Trong học viện, người c.h.ế.t và người sống trộn lẫn với nhau, người sống giống như người chết, người tốt nghiệp giống lại như xác sống tê liệt. Trong trường có không đến 400 học sinh, nhưng qua mấy năm nay dạy dỗ, đã có hàng nghìn sinh viên bị tra tấn.
Cho đến năm nay, đại sư không đến kịp thời, một số lá bùa mất đi hiệu lực, tạo cơ hội cho đám ma học sinh chiếm trường.
Ngô Hiểu Nguyệt chính là "cái gai bên cạnh" dẫn người chạy trốn lần này, sau khi bị g.i.ế.c gà dọa khỉ, cô ấy đã trở thành cầu nối giữa quỷ hồn và đám học sinh. Hồn ma của Ngô Tiêu Nguyêt trở về nhà, những học sinh còn sống thà dựa vào hồn ma, c.h.ế.t dưới tay hồn ma còn hơn là phải chịu nỗi đau phải làm cái xác không hồn.
Kể từ đó, địa vị trong học viện bị đảo ngược, hệ thống thiết lập cho sinh viên rơi xuống người các "giáo viên"."Các người nói hệ thống này tốt cho chúng tôi, chúng tôi cũng muốn tốt cho các người mà."
Hệ thống đã bị đảo lộn, các giáo viên lần lượt chìm đắm trong ảo giác. Các sinh viên chiếm trường phát động cuộc trả thù, nhưng lại bị đại sư hiệu trưởng tìm tới đánh cho tan tành.
Thái An Môn bị giới huyền học truy lùng đến bây giờ, tiền bạc và quỷ hồn dự trữ do Học viện Tân Đô mang đến nhanh chóng khiến trái tim họ rung động. Họ vốn đã hợp tác với trường học, tin tức từ học viện khiến các đạo sĩ Thái An Môn chuẩn bị sẵn sàng, họ biết tử vi của tất cả các học sinh, câu lại quỷ hồn, bắt đầu ra tay từ bên trong.
Chỉ là Thái An Môn không ngờ người của Cục giám sát lại đến nhanh như vậy, bọn họ hoàn toàn bị đánh bại.
Người quen liên lạc Lộ Băng không có ở đây, vì vậy Nghiêm Yên đã đến trao đổi với Diệp Tuyền, xác nhận xem cô có thể bổ sung thêm điều gì lúc cô đến hay không.
Nói xong những chuyện khác, Nghiêm Yên hắng giọng nói: "Lục đạo trưởng." "Nghe nói chúc từ thuật của Bạch Vân Quan rất mạnh, anh có thể giúp tôi được không?"
Nhìn quanh học viện Tân Đô, ngoại trừ những tu sĩ đến sau, tất cả đều là người bệnh.
Các học sinh còn sống bị hạn chế tự do, bị tẩy não, ngược đãi trong thời gian dài, tổn thương tinh thân rất nghiêm trọng, các giáo viên cũng bị gậy ông đập lưng ông, đợt tu sĩ đầu tiên bước vào cửa bị Thái An Môn bẫy, ít nhất cũng bị tổn thương linh lực, những người phát hiện ra Phù Thịnh của Thái An Môn có vấn đề bắt đầu phản kháng mới là những người bị thương nặng nhất. Các đạo sĩ đến từ Bạch Vân Quan vốn định cầm bùa chú vào chuẩn bị chiến đấu, kết quả lại vào để chữa bệnh.
Thấy công việc quá bận rộn, Nghiêm Yên có thể chiến đấu nhưng việc điều trị thì không biết gì. Các đạo sĩ ở Bạch Vân Quan cảm thấy không có gì to tát nên cũng không đến sư thúc tổ, Nghiêm Yên thấy không yên lòng, dứt khoát tới đây tìm nhờ giúp đỡ.
"Được." Lục Thiếu Chương vẫn ngồi bên cạnh lau kiếm, đồng ý yêu cầu, anh cất khăn tay đi, đem thanh kiếm nhỏ bằng gỗ gụ đưa lại cho Diệp Tuyên."Sạch rồi." Lục Thiếu Chương thanh âm có chút nghẹn ngào, như là lo lắng cô không nhận, liền đặt nó xuống rồi rời đi.
Diệp Tuyền nắm lấy chuôi thanh kiếm gỗ đào nhỏ, nhẹ nhàng vặn xoắn, lưỡi kiếm tuyệt mỹ có chút sắc bén trong trẻo, đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt. Lục Thiếu Chương dừng bước, hơi thở trở nên gấp gáp. Những người bị thương được tập hợp lại, Lục Thiếu Chương niệm chú chữa trị cho từng học sinh mà các đạo sĩ còn chưa chữa trị xong. Đi tới trước mặt các tu sĩ, Lục Thiếu Chương trực tiếp đi về phía hai người bị thương nặng, kích hoạt Chúc từ thuật để hoàn thành chữa trị.
Rõ ràng đang nghiêm túc chữa trị, nhưng không hiểu vì sao, Nghiêm Yên lại có cảm giác anh đang làm cho có lệ cho xong.
Dự cảm đã thành hiện thực, Lục Thiếu Chương trị liệu xong liền xoay người rời đi.
Nghiêm Yên lớn tiếng gọi lớn: "Lục đạo trưởng, còn bọn họ..." "Bọn họ tu luyện bất cẩn, có nhiều khuyết điểm, Đạo pháp chữa lành vết thương, giác ngộ tâm linh là điều đương nhiên." Đạo sĩ tóc trắng đứng như tượng ngọc, vẻ mặt bình tĩnh, thân người thăng tắp như thể đang thuyết pháp vậy.
Thanh Tĩnh đi theo sư thúc để giúp đỡ, cô ấy ở ngay bên cạnh, nghe thấy đáp án liền suy nghĩ.... Cái này có khác gì nói rằng các người luyện tập không đủ bị thương là xứng đáng, không cần phải lãng phí trị liệu đâu!
Thanh Tĩnh chợt cảm thấy vui mừng vì sư thúc tổ không bị Thiên sư thuyết phục tiếp quản việc dạy đạo ở Bạch Vân Quan, chỉ đồng ý có nghi vấn gì thì có thể tới hỏi mà thôi. Nếu không thì có thể tưởng tượng ra được việc học sẽ khó khăn đến thế nào.
Diệp Tuyền đã ký vào biên bản, có thể đưa Ngô Tiêu Nguyệt và những người khác đi. Vành tai nghe được câu trả lời của Lục Thiếu Chương, cô ngẩng đầu, nhướng mày đầy ẩn ý.
Lục Thiếu Chương nhìn vào mắt cô, mím môi.
Vừa mới phi kiếm đến, còn chưa khám vết thương đã dùng chúc từ thuật, đầu lưỡi dường như bị đốt cháy khiến anh không nói nên lời, mặt mày nóng bừng lên.
Không thể chữa trị cho tất cả mọi người cùng một lần, nhưng vết thương khó nhất đã được giải quyết, phần còn lại đều dễ làm, Nghiêm Yên thấy tình hình tốt lên rồi thì cũng dừng lại.
Nhìn thấy đám người Diệp Tuyên chuẩn bị rời đi, Nghiêm Yên thở dài nhìn An An đang vui vẻ bò quanh.
Quỷ anh vốn là lệ quỷ bị làm ra, ở lại bên cạnh Diệp Tuyền để tiêu hao ma lực, dễ dàng đầu thai. Cô bé bị Phù Thịnh cho ăn phần lớn sức mạnh tà ác của học viện, xuất phát điểm để trở thành ma tu rất cao, nhưng muốn đi đầu thai thì lại trở thành một gánh nặng rất lớn, phải từ từ giải quyết.
Diệp Tuyền cũng nhìn về phía An An: "Không cần lo cho con bé." "Ừm?"
Diệp Tuyền nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của An An, những đường đen trên khuôn mặt chẳng đáng yêu chút nào.
Diệp Tuyền cười khẽ: "Cô bé phải biết rằng ăn bừa sẽ phải trả giá đắt." An An:?
"A- bà chủ-" An An nghe hiểu được giá trị của từ này, cô bé nhanh chóng ngẩng mặt lên, cọ cọ làm nũng Diệp Tuyền. Gần đây cô bé thường chơi với mèo, cơ thể bé nhỏ uốn éo giống hệt mèo.
Diệp Tuyền giữ gáy An An, kéo khuôn mặt mềm mại, tàn nhẫn thông báo cho cô bé hình phạt khi đi lung tung cùng người khác: "Tháng này em không có đồ chơi."
An An mờ mịt ngẩng đầu: "Ô... 2"
Trước khi An An mở miệng bắt đầu khóc, Diệp Tuyền túm đúng miệng của cô bé, biến cô bé thành một con vịt con. Ngoại trừ hai người đã đi cùng các giáo viên học viện Tân Đô hoặc biết chuyện quỷ hồn của hiệu trưởng, những con quỷ khác ở học viện Tân Đô đều phải rời đi. Trước cổng chính đã được lau dọn sạch sẽ, một con đường tối tăm dài đằng đẳng xuất hiện, quỷ sai tỉnh Tường chậm rãi bước ra.
Ngô Tiêu Nguyệt là người đầu tiên, cô ấy bế Nguyệt Lượng đi về phía quỷ sai, vẫy tay tạm biệt với Diệp Tuyên và các học sinh đang đứng đẳng sau.
Những học sinh còn sống của học viện Tân Đô đã được điều trị, rõ ràng họ cực kì uể oải, nhưng khuôn mặt trống rỗng cứng đờ rốt cuộc cũng dần thay đổi. Họ bị cảnh sát đuổi theo rồi bị kéo ngồi xuống, khi ý thức được rằng bản thân thật sự được cứu, họ vội vàng cởi đồng phục học viện Tân Đô.
Hiện tại các học sinh mặc quần áo vô cùng đơn giản, họ đuổi theo Ngô Tiêu Nguyệt: "Số 404... Không, chị Ngô Tiêu Nguyệt, tạm biệt!"
Ngô Tiêu Nguyệt ôm Nguyệt Lượng, nở nụ cười.
Nhóm quỷ hồn đi theo Ngô Tiêu Nguyệt vê phía quỷ sai, được các học sinh còn sống đọc to tên, các học sinh còn chào tạm biệt họ.
Có lệ quỷ hoàn toàn không nhớ nổi bản thân là ai, nhưng có người nhớ rõ, tìm được thân phận của họ trước khi biến thành những con số ở nơi sâu nhất trong kí ức, đọc tên họ thành tiếng, tiễn họ đi đầu thai.
Tiễn họ hướng đến cuộc sống mới.
Ngô Tiêu Nguyệt bước đi, Diệp Tuyên dẫn theo An An cũng muốn quay về. Lúc Lục Thiếu Chương tới, anh tiêu hao phần lớn linh lực để phi kiếm từ núi Bạch Vân, lúc rời đi, anh vội vàng đi theo cô, lại bị Nghiêm Yên ngăn cản.
"Lục đạo trưởng, nếu ngài phải xuống núi, mời ngài xem quyển sổ tay này trước. Thành thật xin lỗi, hiện tại phi kiếm ra ngoài đang bị cấm, trước mắt ngài cần căn cước công dân để đóng khoản phạt bổ sung." Nghiêm Yên nhìn chằm chằm Diệp Tuyền bên cạnh, giọng điệu khi đưa ra yêu cầu lễ phép lại không mất đi vẻ nghiêm túc.
Cục quản lí từng hướng dẫn rất nhiều tu sĩ và quỷ quái ở nơi thâm sơn cùng cốc hòa nhập với cuộc sống xã hội hiện đại, kinh nghiệm phong phú, khi Diệp Tuyền vừa trở về cũng trải nghiệm rồi.
Biểu cảm của Lục Thiếu Chương trống rỗng: "... Tôi là một thanh kiếm."
Nghiêm Yên ho khan một tiếng: "Đúng vậy. Nhưng trên đường, kiếm cũng phải tuân thủ luật giao thông, nếu cần thi lấy bằng lái xe trong hình dạng con người, có thể liên hệ với chúng tôi. Hơn nữa, kiếm thuộc loại dụng cụ cắt gọt bị quản chế, tốt nhất nên nghĩ cách cất đi, đừng để lộ ra ngoài."
Diệp Tuyền dường như có thể đọc được sự khó hiểu trên biểu cảm trống rỗng của Lục Thiếu Chương.
Để tránh việc công dân bình thường lạc vào các sự kiện siêu nhiên, Cục quản lí đã rất tốn rất nhiều công sức rồi (2)
"Trước tiên làm căn cước công dân đi, tiện mua vé máy bay." Diệp Tuyền nhìn lịch các chuyến bay, nếu mọi chuyện thuận lợi, họ còn có thể đi cùng một chuyến bay.
Cảnh sát và nhân viên văn phòng Cục quản lí cùng đến, có quyền ghi chép thông tin vào sổ sách, làm căn cước công dân tạm thời, họ nhanh chóng tìm chỗ chụp ảnh. Nhưng ghi đến ngày sinh và nơi sinh lại gặp khó khăn.
"... Dù là nghìn năm trước hay là năm ngoái, tôi biết đều có thể coi là thời điểm ngài sinh ra, nhưng hệ thống không thể lưu dữ liệu như vậy. Nữ thần Matsu* có thể sử dụng giấy chứng minh thân phận từ năm 960 để mua vé máy bay, nhưng ngài ra ngoài với tư cách công dân bình thường, làm vậy thì không ổn. Nếu không, ngài bịa một ngày cũng được."