Bên trong tiệm tạp hóa, Wilson đang điều chế thuốc trị thương.
Cửa “Bang ” bỗng chốc bị phá tan, mấy thanh niên xông vào, lớn tiếng nói “Ở đây có Dược tề sư không? Xin hãy cứu đứa trẻ này.”
Wilson nhìn lướt qua, người bị thương là một người trẻ hơn hai mươi tuổi. Vết thương trí mạng ở cổ, phần bụng, ngay cả trên lưng cũng có mấy vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài.
Anh lắc đầu tiếc nuối nói “Vết thương quá nghiêm trọng, tôi không thể trị hết được.”
“Chúng tôi đã dùng hết dược tề khôi phục mang theo, nơi này còn có không?” Một người vội vàng hỏi thăm.
Wilson trả lời “Tôi không thể chế được dược tề khôi phục, trong tiệm cũng không còn hàng tồn.”
Vừa nói vừa suy nghĩ, những người này có vẻ là người nơi khác. Nếu như ở trấn Clayton lâu sẽ không hỏi những vấn đề này.
Vành mắt một người trong đó đỏ bừng, gần như không thể khống chế nổi tính tình của mình. Anh ta bước nhanh về phía trước, lập tức nắm chặt lấy cổ áo Wilson, giọng điệu nghẹn ngào, “Không có dược tề khôi phục, cũng không thể trị liệu, còn làm Dược tề sư gì.”
Wilson không khỏi cảm thấy ủy khuất, “Clayton vốn chính là một trấn nhỏ, người dân chỉ bị vết thương nhẹ. Đối với vết thương nhỏ, dùng thuốc trị thương, cầm máu là được rồi…”
Thấy đối phương biểu lộ ra ý không tốt, anh lý trí mở miệng, tạm dừng tranh luận.
Đám người nghị luận ầm ĩ, “Trên trấn còn có Dược tề sư chứ?”
“Không còn có Dược tề sư khác sao?”
“Không có, chỉ có một người thôi.”
“Pháp sư Quang minh thì sao?”
“Thuộc tính Phong, Hỏa, Thủy, Lôi rất phổ biến còn Pháp sư Quang minh, Hắc ám, Không gian lại cực kì hi hữu. Nếu không nhàn rỗi, ai sẽ chạy đến cái xó xỉnh này?”
“Không thì tới lãnh địa khác”
“Học viện Hoàng Gia cách nơi này rất gần nhưng đi đường cũng mất một ngày. Máu chảy nhiều thế này, chỉ sợ không kịp.”
Các biện pháp được đưa ra rất nhiều nhưng cũng liên tiếp bị phủ định.
Sắc mặt bọn họ ngày càng khó coi, giống như là bị buộc vào đường cùng.
Wilson đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm. Nếu không cứu được người, những người này có thể lấy mình ra trút giận không?
Anh ta vội vàng lên tiếng “Theo tôi được biết, trên trấn có một vị Pháp sư Quang Minh, nói không chừng có thể cứu người.”
“Người đó ở đâu? Tên gọi là gì? Cấp bao nhiêu rồi?”
Wilson bị ghìm cổ đau nhói. Trong lòng hắn không ngừng kêu khổ nhưng trên mặt không giám biểu lộ ra, “Tôi không biết tên, chỉ biết là tóc bạc, mắt đỏ, là cô gái chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp.”
“Cấp bao nhiêu thì không rõ nhưng tôi tận mắt thấy cô ấy dùng pháp thuật hệ Quang Minh chữa khỏi cho người bị gãy tay.”
“Có thể tìm cô ấy ở đâu?” Người thanh niên không tự giác tăng thêm khí lực, tóm càng chặt như đang bức cung.
Wilson cảm giác mình sắp không thở nổi, “Tôi cũng không rõ, chỉ biết trên trấn có một người như thế.”
“Sẽ không phải muốn lừa chúng ta chứ?” Thanh niên còn muốn nói thêm gì nữa lại bị đội trưởng ngăn lại.
Đội trưởng giống như nghĩ tới cái gì, “Tóc bạc, mắt đỏ, cô gái chừng hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp. Tôi đã thấy cô ấy.”
“Ở đâu?” Mọi người mừng rỡ.
Đội trưởng nghi ngờ dừng một chút, sau đó mới nói. “Ở quảng trường phụ cận. Nhớ không nhầm thì cô ấy bày hàng tại vỉa hè.”
Đội viên, “???”
Pháp sư Quang Minh tôn quý sao lại muốn chạy tới vỉa hè bày hàng?
Đội trưởng nói anh ta biết người ở đâu, đội viên liền thành thật đi theo sau.
Không bao lâu sau, một người tóc bạc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đội trưởng bước lên phía trước, đi thẳng vào vấn đề hỏi, “Xin chào, tôi là Hunter, xin hỏi, cô có thể sử dụng ma pháp Quang minh không?”
“Có thể.” Alice bất chợt bị nhiều người bao bọc vây quanh, âm thầm cảnh giác, cẩn thận trả lời.
Vừa nói ra, ánh mắt mấy người càng thêm nóng bỏng đổ dồn vào cô.
Alice cảnh giác, có ý gì? Muốn đánh nhau hay sao?
Sắc trời mờ tối, bốn phía trống rỗng, những sạp hàng khác đều thu dọn. Cô khẽ lộ ra nụ cười lạnh, nếu có người khiêu khích, cô cũng sẽ không để yên, đần độn bị đánh.
“Đồng bạn của tôi bị thương nặng, xin ngài hãy cứu cậu ta!” Hunter khẩn thiết thỉnh cầu
Hóa ra không phải tìm cô đánh nhau… Alice thất vọng trong lòng không nói ra được.
Cô ho nhẹ một tiếng, thái độ trở nên ôn hòa, “Có thể cứu người nhưng phải thu phí.”
Hunter ưng thuận quả quyết hứa hẹn, “Chữa khỏi cho cậu ta, tôi sẽ thanh toán 2 kim tệ làm thù lao.”
“Đươc, mang người tới đây.” Alice đồng ý.
Không bao lâu, người bị thương đã được đưa tới.
Lúc này, Alice sử dụng ma pháp Quang minh “Chữa trị”.
Vết thương trên người bị thương nhanh chóng kết vẩy,rất nhanh tróc ra, lộ ra da thịt hoàn hảo mới.
Trong nháy mắt, người bệnh đã khôi phục khỏe mạnh.
Hunter cảm kích vạn phần, không chỉ thanh toán số tiền đã thỏa thuận còn muốn mua hàng cho cho Alice để cảm tạ.
“Tôi bán sandwich, có hai loại thịt heo và thịt bò, mỗi cái 20 đồng tệ.” Alice giới thiệu sơ lược.
Hunter không chút do dự biểu thị, “Bọc lại, tôi muốn mua hết.”
Vừa nói chuyện trong lòng anh ta vừa nghĩ, chỉ cần không quá khó ăn, anh ta đều có thể chấp nhận được.
Nói cho cùng, mua hết tất cả chỉ để trả nhân tình chứ không phải thật muốn ăn.
Alice còn chưa mở miệng, một người khàn cả giọng hét lên, “Đợi một chút.”
Giọng nói nghe hết sức quen tai.
Theo tiếng nói nhìn lại, cô phát hiện người nói chuyện là Helen. Đi theo bên cạnh còn có hai đồng bạn, dáng vẻ vội vàng.
“Cô nói chạng vạng tối gặp?” Alice có chút tức giận.
Mặt Helen không chút máu, quần áo đầy bụi bẩn, giống như vừa thoát khỏi cái chết, “Đừng nói nữa! Trên đường trở về bị bầy Thiết Giáp Tê Giác đuổi theo, thiếu chút nữa mất mạng.”
Không phải cố ý thất hứa mà xảy ra ngoài ý muốn, lý do này khiến sắc mặt Alice tốt hơn không ít.
“Thiết Giáp Tê Giác là ma thú trung cấp. Các cô gặp một đám, thế mà có thể không hao tổn chút lông tóc nào trốn về đến đây?” Hunter hết sức kinh ngạc.
“May mắn” Helen giọng mang theo cảm khái.
Nếu không phải nhanh chóng quyết định ném xuống Cuồng Bạo Huyết Ngưu, không phải trước đó đã ăn sandwich, chạy thật nhanh mà không mất sức, cô thật sự không nắm chắc.
Đáng tiếc vì thoát khỏi bầy tê giác, luẩn quẩn mãi trong sơn mạch U Minh rồi tới chậm.
Nói đi thì phải nói lại, đi săn chính là như thế. Mới đầu cũng thuận lợi, thế nhưng cũng có lúc gặp phải ma thú ngoài dự liệu, suýt nữa mất mạng.
Cho mình là thợ săn, không ngừng tìm kiếm con mồi phù hợp nhưng không biết từ lúc nào, lập trường trao đổi, mình cũng có thể trở thành con mồi.
Có thể mang con mồi bình an về tiểu trấn hay không cũng là ẩn số, chưa biết trước được.
Helen trở về từ cõi chết, huyết dịch trong người chảy ngược, trái tim đập phanh phanh, cả người hưng phấn không thôi, suy nghĩ cũng lạc hướng.
“Thật vất vả mới trở về từ cõi chết, làm sao cũng không nghỉ ngơi nhiều thêm một chút?” Hunter không hiểu.
Helen nhắm mắt nói, “Muốn mua sandwich”
Nếu như trước đó mua sandwich thuần túy chỉ vì ăn ngon, nhưng giờ mua sandwich là vì bảo mệnh.
“Cô tới chậm.” Alice tiếc nuối nói, “Đợi nửa ngày không thấy cô đến, tôi định bán hết cho Hunter rồi.”
“Anh có thể chia cho tôi một chút không? Sáu cái là được rồi.” Helen thương lượng.
Đồng thời, trong lòng hạ quyết tâm, vạn nhất đối phương nói khó, chỉ mua ba cái thôi cũng được.
Không ngờ Hunter đặc biệt hào phóng, “Có thể. Tổng cộng hai mươi cái, bớt đi sáu cái, còn lại mười bốn cái, vừa vặn bảy người chúng tôi chia đều.”
Helen há to miệng, nếu không cô mua mười ba cái? Còn lại bảy cái cũng có thể chia đều.. Nhưng nghĩ lại, làm người phải biết đủ, lòng quá tham sẽ khiến người ta chán ghét.
Cô quyết định, “Tôi mua sáu cái, cảm ơn anh!”
“Khách khí.” Hunter khoát tay, dáng vẻ không thèm để ý – Anh chỉ muốn hỗ trợ mua hết, còn có phải tất cả đều do anh mua hay không cũng không quan trọng.
“Có những loại nào?” Helen hỏi.
“Mười lăm cái thịt heo, năm cái thịt bò.” Alice trả lời.
Hunter tiếp tục hào phóng, “Cô chọn trước đi.”
Dù sao bọn họ đều là con trai bỗ bã, ăn cái gì cũng đều như thế.
Helen vô cùng cảm kích, cấp tốc quay đầu nói với Alice, “Cho tôi mỗi loại ba cái.”
“Được.” Alice xếp gọn rồi đưa ra.
“Cảm ơn.” Trước khi đi, Helen lần nữa hướng Hunter thành tâm thành ý cảm ơn. “Anh thật là một người tốt.”
Hunter bật cười, chỉ là cho cô chọn trước thôi, có cần phải kích động như vậy sao?
Alice cất kỹ bốn ngân tệ, chuyển giaomười bốn cái sandwich còn thừa lại cho Hunter xong thì phất tay tạm biệt, “Hẹn gặp lại, chúc mọi người dùng cơm vui vẻ.”
Vì cứu chữa đội viên, Hunter cùng mọi người chạy ngược xuôi, cái gì cũng không kịp ăn, đã sớm đói bụng.
Cầm sandwich trong tay, trái một cái, phải một cái, bọn họ vừa đi vừa ăn, không để ý chút nào tới hình tượng.
Mới vừa cắn miếng thứ nhất, tiếng hô không ngừng vang lên.
“A?”
“A!”
“Ô!”
“Tê –” Còn có người hít một hơi, không thể tin vào hiện thực.
Cắn thêm miếng thứ hai, đám người như vừa tỉnh mộng, triệt để bộc phát.
“Đây là thứ gì?! Làm sao có thể ăn ngon như vậy!”
“Trời ạ, ăn ngon quá, ông đây không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi làm sao bây giờ.”
“Bánh mì trắng bên trong kẹp thịt sao lại thơm như vậy? Chẳng lẽ là thịt ma thú cao cấp?”
“Tôi cảm thấy thịt rồng trong truyền thuyết mới có mĩ vị như vậy… Ô ô, có thể ăn được đồ ăn như thế này, thật quá hạnh phúc!”
“Kỳ quái, một cái bên trong thịt rất thơm, một cái lại rất tươi, cảm giác thế mà không giống… Đúng, vừa rồi Pháp sư Quang minh có nói qua, sandwich có hai loại khẩu vị.”
“Phản đồ! Anh lại ăn hai loại!”
Đám người ước ao ghen tị, nhìn xem người may mắn kia, trong mắt cơ hồ phát ra ánh sáng lục.
Người may mắn bị nhìn run rẩy, hai ba miếng đem sandwich ăn sạch, lúc này mới ngăn chặn đồng bọn ngấp nghé.
Bên trong âm thanh ầm ĩ, Hunter đứng lặng thinh tại chỗ.
Các đội viên không phát hiện, từng người từng người hướng trái tim hắn cắm dao.
“Nếu mua hết cả hai mươi cái sandwich thì tốt rồi. Đồ tốt như vậy, sao có thể tặng cho người khác? ”
“Đúng rồi, mọi người có cảm giác trên người nhẹ nhàng hơn rất nhiều? Giống như cả người đều có tinh thần hơn?”
“A, cậu cũng thế? Tôi còn tưởng mình tôi có cảm giác như vậy.”
“Chắc sandwich có thể tiêu trừ mệt nhọc, tăng tốc độ khôi phục thể lực?”
“Thượng Đế! Đã ăn ngon lại có thể khôi phục thể lực, cuối cùng đây là thần vật gì?”
“Khó trách cô gái kia liên tục cảm tạ, hóa ra chính là cảm kích chân tình.”
…
Hunter đi cuối cùng, giờ phút này tâm tình phức tạp.