm, đợi rất lâu vẫn không thấy chị chủ. Chị nói, cứ bán hàng như bình thường, bảo bọn em bắt tay chuẩn bị.”

Kể cả thịt muối hay thịt bò hầm, cô bé đã cùng Dick làm xong. Mặc dù không cóchị  chủ ở đây, bọn họ cũng có thể xử lý được.

“Xin lỗi, không được sự cho phép đã tự ý quyết định ạ.” Catherine cúi đầu chờ bị mắng.

Nhưng mà có một bàn tay dịu dàng vuốt tóc cô, “Em làm rất tốt.”

Má Catherine có chút hồng.

Thường ngày cô chỉ muốn làm tốt việc của mình, không mong lập công, chỉ cầu bình an. Hôm nay không thấy chị chủ ở cửa hàng, thời gian mở tiệm cũng đến, đành đánh bạo quyết định thay.

May mắn bà chủ không tức giận. Catherine nghĩ thật may mắn.

Ngẫm lại, cô cũng không rõ lúc đó mình nghĩ gì. Chỉ cảm thấy nên đứng ra, sắp xếp công việc cho người khác, đừng để làm trễ việc buôn bán.

“Là tôi không tốt, làm việc quá chuyên tâm quên mất thời gian, cũng không nói lại với mấy đứa một tiếng.” Alice cười cười đi vào phòng bếp, “Thời gian cũng gần tới, tất cả mọi người cùng hỗ trợ nào.”

“Dạ.” Sáu đứa trẻ đều vây xung quanh hỗ trợ, hầm thịt bò, cả đám rất cố gắng.

Dick nhẹ nhàng nói, “Hôm nay em là người đầu tiên tới cửa hàng, khi tới cửa đã mở. Em kiểm tra thì không thấy mất gì cả.”

“Ta biết.” Alice nhủ thầm, bên ngoài cửa hàng có một pháp trận đơn giản, mỗi ngày sau khi đóng cửa đều tự khởi động. Nếu kẻ trộm vào trong, cô có thể cảm nhận được.

Cũng bởi vậy, lúc tối qua bị Noah mang đi, không kịp đóng cửa, cô cũng không vội quay về. Bởi vì cô cảm nhận được cửa hàng vẫn ổn, không có người lạ đi vào.

Nhưng dù cô biết chắc, đám trẻ lại không biết gì. Nghĩ vậy, Alice đảm bảo, “Sau này có đi ra ngoài, tôi sẽ nhớ khóa cửa.”

Lúc này Dick mới yên tâm.

Nhân công dầy đủ, phối hợp ăn ý, rất nhanh mọi người đã chuẩn bị xong xuôi.

Alice ra mở cửa tiệm cho khách đi vào.

Đúng lúc kim đồng hồ vừa chỉ đúng 7 giờ.

Khách hàng xếp hàng đi vào, lần lượt gọi món.

Tất cả đều ngay ngắn trật tự, Alice cầm sandwich thịt bò tự tay mình làm, dặn Catherine, “Ta đi ra ngoài một chút, mấy đứa trông cửa hàng cẩn thận.”

“Vâng.”

Lúc trước chưa từng đi qua học viện Hoàng Gia, việc định vị rất khó. Hiện tại đã đi qua một lần, cũng lưu lại tọa độ phòng thí nghiệm, việc đi lại quá dễ dàng.

Tìm một nơi vắng vẻ, Alice dùng dịch chuyển không gian rời khỏi.

Sandwich mới làm xong, còn nóng hôi hổi.

Noah vừa cắn một miếng, dùng giọng điệu chắc chắn khẳng định, “Cô làm ăn rất ngon.”

Bánh mì mềm mại, thịt bò tươi mọng, tương ngọt vừa đủ, cái gì cũng ngon hơn một chút, cộng lại dĩ nhiên ngon không chỉ hơn có một chút.

“Như vậy mới không phụ tiền trả thù lao của anh.”

Noah để lại hai cái sandwich, Alice làm năm cái. Lúc này bụng cô cũng đã sôi ùng ục, liền cầm lấy một cái bỏ vào miệng, “Khi nào có thể lấy được nhánh cây Long Văn?”

“Khoảng nửa tháng.” Trả lời xong, đến lượt Noah đặt câu hỏi, “Trưa nay ăn gì?”

Alice cân nhắc rất lâu, nghĩ ra được quá nhiều món có thể làm. Đành hỏi ngược lại, “Anh muốn ăn gì?”

Ừ. Chỉ được ăn qua đồ nát. Làm ai đó rơi vào trầm mặc.

Alice liếc xéo, hiểu rõ đành nói, “Được rồi, tôi sẽ tự xử lý.”

“Đúng mười hai giờ trưa, ta sẽ tới tiệm…”

“Đừng, ở nguyên phòng thí nghiệm chờ đi, tôi sẽ mang cơm trưa tới.” Vì sức khỏe thể xác và tinh thần của tất cả khách hàng, Alice kiên quyết tự đưa đồ ăn.

Noah nghĩ chút cũng đồng ý.

Dịch chuyển về lầu các, còn chưa kịp ngồi xuống thở một hơi đã nghe thấy tiếng tranh chấp dưới lầu.

Alice đi xuống dưới. Cô nghĩ, may chưa vội xây dựng cửa hàng thuốc, nếu không sự việc xảy ra cùng lúc, cô bận không hết việc.

Một lúc sau, tiếng Katy lọt vào tai, “Trong tiệm chỉ bán bốn loại, sandwich thịt heo, sandwich thịt bò, bánh mì nhân và Cocacola. Không bán riêng thịt bò hầm, cũng không bán riêng nhân pho mát.”

“Rõ ràng trong tiệm có, sao lại không bán được chứ? Không hiểu là phải sắp xếp hay sao?”

“Quý khách muốn ăn cũng có thể mua sandwich thịt bò và bánh mì nhân ạ.”

“Tôi chỉ muốn thịt bò và pho mát, còn những thứ khác không cần. Bắt tôi mua tất cả, cô bé nghĩ tôi ngốc chắc?”

Katy giận điên người, cũng không cách nào làm được gì. Đuổi thì không đuổi được, giảng giải thì cũng không thông, thực sự bực mình.

Vị khách kia còn tự cho là mình có lý, càng hung hăng quấy rối, lớn tiếng gào, “Chủ tiệm của cô đâu? Kêu ra đây. Tôi muốn hỏi một chút xem còn muốn bán hàng nữa hay không!”

Katy cắn chặt răng, cơ bản vì cô không đoán được nên không dám phản bác lại.

“Ồ, gặp phải khách hàng ngang ngược, cô ấy chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.” Alice cười tủm tỉm đi tới quầy, nói không hề khách khí tí nào, “Tôi chính là chủ tiệm, cũng đã nghe hiểu được vấn đề xảy ra trong tiệm. Anh đã vinh dự được đưa vào sổ đen của tiệm, đời này đừng hòng bước chân vào cửa.”

Khách hàng há mồm trợn mắt.

Theo lẽ thường, khi kinh doanh phải chú ý dĩ hòa vi quý. Gặp khách khó chịu, mặc dù không hài lòng cũng sẽ dàn xếp giải quyết sự việc bằng cách nhượng bộ mới đúng.

Ai mà ngờ bà chủ tiệm không chỉ không nhượng bộ còn muốn đuổi khách đâu.

“Cửa hàng không biết chiều khách! Quá bẩn thỉu!” Vừa nói vừa định rút kiếm.

Một giây sau, một luồng ma lực mãnh liệt bao bọc lấy hắn.

Alice cười hiền lành, “Tôi cảm thấy vị khách quý này có nhận thức lệch lạc một chút, có lẽ nên để quý khách tự trải nghiệm xem như thế nào mới là khi dễ người ta.”

Nói xong, ma lực tuôn trào.

Xung quanh tên gây rối bị ma lực bao bọc tạo nên áp lực cực lớn. Sau đó toàn bộ cơ bắp căng cứng, không thể thở nổi.

Hết lần này tới lần khác Alice khống chế lực cực kỳ chuẩn, trừ người trong cuộc không ai cảm nhận được chút gì. Bọn họ chỉ thấy mồ hôi lạnh của tên kia chảy ròng ròng, cứ nghĩ tự nhiên lương tâm của hắn mọc răng.

“Cô bé đã nói không bán, còn không chịu đi, ép người ta phải đồng ý với hắn, cái này là cố ý chèn ép mà?”

“Đúng thế, bộ dạng hung dư muốn đập phá quán, đúng không phải là người tốt.”

“Người khác đề xuất ý kiến đều ôn tồn, hắn thì hùng hùng hổ hổ dọa người, không đồng ý không xong. Hắn là ai? Là chủ tiệm tương lai à? Dựa vào đâu người ta phải nghe hắn chứ?”

Kẻ gây rối là một kiếm sĩ, để tránh phiền toái, những khách hàng khác trước đấy không dám nói gì. Hiện tại tình hình đã được khống chế, nhịn không được nói vài câu công bằng.

Còn vài người thích náo nhiệt chỉ sợ thiên hạ không loạn thì trêu, “Ta muốn gặp chủ tiệm! Chủ tiệm đâu, đi ra – đúng rồi, ngài nói cái gì cũng đúng. Người anh em, đây là không có lập trường nha, sao lại không phản bác tí nào thế chứ?”

Mồm của kiếm sĩ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, mắt tràn ngập kinh hãi, một chữ cũng không nói được.

Đến lúc này hắn ta mới nhận ra, mình đã trêu chọc vào dạng tồn tại gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.