Dị Loại

Chương 26



"Phó tổng, đã sắp đến giờ rồi, nên xuất phát."

"Cảm ơn Tina, tôi qua giờ đây."

Thư ký đi rồi, Phó Nghị đứng trước gương sửa caravat, sửa kiểu tóc, hít sâu một hơi, nghiễm nhiên lấy lại phong thái nhân sĩ thành đạt, hình tượng bá đạo tổng tài hoàn mỹ, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền đỡ trán trấn tĩnh lại.

Từ sau buổi tối ngày hôm ấy, mọi chuyện đều hỏng bét, cổ họng khản tiếng, sảng khoái đến ngất luôn được, mãi đến nửa đêm tỉnh rượu, nói chuyện giọng cứ khàn khàn, bị Giang Kha chế nhạo từ bấy tới giờ.

Trên bàn cơm chén đũa gì cũng là đối phương giúp mình dọn dẹp sạch sẽ, nhớ tới là xấu hổ chết mất, hận không thể chôn mặt vào lòng bàn tay luôn.

"Phó tổng, xe đến rồi!"

Phó Nghị nhanh chóng đáp một tiếng, cầm theo những thứ quan trọng rồi rời khỏi văn phòng.

Dự án sau khâu phê duyệt vật liệu tiến triển chầm chậm, mà Phó Nghị không muốn nhàn rỗi, liền nhận thêm một dự án nhỏ khác, đồng thời quyết định trước tiên đi kiếm khu đất mở rộng công ty, bước đầu quy hoạch nếu làm tốt, về sau hiệu suất cũng sẽ cao hơn một chút. Đồng hành là nhân vật trọng yếu của bất động sản Giang thị, Giang Kha đương nhiên không vắng mặt được rồi.

"Đã lâu không gặp a, Phó tổng."

Vừa mở cửa Phó Nghị liền thấy Giang Kha hiếm khi mặc âu phục giày da, mỉm cười với hắn, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.

"Chào Giang tổng." Phó Nghị cười đáp lễ, ngồi xuống cạnh y, không nhịn được nhìn Giang Kha thêm mấy lần.

Đối phương là giá mắc quần áo trời sinh rồi, mặc trang phục gì cũng có thể tản ra một loại hương vị khác biệt. Ở công viên trò chơi là chàng trai chói sáng, bây giờ ngồi trong rừng cây liền trở thành thanh niên thành thục bạch lĩnh.

"Dạo gần đây Phó tổng đi đâu vậy, trong lúc phê duyệt chắc không có việc gì đi."

"Công ty còn dự án khác cần tiến hành, nào có thời gian như Giang tổng chứ." Phó Nghị cũng khách sáo nói.

"Lẽ nào tôi đây một "dự án lớn" thế còn chưa đủ uy no chú?" Giang Kha sáp lại gần hắn: "Lão tao hóa rốt cuộc phải có bao nhiêu mới chịu no đây?"

Phó Nghị mặt đỏ tới mang tai, dư quang quét về phía tòa nhà cao tầng trước mắt: "Chúng tôi đâu như các vị có đại tư bản chống đỡ, cho nên cần liền tục tiếp nhận dự án mới có thể duy trì hoạt động được."

"Vậy à, Phó tổng vất vả rồi, vậy chú ý nghỉ ngơi, đừng miệt mài quá hại thân thể lắm." Giang Kha mở miệng híp mắt nhìn Phó Nghị đang đầy lúng túng.

"Cảm ơn cậu đã quan tâm." Phó Nghị ho khan vài tiếng cúi nhìn giày da thủ công của mình.

"Khách khí quá, đúng rồi, xe này vừa hay có đồ ăn vặt, không biết Phó tổng có thích hay không?" Giang Kha tiếp tục ra vẻ trước mặt thuộc hạ là một nhân sĩ ưu tú trong giới làm ăn, theo phép xã giao, lấy ra hộp bánh quy, "A, vẫn là vị dâu tây, Phỏ tổng có muốn nếm thử không?"

"Không cần đâu, cảm ơn..."

"Ngon lắm đấy, thử miếng nha?"

Giang Kha nhìn ôn nhu nho nhã, cầm bánh bích quy đưa tới bên miệng hắn, còn làm cái khẩu hình "A". Phó Nghị không cưỡng lại được ngoan ngoãn hé miệng đón lấy, nhai nhai, vị dâu tây trong veo tràn ngập khoang miệng.

"Cảm ơn, rất ngon."

Giang Kha nhíu mày, vận dụng kỹ năng diễn xuất tiếp tục nhập vai nhân vật tinh anh thành thục.

Đoạn đường dẫn vào nội thành, dòng xe cộ không nhiều, phụ cận còn có tàu điện ngầm đang thi công, cũng coi như có tiềm lực.

Giang Kha cho đám người nhân viên cấp cao gì đó lùi ra sau, mình đi lên trước cùng Phó Nghị.

"Giang Kha, cậu có phải gầy đi không?" Phó Nghị đánh giá đối phương hỏi.

"Nhìn chỗ nào thấy vậy?"

"Mặt thiếu thịt." Phó Nghị chỉ chỉ hai gò má, chút trẻ con trên gương mặt không còn, đường nét góc cạnh lộ ra, nhìn trưởng thành hơn, "Hơn nữa hình như rắn chắc hơn phải không?"

"Có muốn tôi cởi ra cho xem không?"

Phó Nghị liếc nhìn đoàn người phía sau, định liệu trước rồi cười: "Cậu dám cởi tôi cũng dám xem."

Giang Kha nghe xong lập tức mở nút áo, Phó Nghị bị dọa sửng sốt, nhanh chóng quay lại nhìn đám thuộc hạ âu phục giày da, xác nhận không phải ảo giác xong lại nhìn Giang Kha đã cởi xong ba, bốn nút áo.

"Cậu..."

"Ây, xem đi." Giang Kha lấy le mở áo sơ mi ngang nhiên đùa giỡn lưu manh, chỉ thấy bắp thịt bên trong rắn chắc rõ ràng, cơ bụng rõ ràng hơn cả lúc làm tình lần trước, đúng chuẩn mặc thì gầy cởi là đầy cơ bắp.

Thưởng thức cảnh này, Phó Nghị ngẩn ra một chút, nhìn không rời mắt được, trong đầu hiện lên không ít hình ảnh.

"Giang tổng, Phó tổng! Mau qua xem này...."

"Làm gì thế?" Giang Kha quay lại trừng mắt, "Không thấy hai chúng tôi đang bàn chính sự sao? Đợi lát nữa hãy nói!"

Thuộc hạ kia bị dọa, gật đầu ngoan ngoãn lui về.

"Cậu làm tôi sợ muốn chết." Phó Nghị thở phào.

"Nhìn chú sợ thành cái dạng gì kìa." Giang Kha cười cài lại nút áo.

"May mà phía trước không có ai, lỡ để người ta thấy được..."

"Cái nơi chim không thèm ị này làm gì có ma nào."

"Bây giờ còn hoang vu, chờ ít lâu xây dựng xong sẽ không như vậy nữa đâu."

"Kia Phó tổng nói cho tôi nghe chút kinh nghiệm đi?" Giang Kha lộ vẻ khiêm tốn ham học hỏi: "Làm sao ứng phó với ông già nhà tôi kia."

"Giang đổng nào có để ý kinh nghiệm của tôi làm gì."

"Trước tiên cứ giảng thử, méo mó có hơn không." Giang Kha xoa đầu hắn, suýt chút phá hỏng kiểu tóc hắn đã chuẩn bị ngày hôm nay rồi.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, bất tri bất giác quên luôn đám thuộc hạ đằng sau. Bọn họ dọc theo con đường đất chưa khai thác đi về phía trước, mãi đến khi tới mô đất khá cao, có thể quan sát toàn cảnh phía dưới.

"Nghe nói công việc bên anh khá rườm rà nha," Giang Kha nhìn máy xúc ở công trường phía dưới nhấc lên phần kiến trúc cũ nát, "Hơn nữa nhọc lòng hao tâm tổn sức, đa số tinh lực đã tiêu hao hết để cạnh tranh với các đối thủ trong ngành, chẳng trách ngày nào chú cũng tăng ca."

"Cũng đâu còn cách nào khác, công việc mà." Phó Nghị nhẹ giọng nói, nhìn thổ địa đang khởi công phía dưới có chút xuất thần.

"Chú thích công việc này đến vậy sao?"

"... Không thể nói là yêu thích, chỉ là thói quen, vừa hay cũng đúng ngành học, cha tôi cũng làm giàu từ nó, còn hi vọng có người có thể kế nghiệp ông nữa."

"Nhưng giờ chú cũng không còn cơ hội kế thừa đi."

"Ừm", Phó Nghị cười, "Cái công ty này cha tôi vốn cũng không coi trọng lắm, tùy tiện cột cho tôi, phát triển được như ngày hôm nay cũng đã là rất may mắn rồi."

Giang Kha nhìn hắn một hồi, sau đó dời tầm mắt ra phía xa, không nói gì.

"Tôi rất hâm mộ cậu, Giang Kha, có thể làm việc mà mình thực sự thích, hơn nữa còn có người ủng hộ cậu," Phó Nghị ngưng một hồi lại nói, "Còn tôi, nếu có người hỏi tôi muốn làm gì, tôi thực sự cũng không biết..."

Hắn nói đến đây đột nhiên ngưng lại, tựa hồ là phát hiện mình vừa có cảm giác không nhịn được lâu la dông dài nói một đống từ vô nghĩa, vì vậy ngượng ngùng cười, "Hình như nói nhiều quá rồi, chúng ta đi thôi."

Giang Kha nhìn hắn "Ừ" một tiếng, nghiêng người hướng sườn núi mà đi.

"Cẩn thận, đường ở đây trơn trượt lắm." Phó Nghị nhắc nhở.

"Dìu tôi." Giang Kha đột nhiên nói.

"A?"

"Dìu tôi." Giang Kha đưa tay ra nhìn hắn lặp lại lần nữa.

Phó Nghị hơi sửng sốt, sau đó tiếp nhận, "Được". Thân thủ kéo đối phương, nắm tay Giang Kha xuống núi, nói là dìu, chi bằng nói hai người dắt nhau thì đúng hơn.

Vòng qua một chỗ rẽ, Phó Nghị nhìn thấy dưới bóng cây phía trước có một người, mặc quần áo thể dục, nhưng hắn lấy làm kỳ quái là nơi như thế này, ngoài bọn họ ra, sao lại có người đến chứ, sau khi thấy rõ thì giật cả mình.

"Tiểu Kiệt?"

Người kia quay đầu, vành mũ hạ xuống lộ ra gương mặt anh tuấn, so với Phó Nghị còn thanh tú hơn một ít.

"Đã lâu không gặp, anh trai."

Phó Nghị nhất thời không biết nên phản ứng làm sao, đã mấy năm không cùng nói chuyện với Phó Kiệt rồi.

Mẹ Phó Nghị mất sớm, bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, trước đây quan hệ không tệ lắm, còn có thể cùng chơi bóng du lịch, nhưng từ khi hắn bị cha đuổi ra khỏi cửa thì Phó Kiệt chưa từng chủ động tới gặp mình, cứ như thể chưa từng có người anh này vậy.

"Tiểu Kiệt, sao em lại tới đây?"

"Tới thăm địa bàn anh với Giang thị mua." Phó Kiệt cười, lộ ra vẻ kiêu căng: "Xem ra lần này anh tính làm công trình lớn a, lôi kéo được cả đối tác lợi hại như vậy."

"Giờ còn chưa bắt đầu, cũng không rõ có làm được hay không?"

"Có kim chủ này thì còn sợ gì nữa?" (ý bảo PN là MB được GK bao dưỡng) Phó Kiệt ý vị thâm trường liếc Giang Kha bên cạnh, sau đó tiếp tục đánh giá huynh trưởng trước mắt: "Tôi chỉ đi công tác về tiện đường đi ngang qua xem dạo này anh đang làm cái gì thôi, gần đây cha có liện hệ anh không?"

Phó Nghị sững sờ, lắc đầu đáp: "Không có."

"Úc? Có vẻ mấy năm nay anh sống cũng không tệ, cha còn để bụng chuyện này sao?"

"Anh cũng không rõ lắm," Phó Nghị rời mắt, suy tư chốc lát lại nói, "Đúng rồi tiểu Kiệt, hôm nay em rảnh không..."

"Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây," không đợi hắn nói xong Phó Kiệt đã ngắt ngang, phất tay một cái đi vòng qua hắn muốn rời khỏi, nhưng chưa được mấy bước liền bị Giang Kha ngáng chân suýt chút ngã sấp xuống, "Đệt! Anh..."

Vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy đối phương đang theo dõi mình bằng ánh mắt băng lãnh.

"Nghe người ta nói hết đã."

Phó Kiệt bị ánh mắt khiếp người này chấn động đến mức run lên, bị ép quay đầu nghe huynh trưởng mình.

"Tiểu Kiệt, anh đang muốn hỏi hôm nay em rảnh không? Chúng ta đã lâu không cùng ăn với nhau một bữa."

"Này, chúng tôi còn phải về công ty, cha dặn về ăn cơm tối, cho nên không rảnh, để hôm khác đi." Phó Kiệt cười khan đáp.

Nghe được câu trả lời trong dự liệu, Phó Nghị cười khẽ: "Ừ, vậy em bận thì đi đi, đi đường cẩn thận."

Phó Kiệt ấp úng đáp một tiếng, liếc nhìn Giang Kha mặt lạnh như băng, nhanh chóng vội vã rời đi.

"Giang Kha, chúng ta đi tìm bọn họ đi", Phó Nghị nói, "Lần này không khác lắm, cơ bản thì giống thỏa thuận lần trước..."

"Đó là em trai chú?"

"Phải."

"Chảnh chó, nghĩ mình là đại gia nào chắc." Giang Kha cười nhạo.

"Tiểu Kiệt tính cách vốn vậy mà, vừa nãy tôi còn sợ cậu với nó tranh chấp nhau."

"Sao thế, sợ tôi đánh em trai chú?"

"Tôi sợ hai người đánh nhau," Phó Nghị thở dài, "Tiểu Kiệt rất hiếu thắng, có thù tất báo, hơn nữa tôi cũng không đoán được nó đang nghĩ cái gì nữa...

"Tên kia còn có thể làm gì được tôi?" Giang Kha lườm, "Tôi thấy chú vẫn nên lo lắng cho chính mình thì hơn, lão tao hóa, làm không tốt ngày nào đó hắn cưỡi lên đầu lên cổ chú cho coi."

"Vậy không đến nỗi, tiểu Kiệt vẫn còn hiểu lý lẽ. Chúng ta mau đi thôi, đừng để họ chờ sốt ruột." Phó Nghị nhìn đồng hồ.

"Chờ lâu mười phút cũng không say nắng được, trời mát chán." Giang Kha hơi bất mãn, nhưng vẫn theo Phó Nghị trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.