Dương Tử Mi mang theo bao đồ cổ đi thẳng vào Mặc Hiên.
Tống Huyền vốn đang cúi đầu trò chuyện to nhỏ gì đó với Lâm Thanh Mai, dường như cảm nhận được gì đó bèn ngẩng đầu lên. Thấy Dương Tử Mi, đôi mắt dịu dàng, ấm áp của anh đột nhiên sáng lên và vui vẻ hẳn.
- Tiểu Mi, hôm nay sao em đến sớm vậy?
Tống Huyền đứng dậy, vui vẻ hỏi.
- Lúc nãy em may mắn mua được mấy thứ này nên muốn đem đến cho thầy xem thử.
Nói xong, Dương Tử Mi cũng không quên quay sang chào Lâm Thanh Mai:
- Chị Thanh Mai, chào chị!
- Chào em, Tiểu Mi. Em vào ngồi chơi nhé!
Lâm Thanh Mai để chiếc gương bằng đồng trên tay xuống, đứng dậy nhiệt tình chào đón cô.
Nhưng vừa nhìn thấy mặt của Lâm Thanh Mai, Dương Tử Mi liền ngẩn người ra. Lúc nãy, dường như cô nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn khác ẩn hiện trên mặt của Lâm Thanh Mai. Gương mặt đó cứ thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện và nở nụ cười rất kỳ dị.
Tuy nhiên, gương mặt đó chỉ thoáng qua thôi. Đến lúc Dương Tử Mi định thần lại thì thấy mặt Lâm Thanh Mai vẫn vậy, không có gì bất thường. Chỉ là giữa trán có thêm một luồng âm sát khí màu đen.
Dương Tử Mi thầm kêu lên:
“
Dương Tử Mi bất giác nhìn sang chiếc gương cổ kia.
Đó là một chiếc gương hình bát giác, hình dáng bắt mắt, hoa văn tinh xảo. Phía sau gương còn được chạm trổ hình một con phượng hoàng rất sống động.
Nhưng, đó lại là một con phượng hoàng đang khóc.
Trong truyền thuyết, phượng hoàng là loài chim bất tử quý hiếm, có thể hỏa thiêu niết bàn và tái sinh lại.
Tuy nhiên, một khi phượng hoàng khóc, mà theo truyền thuyết, nước mắt phượng hoàng là máu, thì chính là lúc nó không còn cơ hội tái sinh mà đành phải vào luân hồi lục đạo như những sinh linh khác.
Thế nên, nước mắt phượng hoàng cũng là biểu trưng cho sự xui xẻo, không may mắn.
Hoa văn như thế sao lại được khắc trên gương soi hàng ngày của các cô gái nhỉ?
Tuy vậy, Dương Tử Mi nhìn hoài vẫn không phát hiện âm sát khí nào phía trên chiếc gương đó cả, mà nó chỉ là một món đồ cổ như bao món đồ cổ bình thường khác.
“
Nhớ lại gương mặt ma quỷ ẩn hiện trên mặt Lâm Thanh Mai lúc nãy, Dương Tử Mi cảm thấy lạnh sống lưng. Cô lại quay sang nhìn Lâm Thanh Mai chằm chằm.
- Tiểu Mi, sao vậy? Mặt chị dính gì dơ sao?
Thấy Dương Tử Mi cứ nhìn mình không chớp mắt, Lâm Thanh Mai cũng đưa tay lên sờ sờ vào mặt mình và lo lắng hỏi.
- Dạ!
Dương Tử Mi gật đầu đáp.
- Không phải chứ? Dơ ở đâu vậy ta?
Xuất thân từ nhà khuê môn danh giá nên trước giờ Lâm Thanh Mai luôn hết sức chú trọng vẻ ngoài cũng như tư thái của mình. Thế nên, nghe nói mặt mình bị dơ, Lâm Thanh Mai liền lấy chiếc gương đồng nọ lên soi.
Dương Tử Mi lại thấy một gương mặt ma quỷ ẩn hiện trên mặt Lâm Thanh Mai. Lần này, cô có thể nhìn thấy gương mặt nọ khá rõ ràng. Gương mặt kia thậm chí còn nháy mắt cười đùa với cô nữa. Càng nhìn cô càng thấy rợn người.
Nhưng Lâm Thanh Mai lại không phát hiện gì. Cô chỉ thấy gương mặt mình trong gương thôi.
Soi tới soi lui, vẫn không thấy mặt mình dính gì dơ, cô liền quay sang hỏi Tống Huyền:
- Anh à, mặt em bị dính gì dơ à?
Tống Huyền nhìn một hồi mới lắc đầu nói:
- Đâu có, mặt em không dính gì hết.
Lúc này, Lâm Thanh Mai mới quay sang cười nói với Dương Tử Mi bằng giọng trách yêu:
- Tiểu Mi, em hư quá nha, cố ý trêu chọc chị.
Dương Tử Mi chỉ biết cười ngượng.
Trên mặt của Lâm Thanh Mai quả nhiên bị dơ, chỉ là vết dơ kia nếu nói ra e là người khác đều sẽ khiếp sợ.
Nếu như bị âm hồn nhập thì ý chí và suy nghĩ của Lâm Thanh Mai cũng sẽ dần dần bị âm hồn kia xâm chiếm. Để rồi cuối cùng hoàn toàn biến thành một người khác...
Hơn nữa, pháp lực của âm hồn có thể nhập vào người khác như thế thường rất mạnh. Nó không giống với âm sát khí. Nếu không có pháp khí tốt trợ giúp thì Dương Tử Mi cũng rất khó mà đuổi nó đi được.
Thấy thần sắc cô có vẻ khó coi, Tống Huyền nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Mi à, chẳng lẽ Thanh Mai đã đụng vào thứ gì không nên đụng sao?