- Con à, con cứu mạng chồng cô như thế, cô không biết lấy gì để đền đáp nữa đây.
Vừa nói, người phụ nữ nọ vừa lấy từ trong phòng ra mấy xấp tiền lẻ nói:
- Cô cũng không biết trả bao nhiêu tiền chữa bệnh cho con nữa. Giờ trong nhà cô cũng chỉ có một ngàn đồng thôi, sau này kiếm được nhiều tiền hơn cô sẽ trả tiếp cho con nhé.
- Cô ơi, con không lấy tiền đâu. Nếu cô muốn cám ơn con thì cô hãy cho con mấy cái khay đồng kia nhé. Con rất thích chúng.
Dương Tử Mi chỉ vào đống khay đồng nói.
- Mấy cái khay cũ đó không đáng giá gì đâu. Mấy thứ đó đều là người lớn trong nhà để lại thôi, bị gỉ hết cả rồi.
Người phụ nữ nọ nói giọng khó xử.
- Không sao đâu ạ, con thích là được rồi.
Vừa nói, Dương Tử Mi vừa đi đến cạnh khạp chén và tiện tay cầm một chiếc khay lên. Tuy những chiếc khay đó đều bị gỉ sét hết cả, nhưng nó vẫn phát ra luồng sáng màu vàng lấp lánh. Dương Tử Mi nghĩ nó chắc chắn sở hữu kỹ thuật chống gỉ đặc biệt nào đó, và có giá trị sưu tầm rất cao.
- Con à, con quả nhiên là người tốt.
Người phụ nữ nọ tưởng là Dương Tử Mi sợ mình ngại vì không đủ khả năng trả tiền chữa bệnh nên mới nhận đại mấy cái khay cũ không ai thèm kia.
Nghe bà khen như thế, Dương Tử Mi chỉ khẽ mỉm cười.
Thật ra cô cũng không tốt bụng gì đâu. Cô đúng là đã cứu người đàn ông kia, nhưng nếu như dùng mấy cái khay nọ để trả tiền chữa bệnh thì tính ra cái giá mà họ phải trả cũng cao ngất ngưỡng đấy thôi.
Tuy nhiên, nếu như không nhờ cô phát hiện thì mấy cái khay kia cũng sẽ trở thành phế liệu.
Nghĩ vậy nên Dương Tử Mi càng muốn có được chúng. Thậm chí, cô còn lấy luôn cả cái khay mà trước đó người phụ nữ nọ lấy đựng thức ăn cho mèo và nói là cho đủ bộ.
Tổng cộng có mười tám cái khay như thế. Mỗi một cái đều có hoa văn khác nhau, chỉ có chất liệu và xuất xứ là giống thôi. Quả nhiên là đồ cổ quý giá.
Người phụ nữ nọ lấy một cái bao bố to và cho hết mười tám cái khay kia vào bao giúp cô. Bà vẫn cảm thấy là mình đang nợ Dương Tử Mi rất nhiều.
Sau khi chào tạm biệt hai vợ chồng người phụ nữ nọ xong, Dương Tử Mi xách bao đi được vài bước thì thấy gần đó có một trụ ATM. Nghĩ ngợi hồi lâu, cô liền đến đó rút ra ba ngàn và quay lại đưa cho người phụ nữ nọ.
- Cô à, chút tiền này cô hãy nhận lấy để mua thuốc cho chú nhé.
Người phụ nữ nọ vội vàng trả lại nói:
- Làm vậy sao được? Con không nhận tiền của cô chú là cô chú đã cảm thấy nợ con nhiều lắm rồi, giờ sao lại nhận tiền của con cho được?
- Chúng ta có duyên với nhau mà. Số tiền này coi như con cho cô chú mượn vậy. Chờ chú hết bệnh, đi làm kiếm tiền thì cô chú từ từ trả cho con cũng được mà.
Dương Tử Mi nhẹ nhàng nói.
Nghe xong, người phụ nữ nọ cảm động đến rơi nước mắt.
Từ sau khi chồng bị bệnh, bà chạy vạy vay mượn khắp nơi. Nhưng số tiền có thể mượn được rất ít. Thậm chí, bà con họ hàng, bạn bè mỗi khi thấy bà đến đều mượn cớ nói là không có tiền, không thì đóng cửa miễn tiếp khách, hoặc thấy bà ở đâu là họ liền đi vòng đường khác để tránh mặt.
Giờ, Dương Tử Mi đột nhiên ở đâu lại đến chữa bệnh giúp chồng bà, lại còn cho bà mượn ba ngàn nữa, thế nên càng nhìn bà càng thấy Dương Tử Mi giống Quan Âm Bồ Tát.
Thấy bà nhất quyết không nhận, Dương Tử Mi đành để tiền lên bàn và nhanh chóng rời khỏi. Để lại người phụ nữ nọ với lòng cảm kích vô hạn.
Dương Tử Mi xách bao khay đồng lên xe buýt.
Trên xe, người rất đông, không có chỗ ngồi nên cô đành một tay xách đồ, một tay vịn cột để không bị ngã.
- Không phải chứ, cái bao này dơ vậy, làm dơ bộ đồ hàng hiệu này của tôi thì đền có nổi không đây?
Người lên xe càng lúc càng đông nên cái bao của cô không may đụng trúng vào một người phụ nữ trẻ ăn mặc thời thượng đang đứng bên cạnh. Kết quả là cô bị người phụ nữ kia mắng cho một trận, cứ như cô là những đứa nhặt rác vậy.
Dương Tử Mi liếc cô ta một cái. Người phụ nữ kia chỉ mặc quần áo bình thường thôi nhưng lại cố ý nói là hàng hiệu đắt tiền này nọ.
Trong bao của cô là đồ cổ đắt tiền thật. Giá trị của chúng có thể mua mấy ngàn người như cô ta luôn chứ đừng nói là bộ đồ giả hàng hiệu mà cô ta đang mặc trên người kia.