Dị Loại

Chương 5



Chỗ Phó Nghị ở là tấc đất tấc vàng. Lúc trước hắn cắn răng mua mảnh đất này vì gần công ty tiết kiệm thời gian đi lại, chờ công ty phát triển quy mô lớn hơn hoặc tìm được đối tượng kết giao sẽ đổi qua phòng khác.

Nhưng giấc mộng tìm đối tượng đã nát, công ty cũng đã đi vào ổn định, hắn thì đã là một tổng tài 30 tuổi nhân sinh.

"Trong tủ lạnh có đồ uống, xin cứ tự nhiên."

Phó Nghị bỏ lại câu này, hỏa tốc mở máy ngồi trên ghê salon, lấy văn kiện đeo tai nghe chuẩn bị liên hệ hội nghị bên kia.

Thiếu niên lấy bia và một trái táo trong tủ lạnh xong liền tràn đầy phấn khởi mà ngồi xuống bên cạnh Phó Nghị, hai chân vắt chéo đánh giá tổng tài chuẩn bị họp hội nghị.

Phó Nghị bị y làm khó dễ mà liếc mắt nhìn hắn, mở miệng định nói gì đó nhưng hội nghị đã bắt đầu, không thể làm gì khác là tập trung vào công việc.

Hắn rất sợ sẽ bị thiếu quấy rối, tỷ như đột nhiên nhào tới ngắt nguồn điện, đổ đồ uống vào máy tính chẳng hạn. Hắn cảm thấy đối phương xuất quỷ nhập thần, cá tính cũng khó đoán, lại thêm bối cạnh không thể trêu vào, quả thực sợ lại đau đầu.

Vốn chuyện tình một đêm lần trước vì hiểu lầm mà phát sinh đã không xong rồi, không ngờ còn có thể chạm mặt ở tình huống này.

...

May mà toàn bộ quá trình rất thuận lợi, thiếu niên vẫn luôn ngồi yên tĩnh, ngay cả âm thanh ống hút cũng không có, ngoan ngoãn đến Phó Nghị cũng phải kinh ngạc.

Hội nghị kết thúc xong hắn liền thở phào nhẹ nhõm, mở ra văn kiện bắt đầu chỉnh lý nội dung hội nghị.

"Khẩu âm rất dễ nghe," thiếu niên rốt cục nói chuyện, "Có phải từng qua Anh quốc du học rồi không?"

"...Đúng thế." Đối phương tinh thần sáng láng khiến Phó Nghị kỳ quái, thời điểm này hầu hết mọi người đều đã ngủ say, mà có lẽ do tuổi trẻ, đôi mắt thiếu niên vẫn sáng ngời mà hữu thần, hoàn toàn không ủ rũ chút nào.

"Tôi cũng từng qua đó rồi, tẻ nhạt muốn chết, cả ngày chỉ có uống rượu mở tiệc đứng, về nhà chơi mạt chược với cha còn hơn."

"Cậu... Giờ không định về nhà à." Phó Nghị liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

"Không muốn về, tâm tình không tốt."

Kể cả thế, Phó Nghị nhớ tới lần đầu gặp thiếu niên đối phương đã nói chính mình tâm tình không tốt, từ cử chỉ thô bạo trên giường cũng có thể cảm giác được.

"Ôi chao đúng rồi, chú thất tình đến đâu rồi? Có khá hơn rồi nhỉ."

Đột nhiên quan tâm thế làm Phó Nghị giật mình: "Đã ổn rồi, cảm tạ."

Trên thực tế không tốt chút nào hết, gần 10 năm đơn phương, vết thương sâu sánh cùng thời gian dài dằng dặc như vậy, hắn khó mà trở lại trạng thái như trước được.

"Tên chú là Phó Nghị phải không?"

"Ừm." Nội dung hội nghị vừa rồi đều bị thiếu niên nghe được rồi, biết tên mình và công ty cũng không có gì kỳ quái.

Thiếu niên nhe răng nở nụ cười, thuần túy đẹp mắt: "Vậy hẳn cũng biết chị tôi rồi."

"Chị cậu là?"

"Giang Hinh."

Phó Nghị thực sự sợ hết hồn, không nghĩ tới thiếu niên thực sự có gia cảnh hiển hách đến thế.

Giang thị là ông trùm nổi danh giới giải trí kinh thành, công ty của hắn và Giang thị từng gặp qua, nhưng dù sao cũng chỉ là tay ngang, chưa đủ thực lực cùng tài nguyên.

Giang Hinh là Đại tiểu thư Giang thị, qua tuổi ba mươi vẫn kiều diễm lộng lẫy, tự mình cũng từng khoác lên những trang phục thiết kế của công ty vui vẻ sung sướng (người mẫu ảnh), trong lĩnh vực kinh doanh cũng là bát diện linh lung, hắn từng gặp đối phương trong mấy lần tiệc rượu từ thiện, quả là một nữ nhân mạnh mẽ sắc sảo.

Giang gia còn hai đứa con trai, một là Giang Kiều, đã kết hôn, sắp kế thừa gia nghiệp, còn lại tên Giang Kha, đang du học nước ngoài, hản là người trước mắt này đi.

"Cậu... Thật sự là em trai Giang nữ sĩ? Tên Giang Kha sao?"

"Đúng vậy, tôi và chị ấy không giống nhau à."

Nhìn kỹ thiếu niên ngũ quan xinh xắn xác thực giống Giang Hinh đến mấy phần, nhưng vì xu hướng tình dục, trong mắt Phó Nghị, nhan sắc thiếu niên càng kinh động tựa thiên thần.

Nghĩ tới đây, hắn thấy thiếu niên lại có hơi đỏ mặt.

"Nói a."

"Ân, khá giống, cậu còn đẹp hơn cả chị cậu nữa." Phó Nghị vội vàng chuyển tầm mắt mình đến máy tính.

Giang Kha cười đến sáng lạn hơn, "Đương nhiên rồi, nàng cả ngày ăn mặc như cái tiện nữ lòe loẹt."

Không giữ mồm giữ miệng mà nói trưởng bối như vậy, cũng không biết có phải do quan hệ chị em không tốt hay không.

"Giang nữ sĩ giờ đang ở Thượng Hải thì phải, cậu không về nhà nàng sẽ lo lắng."

"Không có đâu, nàng hận ta không thể ở ngoài thêm mấy ngày nữa cho nàng bớt việc thì có." Giang Kha nhún nhún vai, kéo lon bia ngồi xích lại bên hắn, "Làm gì vậy, mấy chuyện này không phải để thư ký làm sao?"

"... Thư ký hiện tại không đi làm, tôi xử lý trước cho tốt đã." Khí tức đối phương khiến Phó Nghị không cách nào tập trung tinh thần được, ngay cả ngón tay gõ bàn phím cũng có chút bất ổn.

"Đến hội nghị mở mà còn không thể cùng ông chủ tham gia, thư ký thế thuê làm gì?" Giang Kha ngáp một cái ôm gối trên salon trực tiếp dựa vào Phó Nghị co người nằm xuống, "Mượn ghế sô pha chú ngủ một lát nha."

Phó Nghị bị động tác của y dọa hết hồn: "Cái kia, nếu muốn ngủ, tôi có thể giúp câu trải chăn đệm nằm dưới đất."

"Ghế sô pha là được rồi, đừng bày vẽ nữa." Giang Kha hướng vào trong nhắm mắt lại: "Trời sáng gọi tiểu gia."

Phó Nghị nhất thời không nói gì, chỉ thấy đối phương chốc lát biểu tình đã an tường, có chút điềm tĩnh tiến vào giấc ngủ. Hắn không tiện quấy rối, cũng chẳng dám quấy rối, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chỉnh lý nội dung hội nghị.

Đây thực sự là quá trình dày vò đau khổ mà, Giang Kha dựa đầu vào vai hắn, truyền đến tiếng hít thở vững vàng, làm cho động tác đánh chữ của Phó Nghị cũng không dám quá mạnh, đánh vài chữ liền quay đầu nhìn đối phương, chỉ lo đánh thức lại chọc giận cái thiếu gia hỉ nộ vô thường này thôi.

Tướng mạo Giang Kha đẹp từng nét một, kết hợp với nhau cũng rất hài hòa, làn da căng mịn vừa nhìn đã biết quen sống trong nhung lụa, Phó Nghị chỉ nhìn một chút liền thấy mặt nóng lên, sờ sờ không thấy chảy mồ hôi, chỉ thuần túy là nóng lên, nóng ngang với cái máy tính trong tay rồi.

Hậu quả của việc thiếu kinh nghiệm yêu đương chính là không có sức đề kháng đối với mỹ nam, hai người lại còn có một đêm cảm xúc mãnh liệt, trong đầu Phó Nghị tất cả đều là những hình ảnh tục tĩu bất kham lấp lóe. Hắn bắt đầu hít sâu, ép bản thân coi người bên cạnh như hư vô, ngón tay khó khăn di động trên bàn phím.

Rốt cục xong việc thì hắn cũng đã mồ hôi nhễ nhại, sống lưng ướt đẫm một mảnh, Phó Nghị không biết mình phô trương thế vì cái gì, rõ ràng điều hòa đã mở nhiệt độ cực thấp rồi, có lẽ trải nghiệm thiếu niên mang đến quá kịch liệt khó quên, khó quên đến mức vừa nghĩ tới liền thấy cả người không bình thường.

Hắn cẩn thận đỡ lấy vai Giang Kha, lấy thêm cái gối nữa kê cho đối phương, sau đó ngơ ngác nhìn người đang ngủ say.

Đang ngắm thì Giang Kha đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, vầng sáng bên trong bình tĩnh như mắt dã thú, chuẩn bị bạo phát bất cứ lúc nào.

"Nhìn gì mà nhìn."

"Xin lỗi, tôi đi ngủ ngay đây..."

Còn chưa nói hết đã bị đối phương dùng sức ôm eo kéo xuống, Phó Nghị ngã vào ghế sô pha, không phản ứng kịp đã thấy trời đất quay cuồng bị đè xuống, lỗ tai bị cắn, thắt lưng bị thô lỗ gỡ bỏ lộ ra hai cánh mông rắn chắc, vừa tiếp xúc không khí liền bị người dùng sức chà đạp.

"Lão tao hóa, chảy nhiều nước thế... Muốn rồi đi."

"Cậu làm gì... Tôi muốn nghỉ ngơi, dừng tay!" Nickname quen thuộc làm Phó Nghị gầm nhẹ phản kháng.

"Cứ thế này mà ngủ được sao? Đùa gì chứ." Giang Kha đối với vẻ mặt và giọng nói nghiêm túc của hắn không sợ hãi chút nào, cắn tai hắn, dây chuyền lạnh lẽo ma sát cổ hắn, khố bộ mô phỏng tư thế thú giao không ngừng va chạm cái mông hắn, lại thêm bàn tay xoa nắn làm đầu óc Phó Nghị trống rỗng, không thể tiếp thu được sự tình sắp phát sinh lần thứ hai nữa.

Hắn giãy giụa muốn trốn khỏi Giang Kha, nhưng sự thật đã chứng minh lần thứ nhất hắn không cách nào chạy trốn được, sau này cũng đừng mơ. Thiếu niên như cưỡi ngựa ngồi trên người hắn, lấy dầu bôi trơn trong túi như ảo thuật, ngón tay ấn vào hậu đình biến ảo đâm đâm, sau đó cự vật dục vọng chen vào lỗ nhỏ không chút nào phù hợp, mới đâm không tới mười cái Phó Nghị đã mềm nhũn, tim đập thở dốc còn nhanh hơn trước, uy nghiêm đe dọa đáng lẽ phải ngăn chặn thiếu niên lại đều bị biến vị.

"Không, không muốn làm... Dừng tay, dừng tay..."

"Vừa nãy nghe thấy nơi này nhảy đến lợi hại nha... Rốt cuộc là sinh hoạt có bao nhiêu khuyết thiếu a." Giọng Giang Kha ôn nhu gỡ bỏ áo sơ mi của hắn, nắm đầu v* bên trái hướng vị trí tim mà ấn ấn: "Lại không làm chú sẽ nghẹn chết mất... Không sao đâu, đêm nay đã có tôi giúp chú rồi."

Phó Nghị xấu hổ nghi hoặc, hắn nhiều năm nay không có bạn đời cũng chưa nghẹn chết được, chỉ là có chút cô quạnh cùng khổ sở thôi.

Giang Kha thấy hắn ngốc lăng không phản kháng liền tiếp tục ra tay, động tác thành thạo kinh người. Lúc tiến vào Phó Nghị trầm thấp "ô" một tiếng, run cầm cập lấy hơi thích ứng với tư thế quỳ phục trên salon, phía sau run rẩy co rút lại.

Khai thác lần này cũng không tệ lắm, Giang Kha đi vào liền bắt đầu đâm xuyên, lực đạo có lúc trùng lại, tựa hồ đang tìm điểm mẫn cảm kia của Phó Nghị. Có thể là bởi vì Phó Nghị hảo tâm "thu lưu" (nhận về cho ở lại), Giang Kha ôn nhu hơn trước không ít, hai tay vuốt ve trước ngực lần mò lên vai trụ lấy, sau đó tìm đúng chỗ yếu hại mà thẳng lưng đâm tới, mỗi một lần đều có thể nghe thấy tiếng thân thể rắn chắc va chạm vang dội.

Phó Nghị váng đầu hoa mắt, một vì mệt, hai là vì khoái cảm dưới hạ thể như dòng điện quá nhanh quá mãnh liệt, ôn nhu so với lần trước lại khiến người ta càng mê muội chìm đắm. Vật thể to dài kia giống như đâm sâu đến không thể sâu hơn, mỗi lần hướng phía trước tiến vào một tấc, xâm phạm thân thể hắn tận cùng.

Giang Kha duy trì cái tư thế này làm mấy phút, cơ hồ đem thân thể cường tráng của Phó Nghị làm thành một bãi bùn nhão, tùy ý đụng chạm, giọng cũng khàn đi, run lên.

"Thế này... Có thể hay không... Được rồi mà, Giang Kha..."

Phó Nghị thật sự sợ làm quá lâu, chính mình sẽ không nhịn được có phản ứng xấu hổ. Khác với đêm đầu tiên, tình ái ôn nhu so với cường bạo còn đáng sợ hơn, hiện tại cả người hắn đều mềm yếu, địa phương kết hợp vừa dính nị ướt át lại nóng như thiêu đốt, khoái cảm bị xâm phạm làm hắn thiếu điều ôm lấy đối phương xin tha, thậm chí uốn éo cái mông cầu đối phương nhanh nhanh phóng xuất.

"Mệt sao? Haiz, lần này tạm tha cho chú."

Phó Nghị hoảng sợ mở to hai mắt, hắn bị "lần này" hù dọa đến mức bắp thịt toàn thân, bao gồm cả cái mông đều co quắp, lại kích động đến Giang Kha bắt đầu điên cuồng đâm chọc, một hơi này trực tiếp làm tới khi hắn không chịu nổi nữa mà khóc lóc xin tha liên tục.

Rốt cục kết thúc, Phó Nghị bị mồ hôi và nước mắt che tầm mắt, ý thức cũng có chút không rõ ràng. Hắn nằm úp sấp trên ghế salon thở dốc, mí mắt nặng trĩu dần khép lại, âm thâm vui mừng vì mình không có động tác nào buồn nôn cả, đồng thời lúc ẩn lúc hiện nghe thấy Giang Kha hài lòng khen: "Tiếng chú rên rỉ trên giường quả là cực phẩm..."

Hắn buồn khổ đến muốn khóc, mà uể oải lại nhiều hơn, rất nhanh rơi vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.