- Được rồi, chuyện này để nói sau vậy. Anh buồn ngủ rồi, ngủ thôi!
“
Cảnh tượng trước mắt khiến Dương Tử Mi cảm thấy có chút e ngại. Hơn nữa, cô cũng không tiện chủ động nắm tay, ôm nhau thân thiết với anh như thế, cho nên cô đứng thẳng người dậy nói:
- Anh ngủ trước đi.
Long Trục Thiên chăm chú nhìn cô một hồi. Sau đó, anh nằm xuống và duỗi thẳng một cánh tay ra để sẵn. Vừa nhắm mắt lại không bao lâu thì hơi thở đều đều, quen thuộc của anh lại vang lên.
Dương Tử Mi vô cùng khâm phục khả năng đi vào giấc ngủ nhanh như vậy của anh. Anh ngủ như là trước nay chưa từng được ngủ vậy.
Nhân lúc anh ngủ say, cô lại len lén nhìn kỹ anh lần nữa. Càng nhìn cô càng thấy anh đẹp trai. Một nét đẹp nam tính khiến cô không thể rời mắt khỏi anh được.
Nhớ lại câu nói lúc nãy của anh:
“
Đột nhiên, Dương Tử Mi cảm thấy mặt mình lại đỏ bừng lên. Một cảm giác ngọt ngào không ngừng dâng lên trong lòng cô. Ngọt như ăn kẹo vậy.
Trước đó, cô không ngừng khẳng định rằng mỗi người là một thế giới riêng, một cá thể độc lập. Nhưng thật ra, sâu thẳm trong tim mình, cô luôn khao khát có được một tình yêu mãnh liệt như thế.
“
Đang nghĩ ngợi vu vơ, đột nhiên cô thấy tấm thẻ bài đang đeo trên cổ Long Trục Thiên kia không ngừng đổi màu...
Nghĩ mình hoa mắt nên cô đưa tay lên dụi mắt. Nhưng tấm thẻ bài nọ quả nhiên là đang đổi màu. Từ màu đen nó chuyển sang màu đỏ cam. Ngoài ra, chính giữa hình khắc trên tấm thẻ bài nọ còn phát sáng, giống như một đèn lệnh vậy.
“
Cô đưa tay sờ vào tấm thẻ bài nọ.
Nhưng, Long Trục Thiên lại tỉnh giấc và đưa tay chụp lấy cổ tay cô. Anh mở mắt ra nhìn vẻ cảnh giác.
Khi nhìn thấy cô, anh lại đưa tay còn lại choàng qua eo cô và kéo cô ôm chặt vào lòng nói:
- Ngoan, ngủ sớm đi nào!
Nhưng Dương Tử Mi không để ý gì đến anh, cô chỉ chăm chú nhìn vào tấm thẻ bài kia.
Lúc nãy, khi Long Trục Thiên mở mắt ra thì tấm thẻ bài nọ lập tức trở lại màu den thường thấy, ánh sáng như đèn lệnh kia cũng biến mất, cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào cổ mình, Long Trục Thiên cũng cố ý ngước cổ lên, châm chọc nói:
- Có phải em bị chiếc cằm hoàn mỹ của anh mê hoặc rồi không?
- Xì!
Dương Tử Mi liếc anh một cái, sau đó lại đưa tay sờ vào tấm thẻ bài kia. Cô phát hiện nó hơi nóng nóng.
- Em đã tặng cho anh rồi, không được lấy lại nhé.
Như sợ cô đổi ý lấy lại nên Long Trục Thiên vội đưa tay nắm chặt tấm thẻ bài trên cổ mình.
- Không phải em muốn lấy lại, chỉ là lúc nãy nó kỳ lạ lắm. Nó chuyển từ màu đen thành màu đỏ cam, thậm chí còn phát sáng như đèn lệnh nữa kia.
- Ô? Có chuyện như vậy sao?
Đoạn, Long Trục Thiên cầm tấm thẻ bài nọ lên xem. Thấy hình khắc trên tấm thẻ bài, mắt anh khẽ nhếch lên nói:
- Hình này chính là biểu tượng bí mật của gia tộc anh, người ngoài không thể nào biết được. Sao em lại biết và khắc nó lên đây vậy?
- Hình biểu tượng của gia tộc anh sao?
Dương Tử Mi kinh ngạc hỏi.
Long Trục Thiên gật đầu nói:
- Nhưng mà, anh cũng chỉ được thấy qua một lần thôi.
- Gia tộc anh có lai lịch như thế nào vậy?
-...
Long Trục Thiên im lặng không trả lời. Hai mắt như đang nghĩ ngợi gì đó xa xăm.
Thấy anh vẫn muốn che giấu thân phận của mình nên Dương Tử Mi thoáng chút thất vọng. Một cảm giác xa lạ bỗng chốc dâng lên trong lòng cô. Cô nói bằng giọng lạnh lùng:
- Thẻ bài này không phải do em khắc, em đã mua nó ở một tiệm đá quý, ít nhất nó cũng có lịch sử mấy ngàn năm rồi.
- Ô?
Nghe thế, Long Trục Thiên cũng khá kinh ngạc nói:
- Tấm thẻ bài này đã có mấy ngàn năm lịch sử sao? Hình như nó làm bằng gỗ đào, sao lại có thể bảo quản được đến tận bây giờ nhỉ?
- Em cũng không biết nữa.
Chuyện này cũng chính là chuyện mà bản thân Dương Tử Mi cũng rất muốn biết. Giờ, nghe Long Trục Thiên nói hình khắc trên tấm thẻ bài kia là biểu tượng bí mật của gia tộc anh, cô càng thấy hiếu kỳ hơn.