Phó Nghị hai tay có chút run rẩy mở ra, đọc nhanh như gió xong cơ hồ muốn nhảy cẫng lên bàn hô to một tiếng YES.
Hắn chưa từng nghĩ tới Giang thị sẽ chủ động hợp tác với mình, quan hệ lẫn nguồn lực không thiếu thứ gì, khai phá hạng mục bởi vậy thu được rất nhiều thuận lợi.
Đây chẳng lẽ là sau thất tình thì sự nghiệp sẽ khởi sắc sau?
3 phút nhiệt tình qua đi, Phó Nghị tỉnh táo lại, hai chân tréo nguẩy bắt đầu nghiên cứu phong thư này. Hắn đầu tiên là hoài nghị tin tức thật giả, vì vậy tự mình đánh điện dò hỏi đối phương.
Đón điện thoại của hắn là một giọng nữ ngọt ngào, so với Tina còn êm tai hơn: "Vâng Phó tiên sinh, hôm qua lão bản xem xong văn kiện, nói hôm nay nhất định phải đưa được ngài đến nơi đó."
"Thứ cho tôi mạo muội, lão bản của các vị là?"
"Lão bản chúng tôi nói hai người có quen nhau." Thanh âm đối phương có hơi giật mình, sau đó phản ứng lại: "A thật không tiện, ngài ấy mới lên nhận chức, ngài không biết cũng là chuyện bình thường... Lão bản chúng tôi là Giang Kha tiên sinh."
Thư ký ngữ khí hoa si mà tự hào nói, hiển nhiên cực kỳ thỏa mãn với cậu chủ vừa trẻ tuổi lại suất khí, lòng nàng đang tràn đầy mong đợi Phó Nghị sẽ kinh hỉ mà bỗng nhiên tỉnh ngộ rồi vỗ tay khen hay, khen tặng tuấn kiệt các loại, nhưng mãi chẳng thấy đầu dây kia đáp lại gì.
"Phó tiên sinh? Phó tổng?"
"... Xin lỗi, tín hiệu không tốt, tôi đã biết, cái kia, chuyện hợp tác chúng tôi vẫn còn phải cân nhắc, có thể cho chúng tôi chút thời gian được không?"
Ngữ khí lạnh nhạt của Phó Nghị khiến tiểu thư ký có chút không vui, có gì mà khó chịu do dự chứ, đĩa bánh lớn từ trên trời rơi xuống còn không ăn, chẳng lẽ là đố kị lão bản chúng tôi trẻ hơn đẹp trai hơn?
Nhưng đối tác làm ăn của lão bản thì vẫn phải tiếp đón chu đáo, vì vậy nàng ôn nhu nói: "Lão bản cũng nói không vội, chúng ta trước hẹn thời gian gặp mặt đi, biết rõ lẫn nhau rồi mới nói chuyện hợp tác hay không. Thứ sáu tuần này thì sao ạ? Lão bản nói ở chỗ các vị cũng được, anh ấy sẽ tự mình qua xem."
"... Được."
"Cứ vậy đi, thời gian cụ thể sẽ gửi cho ngài sau, cảm tạ."
Cúp điện thoại xong, Phó Nghị gắt gao nhìn chằm chằm phong thư cùng chữ GIANG to tổ chảng, biểu tình như đạp phải phân.
Hắn biết mà. Với giao thiệp có hạn của hắn, người trong Giang thị từng tiếp xúc "thân mật" với hắn chỉ có Giang Kha. Hắn không khờ dại cho là Giang Hinh vì mình thu lưu đệ đệ một đêm liền hảo tâm duỗi ra cành ô liu cho mình đâu.
Hơn nữa dù Giang thị có duỗi ra cành ô liu thì cũng vẫn nguy hiểm, hợp tác cùng đối tác bối cảnh bá chủ như thế, rất có thể sẽ bị đối phương nắm mũi dắt đi, cuối cùng thành công cụ làm nền, nếu như xảy ra vấn đề nói không chừng lại thành kẻ thế mạng.
"Mặc dù là vậy, dù sao cũng là kỳ ngộ, từ góc độ công ty mà nói, vẫn có thể thử xem, nếu không được từ chối cũng chưa muộn..." Hắn tự nhủ phân tích nói, sau đó nắm tay làm động tác "Fighting", nhìn vách tường đá hoa cương trơn bóng có thể làm gương mà sửa lại kiểu tóc, hít sâu một hơi, "Châm dầu a Phó Nghị, sao có thể bại dưới tay đứa nhỏ này, phải không?"
Nhưng mà "đứa nhỏ" hai chữ này nói ra có chút chột dạ.
...
Ngày hai bên gặp mặt đúng hạn mà tới, Phó Nghị dậy thật sớm.
Nói đúng ra hắn hôm qua ngủ không được ngon.
Đêm hôm qua, Phó Nghị ôm con gấu lông nhung trên giường, hai chân kẹp chăn cọ qua cọ lại, chau mày biểu tình ẩn nhẫn, thỉnh thoảng hừ rên một tiếng. Hắn lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Gương mặt Giang Kha tràn ngập trong tâm trí, một hồi là bé ngoan nho nhã lễ độ, một hồi lại là dâm ma trên giường lớn cười gằn, khác nào phim chiếu tinh thần phân liệt, lấp lóe làm hắn hoa mắt chóng mặt.
"Đệt!" Phó Nghị luôn văn minh lịch sự không nhịn được nói một câu thô tục, từ trên giường nhảy dựng lên chạy đến thư phòng, từ tủ sách lấy ra album ảnh cũ, quyết định ngắm ảnh học đệ một chút để rửa mắt.
Tuy thất tình, nhưng nhìn một chút chắc vẫn được đi, có chút thương cảm cũng chả sao, ít ra so với việc trong đầu đều là Giang Kha vẫn tốt hơn.
Tiếc là Phó Nghị đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của bản thân rồi, nhìn thấy ảnh chụp học đệ càng phiền lòng hơn, gương mặt như thiên sứ ấy càng khiến hắn không ngủ nổi.
Cho nên hiện giờ trong gương có một vị tổng tài cường tráng cao lớn, vẻ mặt lo âu nghiêm nghị với vành mắt đen thui.
"Phó Nghị, ngươi không thể như vậy." Hắn tự nói với mình trong gương, sau đó tay cầm lấy quyển sách tâm linh đọc thầm.
Chờ tinh thần phấn chấn hơn rồi, cấp tốc lo chuyện ăn mặc cùng bữa sáng rồi xuất môn.
"Chào buổi sáng, Phó tổng... Ồ sao vành mắt ngài thâm quá vậy? Hôm qua ngủ không ngon sao?"
"Có hơi mất ngủ, không sao đâu."
Hắn ngày hôm nay hắn đặc biệt chải chuốt, chính là muốn mình nhìn càng thêm uy nghiêm và có khí chất vương giả hơn. Hắn vốn có vẻ nghiêm nghị rồi, da dẻ ngăm đen, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mày rậm mắt to, một khi nghiêm túc liền tỏa ra hormone nam tính không gì cản được, hơn nữa thanh âm trầm thấp, vóc người kỳ kiện do mấy năm qua đã rèn luyện, ngồi ở ghế tổng tài có loại cảm giác thỏa mãn không ai sánh bằng ta.
Đến đây đi, thằng nhóc mới 23 tuổi kia!
Trong lòng thầm rống lên với Giang Kha như vậy, đồng thời đeo lên cặp kính không gọng, tạo cảm giác an toàn, cũng tránh được ánh mắt công kích của đối phương.
"Phó tổng ngày hôm nay sao vậy, lại đeo kính mắt, cứ như cán bộ quản lý kỳ cựu của cơ quan nào ý."
"Cán bộ kỳ cựu vẫn rất tuấn tú nha, dù sao gương mặt với vóc người kia a, nào giống cái tên đầu heo gì đó đâu."
"Hình như hôm nay người phụ trách bên Giang thị muốn tới nha, nghe nói là đồng sự tiểu thiếu gia, mới tiếp quản sản nghiệp ấy."
"Loại phú nhị đại này khẳng định hợp tác cũng chẳng tốt đẹp gì, Phó tổng áp lực cũng là bình thường, trang phục giống như thầy giáo nghiêm khắc có thể hiểu được."
Các loại suy đoán bay đầy trời, công ty trên dưới đều là bát quái, hoàn toàn không chuyên tâm làm việc. Bình thường Phó Nghị nhất định sẽ phê bình một trận, nhưng giờ hắn chẳng đếm xỉa tới hội bà tám nữa, tự nhốt mình trong phòng hội nghị, bắt đầu xốc tinh thần chuẩn bị chiến đấu.
"Phó tổng, đến rồi a... Tình hình như có chút không khống chế được ôi chao."
"Chuyện gì?"Phó Nghị từ văn kiện ngẩng đầu lên: "Bên ngoài xôn xao gì vậy?"
"Lão bản bên Giang thị vừa tới đã chuẩn bị lễ ra mắt", Tina trên mặt cũng không giấu được hưng phấn: "Đều là đồ ăn đặc biệt ngon nha."
Công ty Phó Nghị chiếm cứ lầu 28 vốn nghiêm chỉnh là thế, lúc này nhìn người quanh sân khấu đều nhốn nháo, đa số đều là nữ nhân viên, nam nhân viên thì đã an vị mở lễ vật ra ăn rồi.
Giang Kha 1m9 khác nào hạc giữa bầy gà, lại như Quinn từng nói, tay dài chân dài, lại thêm khuôn mặt trời sinh lạnh lùng, nữ nhân căn bản không kháng cự nổi mà. Hắn yên lặng thở dài, đi lên trước trịnh trọng tằng hắng một cái, các nữ nhân viên lập tức tỉnh táo, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi làm việc.
"Giang tổng thật là có tâm, còn mang lễ vật cho nhân viên của tôi nữa à."
"Chuyện nhỏ ấy mà, có gì mà không làm chứ?" Giang Kha mỉm cười trả lời, tìm từ nghiêm chỉnh đáp lại.
Phó Nghị nhìn âu phục trên người Giang Kha được may còn tốt hơn cả bộ may thủ công ở Ý của mình, lại nhìn mấy viên chức bên cạnh y, chợt cảm thấy một luồng cảm giác ưu việt "Lão tử gia rất có tiền" phả vào mặt.
"Kia mời đi theo ta, phòng hội nghị ở bên kia."
Phó Nghị nện bước vững vàng, nụ cười tự tin, dưới áp lực tập đoàn tài chính cự đại không chút nào kinh sợ. Hắn tuy ngoài đời dễ nói chuyện, thậm chí là hiền lành, nhưng ở giới kinh doanh tuyệt đối không nương tình, bằng không đã sớm chết trong cảnh cô lập khi mâu thuẫn với phụ thân rồi.
"Quý công ty có thể chủ động đưa ra hợp tác, khiến tôi vô cùng bất ngờ," hắn ngồi xuống xong liền mở miệng nói, "Trước đây chưa từng hợp tác, tôi nghĩ vẫn còn chút vấn đề cần thương lượng, tỷ như..."
"Phó tổng thực sự là tác phong làm việc như sét đánh gió giật mà, tôi vừa mới ngồi xuống đã bàn chuyện này rồi."
Chẳng lẽ còn muốn tán gẫu chuyện mình lần thứ nhất lần thứ hai sao? Phó Nghị lẩm bẩm trong lòng, nói thẳng vào vấn đề chính là phong cách làm việc của hắn, mà Giang Kha thì một mặt "Bổn thiếu gia mới vừa lên nhận chức cần hảo hảo trải nghiệm" thản nhiên hết sức, hoàn toàn đối lập với hắn lúc này.
"Giang tổng có ý hợp tác với chúng tôi, hẳn cũng đã tìm hiểu qua rồi." Phó Nghị nhìn về phía những viên chức cấp cao khác, giảm bớt tiếp xúc ánh mắt với Giang Kha.
"Này còn phải cảm tạ ý tốt của Giang tổng, cậu ấy biết các vị đang tìm kiếm đối tác, để chúng tôi điều tra kỹ càng, cuối cùng nhất trí rằng các vị là đối tượng thích hợp nhất để cùng làm ăn với chúng tôi."
Phó Nghị không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Giang Kha một cái, chỉ thấy đối phương nở nụ cười nhu hòa với hắn, Tina bên cạnh lập tức hoa si hít vào một hơi.
"Ngày hôm nay tôi đến thực địa quý công ty một chút, nói thực là bội phục Phó tổng, so với em trai anh thì hạng mục của anh xuất sắc hơn nhiều."
Em trai cùng cha khác mẹ với hắn, Phó Kiệt, cũng là người thừa kế được phụ thân hắn chỉ định, tuổi cũng tầm Giang Kha. Phó Kiệt và hắn kinh doanh cùng lĩnh vực, chỉ có điều Phó Nghị vẫn tận lực lảng tránh đối phương, hơn nữa phụ thân cũng sẽ không để hai anh em hắn cùng cạnh tranh với nhau đâu.
"Tiểu Kiệt thiếu kinh nghiệm, làm chưa đủ tốt cũng có thể hiểu được."
"Khởi điểm và nguồn lực cậu ta có tốt hơn anh nhiều, tuy thiếu kinh nghiệm như không đến nỗi đó chứ, chúng tôi lựa chọn đối tác cũng xuất phát từ phương diện này mà ra." Sau khi nói xong dừng lại một chút, ánh mặt nhìn Phó Nghị cực kỳ chăm chú, như muốn cuốn nam nhân này vào vòng xoáy: "Hơn nữa, cá nhân tôi rất ngưỡng mộ Phó tổng."
Ánh mắt Giang Kha làm Phó Nghị cả người cứng ngắc, câu nói sau cùng đam mê thâm trầm cùng ôn nhu, làm cho hắn... nổi cả da gà.
Cũng may hội nghị rất nhanh đi vào đề tài chính, Phó Nghị cũng dần tiến vào trạng thái đàm phán thường ngày. Trong lĩnh vực kinh doanh hắn luôn tạo cảm giác cứng rắn ngột ngạt, từ hình dáng tới khí chất cũng đã đạt được hiệu quả nghiền ép đối thủ rồi, lại thêm ngôn từ mạnh mẽ chuẩn bị từ trước, thường sẽ để lại ấn tượng cho đối thủ hoặc đối tác là một người khó đối phó.
Mà ngày hôm nay tựa hồ không phát lên được công dụng.
Đối phương đưa ra điều kiện ưu đãi khiến Phó Nghị cũng phải kinh ngạc, thành ra bao nhiêu lời giải thích hắn chuẩn bị đều không có đất dùng tới. Hắn vừa xem lướt qua bản kế hoạch vừa quan sát biểu tình những người bên cạnh Giang Kha, chỉ thấy những người kia đều tỏ vẻ tất cả nghe tiểu thiếu gia quyết định, nghĩ thầm lẽ nào Giang đổng định đem cái công ty này làm thử nghiệm rèn luyện tiểu thiếu gia, còn thành quả hạng mục này ra sao cũng chẳng thèm để ý?
Hắn đoán không ra chuyện gia sự bên kia, mà trực giác cho hắn biết, đối với công ty đây giống như kỳ ngộ hơn là thử thách, đáng thử một lần.
"Hợp tác vui vẻ."
Giang Kha đứng lên bắt tay Phó Nghị trước, khiến người luôn chủ động như hắn có chút ứng phó không kịp, điều chỉnh nụ cười xong liền vội vàng đứng lên tiếp ứng. Hai bên lực đạo đều không nhỏ, cái bắt tay trong chớp mắt mà nhân viên bên cạnh đều nghe thấy âm thanh bùm bùm.
"Phó tổng buổi tối nếu rảnh thì cùng dùng bữa đi." Giang Kha bỗng nhiên nhẹ giọng nói, "Chuyện hợp tác lần này, tôi hi vọng giao lưu thêm một chút."
Phó Nghị trong lòng lộp bộp một tiếng, xem ra sự tình không đơn giản vậy. Hắn liếc mắt nhìn hợp đồng vừa ký, nghĩ thầm chẳng lẽ lần này mình đã quá khinh suất rồi sao?
"Chỉ là một bữa ăn thôi mà, tán gẫu chút việc tư, Phó tổng đâu cần nghiêm túc vậy." Giang Kha cười nói, "Cha tôi cũng nói phải học tập người ưu tú như Phó tổng nhiều."
Phó Nghị nghe y nói như mê sảng, mỉm cười cứng ngắc gật đầu.
Một đám người ra khỏi phòng họp xong, nhân viên trong công ty Phó Nghị đều sôi trào.
"Mọi người xem kìa, Phó tổng đang cười."
"Xem ra rất thuận lợi."
"Giang tổng kia cũng quá đẹp trai đi a a a, cậu ấy cũng cười kìa, còn cười với Phó tổng nữa chứ!"
"Hình ảnh này đẹp quá trời ạ!"
Các nữ nhân viên dồn dập ngẩng đầu nhìn một đám tinh anh mặc âu phục rời đi, tổng tài không hề biết thính giác nhạy bén làm sao, nhưng đã nổi đầy da gà da vịt, yên lặng quyết định tháng này phải chấn chỉnh các nàng thêm mấy lần nữa.