"Thời đại nào rồi, còn có người không biết sinh con trai hay con gái là do đàn ông à?”
"Chút tiền sính lễ cũng không đưa cho cô ấy, dựa vào đâu bắt cô ấy trả lại chứ!" Người qua đường ghét bỏ mà thảo luận.
"Tôi đang kiếm tiền." Dương Tiểu Xuân thấp giọng nói.
Khi Dương Tiểu Xuân tỉnh dậy trong đám cháy, nghe được rõ ràng tiếng chồng la hét cầu cứu, bỏ lại hai mẹ con bọn họ không thèm nhắc đến.
Từ đó, ý định ly hôn mơ hồ đ.â.m chồi phát triển, lớn thành cây đại thụ chọc trời kiên định.
Nhà họ Dương bán cô với mười vạn sính lễ, của hôi môn cũng chỉ mang theo mấy tấm chăn, Dương Tiểu Xuân hệt như bị bán cho nhà họ Lý, làm gì cũng thấp hơn một cái đầu. Khi trước chồng cô ấy chạy xe tải đường ngắn, muốn cô ấy phải luôn ở nhà nấu cơm. Chồng không hài lòng thì sẽ đánh mắng cô ấy, sau khi sinh con gái thì cùng nhau bị chịu đòn, khi mẹ chồng vẫn còn luôn một lòng một dạ với việc sinh con. Cứ liên tục uống những thuốc điều dưỡng cơ thể, nhưng vẫn không sinh được con trai. Dương Tiểu Xuân bị giam trong nhà, hoàn toàn không cách nào làm chuyện khác.
Bây giờ chồng chạy đường dài rồi, cô ấy định nhân cơ hội làm chút chuyện, chỉ cần có thể kiếm đủ tiền, cô ấy sẽ có cơ hội rời đi.
Rời đi, thật là một từ hay.
Hoắc lâm nhìn cô ấy đứng thẳng, dường như thấy được hình bóng của cô gái nhiều năm về trước.
"Bán khoai lang thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền! Kiếm tiền cũng tốt, kiếm được tiền thì bồi thường cho ông đây mười vạn sính lễ, mẹ cô và đám em cô cũng tiêu hết ba vạn tệ các thứ linh tinh vặt vãnh, tôi xem cô là vợ tiêu phí cho bọn họ cũng xem như thôi đi, cô không phải nữa, có phải nên trả lại không? Mấy năm nay ăn của tôi dùng của tôi, tôi làm người tốt, đợi trả hết rồi, trắng tay rời đi cũng đâu quá đáng nhỉ?"
Theo lời Lý Hải nói, sắc mặt Dương Tiểu Xuân ngày càng trắng bệch. Lý Hải mỉm cười giễu cợt, ngón tay gần như đ.â.m vào mặt cô ấy, Sợ rồi? Biết được tiên không dễ kiếm rồi? Thế thì ở nhà thành thật nấu cơm! Cuối tuần ông đây về mà không thấy cô nấu cơm, cô cứ đợi đó đi!"
"Tôi sẽ kiếm tiên." Sắc mặt Dương Tiểu Xuân tái nhợt, lung lay sắp đổ, nhưng vẫn cứng cỏi kiên trì.
Dương Tiểu Xuân run rẩy đi về hướng Lý Hải, đỡ lấy bếp lò suýt bị đụng ngã, lơ đi sự tồn tại của anh ta, lần nữa cất tiếng,"Khoai lang, khoai lang nướng thơm phức đây ——"
Cô ấy như cành liễu đung đưa trong gió, gây yếu mong manh, nhưng không hề dễ dàng đứt đoạn. Lý Hải âm trâm, phát giác gần đó có tuần cảnh nhìn qua đây, chỉ có thể chỉ vào Dương Tiểu Xuân, căm giận rời đi.
Người qua đường đi đến trước mặt Dương Tiểu Xuân,"Bà chủ, bán hai củ khoai lang. Đừng buồn, sẽ có một ngày trở nên tốt hơn thôi."
Dương Tiểu Xuân vội vàng lau mặt, mỉm cười,"Muốn bao lớn? Tôi lấy cho cậu."
"Cho tôi thêm một củ khoai lang nướng."
Diệp Tuyền quét mã thanh toán, nhận lấy khoai lang nướng, trở tay đưa cho cô ấy một tấm danh thiếp."Tôi nghĩ, cô có thể sẽ cần cái này. Nếu cô muốn ly hôn, có thể liên hệ với bọn họ." Dư Thiền từng đưa cho cô một phần danh thiếp của quỹ hội, quỹ hội Dư Uyển, chuyên về ly hôn, cung cấp sự trợ giúp cho phái nữ khi gặp sự cố trong hôn nhân.
Dương Tiểu Xuân ngây ra, sau khi nhìn rõ giới thiệu và con số trên danh thiếp, một cảm giác bất ngờ lâu ngày mới thấy dâng lên trong lòng cô ấy."Đây... cảm ơn, cảm ơn côi!”
Hoắc Lâm trầm mặc nhìn sự thay đổi của Dương Tiểu Xuân, từ sau khi Lý Hải xuất hiện âm khí vẫn luôn d.a.o động không ngừng, dần dần bình tĩnh lại, dáng vẻ c.h.ế.t chóc đáng sợ lại trở bộ dáng người trẻ tuổi mặc trang phục cứu hoả.
Anh ấy bị vây trong chấp niệm, một mực cho rằng mình có thể giúp Dương Tiểu Xuân, nhưng lại không nhìn rõ hình dáng chân thật của cô ấy.
Hoắc Lâm lấy từ trong lòng ra một quyển sách, là tuyển tập các vấn đề của vật lý mua khi trước.
Vật dụng cá nhân Hoắc Lâm để lại trong ký túc xá của đội cứu hoả rất ít, có lẽ đồng đội thấy anh ấy thường xuyên cầm quyển sách này đọc, nên đã đốt nó cho anh ấy.
"Cô ấy đã không cần tôi nữa. Là tôi tự cho rằng Tiểu Xuân rất yếu ớt, cô ấy có thể tự mình cứu lấy bản thân, tôi cũng không cần thiết phải ở lại." Hoắc Lâm bình tĩnh nói.
Ánh mắt của anh ấy quyến luyến không rời nhìn Dương Tiểu Xuân, lại nhìn Oánh Oánh, luyến tiếc và không nỡ của thế gian cứ quẩn quanh trong lòng, cuối cùng biến thành một nụ cười thư thái.
Hoắc Lâm nhìn về phía Diệp Tuyên/Đại sư, tôi đã hiểu rồi, người quỷ khác biệt, để tôi đầu thai đi. Xin đừng nói với cô ấy tôi từng đến đây."
Diệp Tuyên nhướng mày.
Âm khí từ mặt đất cuộn lên, âm sai đi ngang qua cảm nhận được âm khí mà bị thu hút đến ngạc nhiên nhìn xung quanh, lập tức phát hiện ra quỷ ảnh từng trốn khỏi câu hồn.
"Cậu là Hoắc Lâm? Tìm cậu lâu lắm rồi! Đi với tôi!"
Hoắc Lâm nhìn Dương Tiểu Xuân lần cuối, vẫy tay tạm biệt cô ấy, cả Diệp Tuyền, và cả thế gian này, rồi đi theo quỷ sai.
Gió của đêm thu khẽ thổi, Dương Tiểu Xuân cầm danh thiếp không ngừng kích động, đột nhiên ngẩng đầu. Cô ấy như cảm nhận được gì đó, nhìn vê phía Hoắc Lâm vừa biến mất.
Cô ấy quay đầu nhìn Diệp Tuyền. Dương Tiểu Xuân nhớ "một nhà ba người" này là bỗng nhiên xuất hiện ở trước quây hàng, nhìn sạp của cô ấy một lúc lâu.
Dương Tiểu Xuân vân vê tấm danh thiếp, do dự một lát, vẫn hỏi một câu,Là ai đó nhờ cô đưa đến sao?”
Diệp Tuyền mỉm cười,"Cô cảm thấy phải không?"
Dương Tiểu Xuân không hỏi thêm, thoải mái cười lên.
Cô ấy mơ hồ có cảm giác, có một người vẫn chưa hoàn toàn rời đi, không xa không gần mà bảo vệ cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn luôn không dám nói ra, sợ quỷ hồn bứt rứt không lòng, không nỡ rời đi.
Dương Tiểu Xuân nhẹ giọng nói,"Tôi sẽ sống thật tốt, hy vọng kiếp sau của anh ấy, cũng thật tốt như thế"
Diệp Tuyền sáng tỏ nhìn cô ấy, xua tay, quay người đi khỏi.
"Mẹ, mẹ đang nói ai thế?" Oánh Oánh mù mờ kéo tay Dương Tiểu Xuân hỏi. Là ai ư? Là chuyện vui vẻ của thời niên thiếu, là người hết lần này đến lần khác cứu mạng cô ấy, là anh hùng với hàm răng trắng ngần từ trên trời giáng xuống.
Thế nhưng, thế nhưng, cô ấy chỉ là một người bình thường, không có cuộc tình oanh oanh liệt liệt, cũng không có cuộc gặp gỡ bất ngờ mà kiếm được khoản tiên lớn, cũng chưa từng mắc vào chuyện gì to lớn, trận hỏa hoạn cũng chỉ là ngoài ý muốn. Cô ấy chỉ có thể gian nan, nỗ lực mà sống những ngày bình thường.
"Đừng nói cô muốn gả cho tên mồ hôi đó đấy nhé? Hắn ta có thể cho sính lễ gì?
Chúng tôi nuôi cô lớn thế này, không phải để cô đi cùng một thằng nhóc một nghèo hai trắng trong lu còn chẳng được bao nhiêu gạo, hắn ta đi quân đội còn không có chút tin tức trở về, còn có thể khá được chút nào? Em trai cô còn đang đợi lấy vợ đây!" Trong lúc hốt hoảng, giọng nói cay nghiệt của mẹ kế lại vang lên bên tai.
Dương Tiểu Xuân bỏ hết mọi tạp âm, nắm chặt danh thiếp, kiên định gọi một cuộc điện thoại.
Oánh Oánh nghiêng đầu nhìn mẹ, không hiểu vì sao mẹ trông vừa buồn lại vừa vui vẻ. Oánh Oánh lục lọi cặp sách, lấy ra một quyển sách, giơ lên cao,"Mẹ ơi, quyển sách mẹ nói con mượn được ở thư viện trường rồi nè!"
Trong tay Oánh Oánh, bất ngờ là một quyển tuyển tập các vấn đề của vật lý.
Dương Tiểu Xuân có được sự chỉ dẫn rõ ràng trong điện thoại, ánh sáng trong đôi mắt càng trở nên rõ rệt và sáng rực. Cô ấy cúi người ôm lấy con gái,"Được, sau này chúng ta cùng nhau học."
Diệp Tuyền xách An An đang ngồi bên vệ đường say sưa gặm khoai lang nướng, "Đi thôi, chúng ta nên về rồi."
Trên mặt An An dính đầy khoai lang, nghe Hoắc Lâm kể chuyện như hiểu mà cũng không hiểu, lực chú ý đã chạy đến đủ loại xe lớn bên đường.
Nghe được lời Diệp Tuyền, An An giơ nắm đ.ấ.m lên vẫy vẫy, Tàu hỏa!"
Sự phấn khích của An An khi lần đầu tiên được ngồi tàu hỏa, cho đến khi xuống tàu trở vê quán ăn đêm, cũng chưa hề giảm bớt.
Quán ăn đêm lùi giờ mở cửa hơn một tiếng đồng hồ, các thực khách sôi nổi phát hiện, xe đưa đồ ăn trí năng nhân tạo hôm nay chạy rất nhanh, như được điều chỉnh lại chương trình.
Vừa ăn khoai lang nướng, lòng Diệp Tuyền khẽ động, thực đơn buổi tối thêm một món tráng miệng. Khoai lang kéo tơ.
Những sợi đường đặc quánh óng ánh mỏng giòn được nối lại với nhau thành một sợi dài, dưới ánh đèn rực lên ánh sáng như hổ phách. Dưới lớp vỏ giòn ngọt là khoai lang nhuyễn mềm mại, vị ngọt của kẹo mạch nha và vị ngọt thanh của khoai lang hòa quyện lại với nhau, ngọt đến nao lòng.
Các thực khách đối với món tráng miệng mới hết lời khen ngợi, nghi hoặc duy nhất là...
"Bà chủ Diệp, sao lại xếp đĩa thành hình trái tim? Có gì đặc biệt sao?"
"Tôi thấy cũng khá đẹp." Đáp án của Diệp Tuyền trước sau như một khiến người khác khó nói nên lời.
Bé An An hồi phục lại trạng thái đưa cơm nằm trên xe suy nghĩ, Bởi vì yêu!"
"..." Du Tố Tố chạy đến nhà chính, hờn tủi nhìn bà chủ thong thả ngồi xuống bắt đầu ăn.
Ôi, cô ấy cô đơn một mình ở trong quán, bà chủ thế mà ra ngoài ăn ngon uống tốt tiện thể nghe kể chuyện, quỷ sống khổ quá đi
Mấy ngày sau, chính thức đến đêm trước lập đông, trong gió lạnh mọi người đều đổi sang quần áo mùa thu áo khoác len, hơi ấm của ngày thu tỏa ra từ chiếc áo lên màu vỏ quýt.
Diệp Tuyền trừ việc quyên tiên, cũng không hay tiếp xúc với những chuyện của quỹ hội, Dư Thiền biết được danh thiếp của Dương Tiểu Xuân lấy được từ tay Diệp Tuyền, đợi án kiện tố tụng ly hôn được xác lập, vào lúc đến Thanh Giang đưa đồ chơi mỗi tháng như thường lệ, tiện thể nói một tiếng.