Cô ấy không bắt được Tiểu Vu, chỉ đành nhanh chóng gọi người bên ngoài: "Mọi người mau đi vào ngăn cô ấy lại đi!"
Nam nhân viên đá tung cánh cửa gõ, lao vào, đè Tiểu Vu đang không ngừng đi về phía bên ngoài xuống.
Vừa đi vào, bọn họ liên phát hiện có gì đó không đúng: "Mẹ kiếp, từ khi nào mà cô ấy lại mạnh mẽ như vậy!" Hai người đàn ông thường xuyên vào trong núi, thể chất rất khỏe mạnh mà lại chật vật khi đè cô ấy xuống, còn gần như bị đánh bất tỉnh bởi một cú húc đầu.
Vất vả lắm mới giữ được người xuống, tháo vòng cổ hồ lô ra, Tiểu Vu đột nhiên liền không động đậy nữa. Ba nhân viên nhìn nhau, hai nam nhân viên cảm thấy bà chủ vô lý lúc này đây ngay lập tức nhanh chóng tháo hồ lô xuống.
Qua mấy giây, Tiểu Vu châm chậm mở mắt ra, trong mắt một mảng mờ mịt: "Đau quá... mọi người đang làm gì thế?"
Ngũ Lộ Lộ suýt chút nữa bật khóc: "Cô đang làm gì thết"
Tiểu Vu cố gắng nhớ lại: "... Tôi hình như đã mơ một giấc mơ, có người vẫy tay với tôi. Trên người cô ấy có rất nhiều vết thương, luôn miệng nói..." "Tôi tên Thẩm Vân, năm nay mười chín tuổi, sống ở chuồng heo của hộ thứ ba thôn Huyền Kiều, 138xxxxxxxx."
"Đừng đến đây... đến... đừng đến đây..."
Cô ta có thể là kẻ lừa đảo, cô sẽ còn giúp cô ta không? Giọng nói thuật lại của Tiểu Vu vừa hốt hoảng vừa nhẹ nhàng, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng cô ấy. Vào buổi đêm mùa thu mát mẻ, ba người vây quanh cô ấy đều rùng mình.
Ngũ Lộ Lộ là người đầu tiên phản ứng lại, nhặt chiếc điện thoại vừa bị ném ra lúc chặn cô ấy lại.
Cũng may màn hình vẫn còn sáng, cô ấy trực tiếp gọi điện thoại qua. Dư Thiền trấn an nhân viên, tỉ mỉ hỏi chuyện vừa phát sinh, một cảm giác lạnh lão toát ra sau lưng cô ấy.
Vừa nằm mơ lại vừa "mộng du”, nghe qua có vẻ vô cùng không đúng đắn. Nghe xong lời tường thuật, Tiểu Vu mới biết vừa rồi phát sinh chuyện gì, cô ấy rùng mình, trùm chăn lại, cố gắng dùng ý nghĩ "ma quỷ không chui vào trong chăn" để an ủi bản thân.
Bốn người rúc vào trong một căn phòng, giống bốn con chim cút bị doạ sợ vỡ mật vậy. Nếu không phải do mọi thứ bên ngoài vẫn còn bình thường, bà chủ nhắc nhở bọn họ vẫn còn liên lạc được, bọn họ giờ sợ rằng đã thu dọn đồ đạc chạy biến rồi."Bà... bà chủ, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chúng tôi có nên báo án không, nhờ bên cảnh sát tìm kiếm địa chỉ đó?" Ngũ Lộ Lộ xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình, giọng nói đè xuống rất thấp.
Hai nam nhân viên hôm nay cũng bị dày vò đủ rồi, tức giận vặn vặn khớp tay: "Thôn Huyền Kiều phải không? Nghe nói bên đó toàn lũ người ngang ngược, cô gái lần trước cũng là ở thôn đó. Gần đây khảo sát vị trí nhà máy, bọn chúng lúc nào cũng lấm la lấm lét tới thăm dò, tôi thấy chẳng phải loại gì tốt đẹp. Hay là chúng ta qua tẩn cho chúng một trận đi? Không làm việc người nên làm thì cũng đừng lừa chúng ta chứ." "Đừng làm gì cả!" Dư Thiên ngăn cản họ.
Vì để giúp chị gái, Dư Thiền đã nghe qua rất nhiều loại chuyện về ma quỷ từ các đại sư. Bình thường, khi nằm mơ không nhìn rõ mặt người, chỉ có thể biết được đại khái là ai. Tỉnh giấc cũng không nhớ rõ mấy thứ cụ thể như địa điểm và số điện thoại, trừ khi người họ mơ thấy là ma.
Có vô số câu chuyện về những số điện thoại, những địa danh ma dẫn đường, hay những hồn ma kể cho người ta nỗi bất bình trong giấc mơ để dẫn người ta đào xương ra cứu họ.
Từ những câu chuyện mà Dư Thiên nghe được, những người tâm niệm ngỡ rằng là "Duyên phận trời ban""Chỉ dẫn từ trời cao", thuận theo số điện thoại hoặc địa chỉ trong mơ mà tìm tới, đều sẽ không gặp điều gì tốt lành.
Mặc kệ mơ thấy thứ gì, dù là chuyện tốt hay chuyện xấu, việc tìm kiếm cứ để người có năng lực lo, bản thân đừng có sáp lại gần.
Dư Thiền cầu cứu nhìn về phía Diệp Tuyền: "Đây là... báo mộng câu cứu ư?" "Nếu báo mộng đàng hoàng thì phải thông qua địa phủ. Thứ các cô gặp là mộng quỷ bám thân." Giọng nói bình tĩnh của Diệp Tuyền truyền qua điện thoại, sự chắc chắn trong lời nói khiến bốn người vây quanh điện thoại đều dân bình tĩnh trở lại. Mặt dây chuyền hồ lô mà Dư Thiền tháo ra vẫn còn trên bàn, hồ lô cỡ ngón tay cái, rất tinh xảo và đẹp đẽ, như thể nó là một món đồ tự nhiên được hái từ cành cây. Sau khi cẩn thận vẽ và khắc các hoa văn trên đó, người ta sẽ có cảm giác thích thú khi câu chuyện về chiếc thuyền gỗ vượt ra khỏi trang giấy và hiện ra trước mắt. Hồ lô chỉ có kích thước bằng ngón tay cái, so với những hồ lô to bằng lòng bàn tay hay cỡ của một đứa trẻ thì thực sự thích hợp để cầm trên tay chơi đi ngắm lại nhiều lần, cũng mang tới cảm giác thẩm mỹ độc đáo khi đeo nó trên người, hoàn toàn không có chút gì khác thường.
Một sợi dây màu đỏ được buộc quanh eo hồ lô cùng một chùm tua đỏ rủ xuống là dấu hiệu của cầu phúc, đột nhiên được tặng một món đồ thú vị như vậy, mang nó theo bên mình là điều bình thường.
Diệp Tuyền lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng chọc đầu trái hồ lô như một khối hoàn chỉnh kia. Nút đậy chắc chắn rơi xuống, phát ra tiếng xào xạc, tro rơi xuống khăn giấy, lẫn vào đó là những hạt nhỏ li ti, mùi tro thoang thoảng tỏa ra.
Diệp Tuyên nhíu mày.
Dư Thiền cảm thấy khá quen mắt, nghĩ kỹ lại một hồi, sắc mặt liên trở nên trắng bệch. Cô ấy tận mắt chứng kiến Diệp Tuyền gỡ tro trên con búp bê rơm, đồng thời cũng đích thân thu thập tro cốt của chị gái và cháu gái. Lượng bột trong hồ lô tuy tuy rằng rất ít, nhưng rõ ràng đó là một đám trol
Lúc Dư Thiền đưa người tới gần Thôn quả viên, tổng cộng có bốn người, mỗi người đều nhận được "quà" hồ lô mà cô gái kia đưa. Nếu như bên trong đều là tro, vậy... Dư Thiền sốt sắng hỏi: "Bà chủ Diệp, đeo hồ lô rồi lại gỡ xuống có ảnh hưởng gì hay không?"
"Đừng làm vỡ, trực tiếp tháo ra, đưa tới miếu hoặc đạo quán có tiếng xung quanh là được rồi." Diệp Tuyền chọc chọc, bên trong chỉ có tro, không cần để ý quá. Hồ lô nhỏ chỉ to bằng ngón tay cái quay tròn, giữa những đường nét phức tạp cầu phúc, có những ký tự mơ hồ lộ ra.
Đặt phẳng ra, thoạt nhìn có vẻ như người ta đã dùng nhầm bút khi vẽ đường viền lúc đầu, hoặc hồ lô đã bị hư, để lại một vết lõm nhẹ. Nhưng hồ lô quay càng lúc càng nhanh, gần như nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh trên bàn, nhưng từng con số đều hiện rõ.
"Ø2" Dư Thiền không phát hiện vậy mà còn có điều bí ẩn này, trợn lớn mắt, tỉ mỉ ghi nhớ dòng số.
Hồ lô quay đi quay lại, các con số cứ xoay tròn, nhấp nháy liên tục. Hoa văn đan xen ngưng lại thành từng con số, truyền tải thông tin một cách lặng lẽ. 138... Dư Thiền đọc lại một lần, cảm thấy khá quen tai, ngay lập tức nhận ra đây chính là số điện thoại mà nữ quỷ Thẩm Vân báo trong giấc mơ.
Tiểu Vu vừa mơ thấy quỷ, vô cùng nhạy cảm với những thông tin liên quan. Có thể trực tiếp tới địa phương để giao lưu và tham gia xây dựng, cô ấy không hề ngu ngốc. Nghĩ tới một loạt tin tức về con quỷ, Tiểu Vu nghĩ tới một loại khả năng, không dám tin nói: "Thôn Huyền Kiều... lẽ nào có người dám bắt cóc buôn người ư?" Diệp Tuyền vẻ mặt bình tĩnh: "Mọi người gọi điện thoại thông báo để cảnh sát điều tra đi."
Diệp tuyền hỏi địa chỉ cụ thể của thôn huyền Kiều và Thôn Quả Viên, gửi cho Lộ Băng, thuận tay làm một công nhân tốt bụng mà báo án.
Nhìn thủ đoạn nhét mấy thứ linh tinh vào trong hồ lô tặng cho người khác, sợ rằng lại là Thái An môn lén lút trốn thoát rất nhanh gây ra. Vẫn nên thông báo cho Cục quản lý sớm một chút, để bọn họ đi bắt người là tốt nhất.
Có mộng quỷ bám thân, tự nhiên cũng có quỷ và âm khí, có thể tiếp tục tìm ra bằng cách lần theo manh mối.
Nhưng để bọn họ trực tiếp đi báo án, thôn Huyền Kiều đó cũng không sạch sẽ gì. Chắc phải lượn vài vòng, điều tra một hồi lâu mới báo lên Cục quản lý. Đợi tới lúc đó lại báo án bắt người, dựa vào tốc độ trốn thoát của Thái An môn, chắc cũng chỉ còn một ít chỉ tiết có thể đào ra được, muốn bắt được người thì còn lâu. Diệp Tuyền giúp đỡ báo án, chẳng mấy chốc, Lộ Băng liền lái xe xuất hiện ở bên ngoài cửa hàng quán ăn khuya.
Lễ tết còn phải ra ngoài làm việc, chắc tăng ca chính là mệnh của cô ấy mất rồi. Diệp Tuyền hất cằm về phía đống tro tàn trên bàn, người do Lộ Băng mang tới lập tức cho vào túi đựng tang chứng thu nhận.
Lộ Băng dẫn người đi lấy lời khai, viên cảnh sát đến nhanh nhạy phát hiện ra vấn đề: "Cô gái họ Lâm đưa cho mọi người mười trái hồ lô để cảm ơn sự giúp đỡ. Vốn dĩ cô ấy đến để cầu cứu vì bạo lực gia đình, nhưng sau đó nhất quyết đòi về. Mọi người nói sẽ đưa cô ấy về, cô ấy lại không muốn mọi người tới nhà mình? Để ngăn cản mọi người đi theo cô ấy, nửa đường liền bỏ chạy?"
Dư Thiền gật đầu: "Đúng, chúng tôi chỉ biết cô ấy ở Thôn Huyền Kiều, đi rồi mới biết bên đó khá bài xích người ngoài, danh tiếng cũng không tốt lắm." "Mấy người làm chuyện tốt thì cũng tốt, rất lương thiên, nhưng mà sau này... nên chú ý an toàn của bản thân thì hơn."
Viên cảnh sát thở dài, ngẫu hứng giáo dục chống lừa đảo và buôn người: "Cô không thấy có chuyện gì không ổn sao? Gặp một người cách thôn Huyền Kiều mấy thành phố gặp nạn cầu cứu sự giúp đỡ, nói là một cắc tiên cũng không có, trên người vẫn mang theo mười quả hồ lô nhỏ tinh xảo có thể làm quà được? Cô không bằng nói thêm xem hôm đó gặp cô ta kiểu gì nữa đi?"