Nó được truyền thừa đời này qua đời khác bằng những cách thức rất đỗi thần kì, đến thời Tam Quốc thì truyền tới tay Gia Cát Lượng, phò tá Lưu Bị đoạt được ba phần thiên hạ. Đến thời Lưỡng Tấn Nam Bắc Triều, Tùy, Đường, Ngũ Đại đều có người có được nó nhưng không đầy đủ. Gia Cát Lượng có được đạo thuật, Quách Phác và Dương Quân Tùng có được thuật kham dư (*). Ở triều Tống, người có được nó là một học giả uyên thâm với vô số tác phẩm - học sĩ Chu Hi khó ai sánh bằng. Cho đến triều Minh, Lưu Cơ tự Bá Ôn có được nó, đã giúp Chu Nguyên lập nên giang sơn Đại Minh, rồi rút lui bình an.
- Tôi cũng nghe nói thế, nghe đâu các đại sư chân chính thì đều như vậy cả. Vị đại sư từng dừng chân ở thành phố A chúng ta lúc trước cũng biết y thuật, trừ cái tên lừa đảo thuần túy Giang Mông Nhiên ra.
Hoàng Minh ở bên cạnh nói.
Dương Tử Mi vừa nghe thì thầm giật mình:
- Vị đại sư mà mọi người đang nói là ai thế?
- Tôi cũng chẳng biết ông ta tên là gì, khoảng 10 năm trước ông ta dừng chân ở thành phố A của chúng ta. Ông ta cũng lợi hại y như cháu vậy, bói toán xem quẻ không gì không biết. Nếu ai dám đắc tội với ông ta thì ông ta sẽ giết người trong vô hình. Ông ta cũng biết y thuật đấy, nhưng mà thu phí rất cao, nếu không có trên năm mươi vạn thì cho dù là người ta có chết trước mặt ông ta, ông ta cũng không cứu.
Hoàng Minh trả lời.
- Ừ, tôi cũng nghe nói tới người đó. Năm đó ông ta là khách quý của Dương Đức Kiệt. Nhờ có ông ta sắp đặt vận phong thủy cho, mà Dương Đức Kiệt thăng tiến vù vù, từ một chủ nhiệm văn phòng cỏn con lên thẳng tới bí thư thị ủy.
Con ngươi đen thẳm của Dương Tử Mi trầm xuống. Đại sư trong lời kể của Hoàng Minh cũng chính là kẻ mười năm trước đã phá pháp của cô, hại cô bị phản phệ đến mức đứt hết gân cốt.
- Bây giờ ông ta đang ở đâu?
Dương Tử Mi hỏi.
- Không biết nữa, hình như ông ta xuất ngoại rồi.
Hoàng Minh trả lời.
- Ông ta thần bí lắm, chẳng ôn hòa thân thiết như Dương tiểu thư đâu.
Dương Tử Mi chỉ hơi cau mày, rồi không hỏi thêm gì nữa.
Tuy ông chú trung niên kia mới bị trúng gió không cử động được, thế nhưng ông ta vẫn còn tỉnh táo, vẫn cảm nhận được là Dương Tử Mi đang châm cứu cho mình.
Thế nhưng ông ta lại không hề cảm kích. Mà ngược lại, ông ta cho rằng nếu không phải Dương Tử Mi cướp mất khối đá kia thì ông ta cũng chẳng bị lên máu não mà trúng gió thế này, lại càng không cần cô cứu mình.
Ông ta vẫn dõi đôi mắt tham lam nhìn khối phỉ thúy màu sắc rực rỡ mà Hoàng Hùng Viễn đang ôm trong tay.
Một khối phỉ thúy ba màu lớn như thế ít nhất cũng có giá đến sáu trăm vạn, nếu đem điêu khắc thành Phúc Lộc Thọ thì cho dù bán đến trên một tỉ cũng có người mua.
Vì khối đá có giá năm mươi vạn, vượt qua cái giá bốn mươi vạn dự chi mà bỏ qua nó, sao ông ta có thể ngốc nghếch như thế cơ chứ?
Điên tiết nhất là khi ông ta đổi ý muốn quay lại mua nó thì lại bị Dương Tử Mi cướp mất.
Căm thật đấy!
Ông ta cắn răng hung dữ trừng mắt nhìn Dương Tử Mi đang đứng giữa đám người, như mặt trăng được sao sáng vây quanh, chỉ cảm thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô làm cho người ta ghét cay ghét đắng, thấy như thể cô đang lợi dụng ông ta để nâng cao địa vị của mình.
Đương nhiên ông ta không dám nhổ nước bọt chửi thẳng vào mặt cô ngay trước mắt mọi người, nên đành phải gạt đám người ra rồi đi chọn đá thêm một lần nữa, hi vọng rằng có phát hiện mới, không nhường thứ tốt cho người ta nữa.
Những người khác thấy ông ta chẳng thèm nói một câu cảm ơn với Dương Tử Mi, thì đều cho rằng người này đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa.
Dương Tử Mi cũng thấy ông ta cư xử không phải, thế nhưng cô cũng chẳng để trong lòng.
Trên đời này thiếu gì kẻ lòng dạ hẹp hòi, cầm được mà không buông bỏ được. Dù sao thì kẻ khó chịu cũng là ông ta chứ chẳng phải là cô, cô chỉ cần dốc lòng làm việc, tu phúc cho mình là được, còn ông ta muốn giảm thọ, đó là việc của ông ta.
Đương nhiên nếu ông ta vì oán hận mà dám động thủ với cô giống như Cao Hữu Tài trước kia, thì cô cũng sẽ không khách khí.