Kiều Tinh khóc vô cùng khổ sở, Tiền Việt Dương còn đau lòng sụp đổ hơn cô ấy,Anh muốn trả thù, nhưng anh không thể làm được, anh vẫn trả dây chuyền lại cho em..."
Kiều Tinh há to miệng, chợt nhớ tới nỗi đau trong khoảng thời gian bạn trai xa lánh vào năm ngoái trước khi tặng dây chuyền.
"Em, em không biết..." Kiều Tinh hoảng sợ mà xin lỗi,"Xin lỗi anh, xin lỗi, em không biết ba mẹ em sẽ như vậy. - Tiền Việt Dương lau nước mắt, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy mà an ủi,"Đừng khóc nữa, em vừa khóc anh cũng đau lòng. Anh không trách em, mẹ anh cũng rất thích em, bà ấy hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau thật hạnh phúc. Anh vì tương lai của chúng ta mà cố gắng làm việc, anh vì em mà cũng nguyện ý không trả thù ba mẹ em, chúng ta, ở bên nhau thật hạnh phúc, được không?”
"Em nói chuyện với ba mẹ, sao họ có thể như vậy, hại c.h.ế.t mẹ anh, còn làm tổn thương anh... Em thật sự không biết..." Kiều Tinh áy náy vô cùng.
Du Tố Tố không nghĩ tới còn có bối cảnh câu chuyện như vậy, ăn dưa rất vui vẻ. Nhưng nhìn đôi tình nhân đột nhiên lại ôm nhau khóc, không khỏi lộ ra meme ông lão trên tàu điện ngâm nhìn điện thoại di động.
Không đúng, thực sự có chuyện ở thời hiện đại mà kẻ thù yêu nhau nhưng vẫn có thể ở bên nhau sao? Chuyện thi du cô còn chưa quên đâu!
Khóe miệng Diệp Tuyên không nhịn được mà co rút, lên tiếng kêu dừng,"Chờ một chút, mẹ anh ta thật sự là bị người của ba mẹ cô làm tức c.h.ế.t sao?"
Kiều Tinh cầm di động, không hiểu: "Cái gì?"
Trên mặt Tiền Việt Dương nhanh chóng hiện lên một chút bất an, cánh tay đang ôm lấy Kiều Tinh không ngừng dùng sức, Kiều Tinh đau đến nhăn mày, lại chịu đựng không lên tiếng.
Diệp Tuyền chậm rãi bổ sung,"Bây giờ cô gọi điện thoại, ba mẹ anh ta không nhất định sẽ bị làm sao, nhưng ba mẹ cô có thể sẽ bị cô làm tức chất."
"Sức khỏe ba mẹ tôi rất tốt, có phải cô tính sai rôi không?" Cho dù Kiều Tinh cãi nhau với ba mẹ, cũng không chịu được việc người khác nguyền rủa ba mẹ mình như vậy.
Bách Hi muốn nói lại thôi, chưa kịp nói ra chuyện mẹ Kiều nằm viện.
"Thật tôi không biết bói toán..." Diệp Tuyền lười nhác cười cười.
Tiền Việt Dương giật mình cười lạnh,"Cho nên cô thừa nhận là cô đang lừa gạt Tinh Tinh? Đúng là Tinh Tinh có chút đơn thuần, nhưng mà cô không thể vì kiếm tiên mà nguyền rủa người khác như vậy chứ đúng không?”
Diệp Tuyền thản nhiên nói xong nửa câu sau,"Nhưng tôi có thể để cho các người gặp quỷ."
Diệp Tuyền búng tay, điểm vào một hồn phách suy yếu đi theo sau Tiền Việt Dương mà đến, kéo vào quán ăn khuya.
Âm khí áp chế trên người Kiều Tinh, một phần là thi du, một phần lại là vì quả thật bên người có một con quỷ. Tiền Việt Dương vừa tới, Diệp Tuyền liền thấy được quỷ hồn quấn ở bên cạnh anh ta, nghe thấy lời của Tiền Việt Dương, quỷ hồn liền tức giận đến mức hận không thể đi lên đánh anh ta.
Ừm, nếu không thấy quan tài không rơi lệ, không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, vậy thì cô sẽ cho bọn họ một cơ hội.
Âm khí màu xám nhạt rất nhanh liền tụ lại rồi hiện hình, để lộ ra khuôn mặt trắng xanh nửa trong suốt. Người phụ nữ ăn mặc đơn giản, lưng còng, mỗi một nếp nhăn đều lộ ra sư áp lực bởi lao động vất vả. Trên khuôn mặt bà ấy đã không còn có dấu vết nào của vẻ đẹp ngày xưa, chỉ có một đôi mắt có hình dạng vô cùng giống với Tiên Việt Dương.
Kết hợp với lời Diệp Tuyền vừa nói, Bách Hi lập tức phản ứng lại. Đây là... mẹ của Tiền Việt Dương?
Kiều Tinh khiếp sợ mà nhìn một màn "biến ra người sống" trước mắt, cô ấy đã xem qua ảnh chụp của mẹ và chị gái Tiền Việt Dương, nên cô ấy liền lập tức nhận ra.
Kiều Tinh theo bản năng mà sợ hãi trốn về phía sau, lại nhận ra đây là mẹ của bạn trai, nhỏ giọng hỏi thăm/A, cháu chào dì?"
Quỷ hồn này căn bản không thèm để ý tới bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiên Việt Dương.
Tiên Việt Dương tự xưng là bởi vì cái c.h.ế.t của mẹ nên giận dữ mà báo thù, là một đứa con có hiếu. Nhưng khi nhìn thấy hồn phách của mẹ mình, Tiền Việt Dương lại không hề vui mừng, sắc mặt trâm xuống/"Các người đã làm loại ảo thuật gì? Lấy ảnh của mẹ tôi làm hình chiếu đúng không? Đây là làm những việc phong kiến mê tín để lừa người khác, tôi phải báo cảnh sát, và cơ quan công thương để bọn họ điều tra."
Đây hoàn toàn là già mồm đe dọa.
Nữ quỷ liền trực tiếp nói ra chuyện xấu hổ của anh ta;"Lúc con bảy tuổi ngã vào trong hố phân dê, mẹ liên sửa lại thành cái tên này cho con, con..."
Tiền Việt Dương miễn cưỡng cười cười, sắc mặt khôi phục lại bình thường, ngắt lời bà ấy,"Mẹ, sao mẹ... Thật sự là mẹ ạ. Con còn tưởng rằng mẹ đã đi đầu thai rồi."
"Con còn biết mẹ là mẹ của con à!" Mẹ Tiền phẫn nộ giơ tay tai anh ta một cái thật mạnh,"Con có nghe lời mẹ nói không hả?! Mẹ đã bảo con đừng làm chuyện gì xấu, đừng làm chuyện vô lương tâm mà, con không được làm hại các cô gái khác..."
Tiền Việt Dương dẫn theo Kiều Tinh né tránh đòn công kích lần thứ nhất của quỷ hồn, vội vàng mở miệng,"Mẹt Chị vẫn còn ở nhà, hai chị ấy biết mẹ vẫn còn nhất định sẽ rất vui... Ôi chao! Sao mẹ lại đánh conl"
Cái tát thứ hai thật sự đánh trúng vào mặt anh ta, rõ ràng bà ấy đã là quỷ rồi, nhưng khi bị tát đánh thì trên mặt lại nóng rát và ngay lập tức bị sưng lên. Biểu tình của Tiền Việt Dương ngay lập tức trở nên vặn vẹo, anh ta đau đến mức ngay cả cánh tay đang ôm Kiều Tinh cũng đã buông lỏng ra, theo bản năng mà che mặt, trốn sang một bên một bước dài.
"Từ nhỏ con đã nhỏ mọn, mẹ nuôi con khôn lớn, con lại còn giở trò với mẹ! Mẹ vừa nhìn thấy con vểnh m.ô.n.g liền biết con định làm cái gì! Chị gái của con, chị gái và anh rể của con sống rất tốt, con không đi liên lụy bọn họ, bọn họ cũng sẽ không sao! Bớt lấy chị gái của con để uy h.i.ế.p mẹ!"
Mẹ Tiền làm quả phụ cực khổ nuôi lớn hai đứa con gái và một đứa con trai mồ côi cha lớn lên, thì tất nhiên là tự có điểm mạnh của bà ấy, vừa mở miệng liền nói cho con trai phải ngậm miệng.
Mẹ Tiền quay đầu nhìn về phía Kiều Tinh, không khỏi nhìn kỹ cô ấy,"Cô bé, cháu phải cẩn thận một chút đi! Với tính tình và thể chất của cháu, ba cây gậy đánh cũng không nói một lời*, nếu như ở thôn chúng ta thì nhất định sẽ bị bắt nạt đến c.h.ế.t đấy! Thằng bé này học cái gì mà KAU, PAU đó, nếu nó nói điều gì đó không tốt về cháu theo một cách khác, thì cháu có cảm thấy khó chịu không?” * ba cây gậy đánh cũng không nói một lời: dùng để chỉ những người thành thật, không thích nói chuyện.
"Mẹ..." Tiền Việt Dương vừa mới mở miệng, lại bị mẹ Tiền tát cho một cái.
Vốn dĩ là một khuôn mặt tuấn tú này đã bị sưng lên, hai bên mặt đều đã sưng lên, nhìn còn rất đối xứng, giọng nói cũng đột nhiên trở nên ngọng nghịu.
Mẹ Tiền cười lạnh,"Thằng nhóc con làm ra những chuyện khiến cho người ta phải chỉ trích sau lưng, còn không cho mẹ nói? Có phải là do trước kia mẹ đánh con ít quá đúng không! Đó là mẹ thương con trai, trong thôn người nào không có con trai sẽ phải bị người ta ức h.i.ế.p đến chết, đất cũng thể giữ không được. Nhưng mẹ cũng không bán hai chị gái của con đi để lót đường cho con, con gái nhà người ta đang yên đang lành cũng không phải là để cho con tùy tiện lừa dối như vậy!"
Mẹ Tiền đè n.g.ự.c thở gấp mấy cái, nhưng không thấy cái cảm giác ngột ngạt choáng váng đầu, mới đột nhiên phản ứng lại,"A, quên mất là thành quỷ rồi thì sẽ không còn thấy tức giận nữa."
Kiều Tinh nghe ra vấn đề, vội vàng hỏi,"Ba mẹ cháu thật sự từng gây áp lực..." Nếu không là vì thoạt nhìn bạn trai quá thống khổ, cô ấy cũng không muốn tin tưởng rằng ba mẹ sẽ động thủ với người nhà của bạn trai. Nhưng cô ấy lại khó có thể tin được, bạn trai lại lừa cô ấy.
"Đúng là ba mẹ cháu có đi tìm dì" Mẹ Tiền nhìn sắc mặt ảm đạm dường như muốn xin lỗi của cô ấy, không nhịn được mà liếc mắt,/"Nhưng cái c.h.ế.t của dì, thì phải trách đứa con trai của dì a ha hai”
"Cái gì?" Ngay cả Bách Hi cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới sẽ có sự đảo ngược như vậy.
Bách Hi vốn cho rằng quá đáng nhất thì cũng có lẽ là trong nhà Tiền Việt Dương ngoài ý muốn xảy ra chuyện, nên liền trách tội lên đầu Kiều gia. Nhưng chính mình hại c.h.ế.t người, lại có thể làm như không có việc gì mà tiếp tục lấy cớ, cái này cũng quá là đáng sợ.
"KAU, PAU..." Bách Hi lặp lại lời của mẹ Tiền, đột nhiên phản ứng lại Là PUA*! Mình đã nói là Tiền Việt Dương nói chuyện cứ thấy là lạ thế nào đó, cậu luôn cảm thấy cậu cái này không tốt cái kia cũng không tốt, thì ra là như vậy!"
*Ý chỉ thánh tán gái, chuyên gia tán gái
Kiều Tinh mờ mịt mà nhìn cô ấy, lướt qua cô ấy lại nhìn Tiên Việt Dương đang bị mẹ quỷ chặn trong góc,"Nhưng mình không bằng anh ấy... Mình không thông minh bằng anh ấy, không cố gắng bằng anh ấy, không yêu nhiêu bằng anh ấy. Mình ngốc như vậy, cái gì cũng không làm tốt, anh ấy chỉ có một mình mình, nhưng mình còn có vài người bạn trai, mình..."
Kiều Tinh thì thào, không biết là phản bác, hay là theo thói quen mà tự tẩy não mình.
Nhớ lại chuyện trước khi ở bên Tiền Việt Dương, lại cảm thấy có chút mơ hồ.
Mẹ Tiền vô cùng ghét bỏ mà nói: "Chỗ này có kẻ ngốc đang nói chuyện này! Lũ lừa kéo cối xay trong tổ sản xuất còn phải ăn. Cháu đóng góp tiền bạc, nhân lực, công sức nhưng không cần danh tiếng, lũ lừa thấy đều muốn để cho cháu tới kéo cối xay!"