Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 131



Lượt xem: 10

Chương 131:

Thanh Tĩnh vẽ phù, Diệp Tuyền đi theo vừa đi vừa tìm thức ăn. Người chung quanh cách rất xa, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng côn trùng kêu, sự im lặng sâu thẳm trong núi trong chốc lát khá hài hòa.

Một tiếng hét mơ hồ đột nhiên phát ra từ trong núi, âm khí trong núi đột nhiên d.a.o động.

Tìm thấy rồi.

Diệp Tuyền liếc nhìn thời gian, còn rất nhanh, xem ra cuộc bắt giữ phía trên đang diễn ra suôn sẻ. Đúng lúc cô đang nghĩ cách ăn mấy quả rừng sau khi hái về thì điện thoại của cô đột nhiên rung lên.

Buzz——

Điện thoại di động của mọi người xung quanh cũng bắt đầu rung lên, đạo sĩ trung niên canh giữ ở bên ngoài sắc mặt nghiêm túc,"Cảnh giác! trong hang động là người giấy thế thân, tà tu mang theo Quỷ Phiên chạy rồi!"

Diệp Tuyền ngẩn ra, thật lòng đặt câu hỏi,"Không bắt được?"

Đạo sĩ tức giận,"Quỷ Phiên ở trên người hắn, đều là linh hồn vô tội, không dễ đánh tan. Không phải không bắt được, là không có cách nào bắt!"

Một bên bó tay bó chân và phải tốn công sức gấp mấy lần để chặn người, khiến cho đối phương tự nhiên trở nên kiêu ngạo hơn. Điều hạn chế hơn nữa đối với mọi người là địa phủ không có cách nào để ra tay, quỷ hồn dẫn độ lên đường.

Diệp Tuyền như có điều suy nghĩ,"Cũng chính là có thể trói hắn nhưng không thương tổn đến quỷ hồn là được, đúng không?”

Nguyên Ngũ cười nhạo,"Như thế nào, cao nhân của chúng ta muốn ra tay?"

Diệp Tuyền ước tính khoảng cách đến đỉnh núi rồi đuổi theo những người gần đó, ban đêm lười chạy bộ quá nên lấy ra thanh kiếm nhỏ bằng gỗ qụ ra.

Mới vừa lấy ra, Nguyên Ngũ liền nở nụ cười,"Thì ra là muốn dựa vào pháp khí? giả bộ làm dáng cũng không biết làm chút bài tập học hiểu rồi lại giả bộ, dương khí của đào mộc kiếm chỉ đủ để xua đuổi tà ma và phá vỡ chướng khí, làm sao có thể thu được quỷ hồn? Một kiếm xuống, sợ là muốn hồn phi phách tán đi! Một thanh kiếm nhỏ như vậy, giống như cô một chút linh quang cũng không có, thậm chí còn không được tinh chế qua, chợ đầu mối nào dám làm ra loại đồ này vừa mua liền dám đến đây để mất mặt xấu hổ?"

Anh ta vừa nói, vừa lại gân muốn cầm kiếm gỗ đào, Tôi bóp một cái đều nát, cầm đồ chơi đối phó tà tu, cô là muốn cười c.h.ế.t tà tu sao?"

"Đừng cản đường!" Diệp Tuyền không kiên nhẫn nói mà giơ tay lên vỗ vỗ cổ tay Nguyên Ngũ, Nguyên Ngũ lập tức cảm thấy toàn bộ cánh tay đều tê dại, cứng đờ trong không khí, căn bản không thể động đậy.

Diệp Tuyên nheo mắt nhìn bầu trời đêm tối sâm, âm khí mà người thường khó nhìn thấy đang dâng trào, những con quỷ bị trói buộc đang rời đi cùng với những kẻ tà tu. Nơi có âm khí nặng nhất chắc chắn là nơi có Quỷ Phiên.

Diệp Tuyền ném thanh kiếm gỗ đào đi, nhưng chuyển động quá nhanh, khoảnh khắc thanh kiếm lơ lửng trên không, cô cầm âm khí khuếch tán tạo thành một sợi dây, giữ nó trên thanh kiếm, nhẹ nhàng búng ngón tay, Đi."

Kim quang chợt sáng!

Những người xung quanh Diệp Tuyền nhất thời nhìn đến ngây người, rõ ràng là một luông sáng cực kỳ sáng, nhưng lại không chói mắt, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng vào. Nó gợi cho người ta nhớ tới mặt trời ấm áp, rực rỡ và vui vẻ, chí dương chí chính.

Thanh kiếm nhỏ kéo đuôi ánh sáng xuyên qua bầu trời đêm, giống như cầu vồng xuyên qua mặt trăng. Thiên thạch lao xuống và bay qua hơn một ngàn mét trong nháy mắt. Tiếng nổ xuyên qua bầu trời thậm chí không thể bắt kịp nó.

Vượt qua hang động trên núi, cuộc truy đuổi của những kẻ tà tu vẫn tiếp tục. Quỷ Phiên âm khí cuồn cuộn, người đàn ông đứng dưới Quỷ Phiên giống như một bộ xương khô, nhìn về phía các tu sĩ Huyền Môn đang vây quanh mình, nhưng không có cách nào để hắn có thể trốn thoát.

Đội hành động của Cục quản lý truy đuổi sát sao nhất, Nghiêm Yên cầm con d.a.o Đường có hoa văn chỉ về phía trước: "Không được nhúc nhích! thẳng thắn nhận tội thì sẽ được khoan hồng, thả quỷ hồn ral"

"Haha Haha! Các ngươi tự xưng là danh môn chính phái tìm thấy ta thì sao?" Tà tu phát ra một tiếng cười thống khoái "có các ngươi c.h.ế.t cùng, ta c.h.ế.t cũng không thấy thiệt thòi."

Trong lòng Nghiêm Yên lộp bộp một tiếng,"Cẩn thận, hắn muốn tự bạo!"

Nhưng lời nhắc nhở của cô ấy đã quá muộn. Trước đó, bị bó tay bó chân không bắt được đối phương ngay lập tức. Giờ đây, toàn bộ quỷ hồn bị Quỷ Phiên bắt làm con tin đều đã trở thành nhiên liệu nổ.

"Đáng chết! Ngăn hắn lại!" Nghiêm Yên hô to chắn ở phía trước, biết là mình đã phán đoán sai lầm.

Tà tu thường thường tham sống sợ chết, kế hoạch ban đầu của cô ấy còn có cơ hội cứu quỷ hồn, không nghĩ tới tên này lại...

Tà tu nhìn bọn họ đang cố gắng giải cứu và ngăn cản, cười đến mức toàn thân run lên, âm khí rung chuyển lên xuống, giống như một quả bóng bay căng phồng sắp đạt đến giới hạn và có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

"Quỷ môn... Mở ra cho ta! Cùng đi c.h.ế.t đi ha ha!"

Các tu sĩ đang truy đuổi những kẻ tà tu trên đỉnh núi đã vô cùng bất ngờ và phẫn nộ trước sự việc bất ngờ sự cố.

Đột nhiên, một tia sáng bay qua họ, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khu vực đó sáng như ban ngày, nhưng trước khi nó xuất hiện, không ai trong số họ nhận ra.

Bọn họ không khỏi chấn động.

Đó là cái gì?!

Thanh kiếm gỗ đào lao về phía đầu âm khí nông đậm. Ánh sáng tâm linh như ẩn như hiện từ từ sáng lên, thanh kiếm gỗ chưa từng được mài sắc lại có độ sắc bén vô hình.

Tranh...

Kim quang giống như d.a.o nóng cắt bơ, rơi vào trong âm khí cuồn cuộn, thuận lợi đến mức thậm chí không kinh khởi một chút âm khí d.a.o động, lại trong nháy mắt đóng đinh xuyên qua xương tỳ bà của tà †u.

"AII" Tà tu hét lên một tiếng, thanh kiếm gỗ đào kéo hắn xuống, đóng đinh chắc chắn vào tảng đá trên mặt đất.

Âm khí d.a.o động bùng nổ và đột ngột kết thúc.

Dưới chân núi, Diệp Tuyên giương mắt nhìn vê phía bầu trời đêm, trong mắt phượng lưu chuyển một tia kim quang nhàn nhạt/Ai cho phép ngươi đi tìm c.h.ế.t như vậy?”

Giọng nói thờ ơ không lớn, nhưng nó vang lên rõ ràng trong tai tà tu.

Nghiêm Yên nhân cơ hội đó lao tới giật lấy Quỷ Phiên, dán cả một hàng bùa lên đó và tạm thời phong ấn quỷ hồn lại. Những đám mây trên núi gần như che khuất ánh trăng cuối cùng cũng tan đi.

Nghiêm Yên không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy cú đánh ghim sâu người xuống đất nhưng không khiến quỷ hồn bị hề hấn gì."Ra tay thật tàn nhẫn."

"Cái này..." Chúng tu sĩ trên núi nghẹn họng nhìn trân trối,"Đây là vị cao nhân nào vậy?"

Trong lúc bọn họ cho rằng sắp xảy ra chuyện gì đó, một thanh kiếm đột nhiên từ trên trời bay xuống, ngăn cản nguy cơ, quả thực là trợ giúp rất lớn.

Nghe thấy các tu sĩ kinh ngạc, Nghiêm Yên ngẩng đầu, cười hì hì trả lời"Là cố vấn bên ngoài của chúng tôi tới."

Sau khi bắt được người, cũng tìm thấy những con quỷ hồn rồi, đội hành động để lại một số người giải quyết, phần lớn tu sĩ còn lại đều theo Nghiêm Yên xuống núi.

Tuyên bố là vì áp giải tà tu ác độc hiếm thấy, trên thực tế sao... Hại, ai không muốn gặp tu sĩ cường đại đột nhiên xuất hiện chứ?

Nguyên Ngũ nhìn thanh kiếm gỗ bình thường bay ra, ánh sáng vàng trông quen quen, nhưng trong lúc nhất thời anh ta lại không nghĩ tới.

Nhìn thấy thanh kiếm gỗ nhỏ biến mất ở phía chân trời, dường như không có chuyện gì xảy ra, Nguyên Ngũ cười nhạo một tiếng,"Có thể sử dụng phép thuật để làm gì? Chẳng phải là lãng phí khi không thể luyện tập sao? Kiếm khí gỗ đào cũng vô dụng giống cô ta mà thôi."

Diệp Tuyền bình tĩnh nhìn anh ta một cái, ánh mắt không gợn sóng.

Lời nói của Nguyên Ngũ đột nhiên kẹt ở trong cổ họng, có trong nháy mắt, anh ta thậm chí cảm thấy chính mình đang đối mặt với núi cao chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên. Không cần đối phương động động ngón tay, chỉ cần áp lực nói không nên lời cũng đủ để cho anh ta từ nay về sau biến mất.

Nhưng làm sao có thể chứ? Đây chỉ là một người bình thường, muốn nói chuyện làm người khác biến mất, cũng nên là anh ta động thủ. Nguyên Ngũ còn muốn nói cái gì, trên đường núi đột nhiên vang lên một tiếng gầm gừ,"Nguyên Ngũ ngươi câm miệng!"

Nguyên Ngũ ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn sư phụ mặt mày âm trầm đang đi theo siêu quản cục cùng những người khác cùng nhau đi xuống.

Lực lượng cường hãn, đội trưởng đội hành động cục siêu quản Nghiêm Yên mà sư phụ đặc biệt dặn dò không nên trêu chọc liếc anh ta một cái, cười lạnh một tiếng.

Nghiêm Yên vượt qua Nguyên Ngũ đi thẳng tới chỗ Diệp Tuyền đối diện với cô, cô ấy cầm thanh kiếm gỗ đào bằng cả hai tay và đưa nó trở lại "Nó đã được lau sạch và trở về với chủ sở hữu ban đầu của nó. Cảm ơn cố vấn Diệp đã giúp tôi lần này. Khi quay lại, tôi sẽ ghi công cho cô!"

Cố vấn Diệp? Người bình thường đó? Nguyên Ngũ còn chưa kịp giật mình, đã thấy sư phụ và các tu sĩ huyền môn khác cùng nhau cười ha hả vây quanh,"Không nghĩ tới Diệp đạo hữu trẻ tuổi như vậy anh hùng xuất thiếu niên, khó trách chúng ta chưa từng thấy qua. Không biết là truyên thừa nhà ai? Nếu có cơ hội, nhất định phải tới trao đổi một phen.

Khi có người nhặt phi kiếm lên có một tia sáng lóe lên, nhưng khi lấy ra thì trông giống như một tác phẩm điêu khắc gỗ thông thường, Thần vật tự che giấu chính mình, bảo vật như vậy cũng chỉ có ở trong tay Diệp đạo hữu mới có thể chói mắt."

Nguyên Ngũ cả kinh nói không nên lời, ngơ ngác nhìn một màn này, giống như một con gà đột nhiên bị bóp cổ, muốn thét chói tai cũng thét không nên lời.

Anh ta phải làm nghi lễ đệ tử trước mặt họ, nhưng họ lại mỉm cười chào đón Diệp Tuyền, người mà anh ta coi thường, đã thân thiện mà kêu lên "Tiểu hữu"!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.