Tống Huyền gật đầu. Xong, anh nhìn Dương Tử Mi nói:
- Tiểu Mi, nếu như em muốn bán bộ khay này thì anh hi vọng em sẽ bán cho anh!
- Nếu thầy muốn mua thì em sẽ bán cho thầy.
Dương Tử Mi cười nói.
- Cám ơn em, Tiểu Mi. Bộ khay đồng này có thể đấu giá được bao nhiêu anh cũng không dám chắc với em nữa. Tuần sau thành phố B có đợt bán đấu giá. Anh sẽ giúp em đăng ký. Nếu anh có đủ năng lực tài chính để mua chúng thì xem như chúng thuộc về anh.
Nghĩ ngợi một hồi, Tống Huyền nói tiếp.
- Thầy à, thầy là thầy em. Bộ khay đồng này em tặng cho thầy cũng không có gì lớn lao hết. Thầy thích nó như vậy sao em lại đem nó đi bán đấu giá được chứ ạ.
Dương Tử Mi vui vẻ nói.
- Tiểu Mi à, bộ khay của em giá trị như vậy. Anh sợ sẽ thiệt cho em thôi.
Tống Huyền nói, giọng chân thành.
- Kiến thức thầy dạy em mới là thứ vô giá đấy. Giờ em đang cần tiền, nếu tặng không cho thầy thì cũng không được. Em bán chúng cho thầy với giá năm mươi triệu được không?
Tống Huyền lắc đầu nói:
- Không được, anh không thể làm như thế. Anh trả em một trăm triệu là anh cũng đã lời lắm rồi.
- Vậy cũng được ạ!
Dương Tử Mi đành gật đầu đồng ý.
- Cám ơn em.
Tống Huyền vô cùng cảm kích.
Bộ khay kia anh có thể dùng làm bảo vật trấn tiệm.
Nhưng hơn hết, đó còn là bộ khay do Dương Tử Mi bán cho anh, nên đối với anh ý nghĩa của nó cũng rất đặc biệt.
Còn Dương Tử Mi thì lại được thêm một trăm triệu đồng, thế nên cô vui mừng khôn xiết.
Có một trăm triệu trong tay, cô xem như là triệu phú rồi.
Nhưng khi nghĩ đến cô chú nọ thì cô lại cảm thấy có chút day dứt không nguôi. Cô quyết định ngày mai sẽ mang thêm một ít tiền đến thăm họ.
Tám giờ tối, khách hẹn trước có mặt ở Mặc Hiên.
Khách lần này là một đôi vợ chồng trẻ. Nam thì phong độ, bảnh bao, ra dáng nhà cao sang quyền quý, còn nữ thì y phục xinh đẹp, trang nhã, chỉ là sắc mặt thì trắng bệch, mí mắt sưng húp không chút sinh khí. Ánh mắt của cô ấy dường như lúc nào cũng nươm nớp lo sợ, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn cứ như là sợ như có ai đi theo vậy.
Dương Tử Mi dùng thiên nhãn quan sát người phụ nữ nọ và phát hiện có một anh linh đang theo sau lưng cô ấy. Anh linh kia máu me đầy người, trông rất thảm thương.
Thấy vậy, cô liền thu thiên nhãn lại, không dám nhìn thêm nữa.
- Chào Dương đại sư, tôi là Đồng Lượng, tôi muốn nhờ đại sư giúp vợ tôi.
Đồng Lượng có vẻ sốt ruột nói.
- Ừm, tôi biết là chuyện gì rồi.
Dương Tử Mi mời hai người họ ngồi xuống, sau đó quay sang nói với người phụ nữ nọ:
- Đồng phu nhân à, có phải cô thường xuyên thấy ác mộng, trong cơn mơ thường thấy một đứa trẻ đang khóc rất thảm thiết đúng không? Ngoài ra, sức khỏe cô cũng không tốt, rất hay khóc mà không biết nguyên do?
Nghe thế, người phụ nữ nãy giờ vốn dĩ chỉ biết cúi đầu im lặng kia như người chết đuối vớ được cái phao, cô ấy đưa tay nắm chặt tay Dương Tử Mi lo lắng nói:
- Dương đại sư, mong đại sư giúp cho. Gần đây tôi thường xuyên nằm mơ và thấy một đứa trẻ cứ đi theo tôi và trách tôi là tại sao lại bỏ nó, tại sao tôi lại giết nó...
Vừa nói, toàn thân cô ta run lên bần bật, mặt càng trắng hơn, trông rất đáng sợ.
Đồng Lượng vội vàng đỡ vai vợ mình, than thở nói:
- Không giấu gì đại sư, lúc trước vợ tôi không may bị sẩy thai. Sau khi bị sẩy thai xong, vợ tôi thường bị như vậy. Không biết là do tâm lý hay là bị trúng tà nữa.
- Lần đó là cố tình phá thai đúng không?
Nhớ đến anh linh đầy máu me nhìn thấy lúc nãy, Dương Tử Mi bất giác lạnh sống lưng.
- Đúng ạ. Nhà họ Đồng chúng tôi ba đời đều là con một. Khi vợ tôi mang thai đến tháng thứ tư, sau khi siêu âm phát hiện thai là con gái, tôi lại là cán bộ nhà nước, chỉ có thể sinh một đứa con nên cha tôi bảo cô ấy phá thai đi và nói nhất định phải sinh cho được một đứa con trai.