Phương đông hửng sáng, từng tia nắng ban mai lộ ra.
Lý Đường Nghĩa tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc ghế dài ở cạnh bờ sông.
Ông ta xoa xoa cái đầu nặng trịch của mình, ngơ ngác nhìn quanh khắp nơi, nghĩ mãi cũng không ra vì sao mình lại ở nơi này, mà đầu óc ông ta thì giống như bị nhét bông kín đặc, không thể nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì.
Ông giơ tay sờ cái la bàn bên cạnh mình, thở phào nhẹ nhõm.
May mà la bàn vẫn còn ở đây.
Cái la bàn này chính là bảo bối kiếm cơm mà sư phụ đã truyền lại cho ông, tuyệt đối không thể để bị mất được.
Nhưng bây giờ ông đang ở đâu thế này?
Ông ta đứng dậy, nghi hoặc đánh giá chung quanh, nơi này không phải là thành phố B.
Trong ấn tượng của ông ta thì hình như ông ta đang ngồi uống trà trưa với cháu nội ở trong nhà mà, sao lại đi tới nơi này chứ?
Nhìn kỹ lại thì phát hiện nơi này lại là thành phố A.
Lạ thật, tại sao mình lại đến thành phố A thế này?
Ông ta lại cúi đầu xuống nhìn la bàn thêm lần nữa, chẳng lẽ mình bị mộng du nên đi tới thành phố A, muốn tìm kiếm khí cơ kỳ lạ kia hay sao?
Ông ta đi vào một cửa hàng bán đồ ăn sáng, ngồi xuống, ngẩng đầu lên thì thấy lịch treo tường lại là ngày 28 tháng 4.
- Ông chủ này, có phải ông bóc lịch bị lố ngày rồi không? Hôm nay đúng ra phải là ngày 25 mới đúng chứ?
Ông ta nhịn không được bèn hỏi ông chủ của cửa hàng bán điểm tâm sáng.
Ông chủ nhìn ông ta như nhìn con bệnh hết đường cứu chữa:
- Ông chú à, có phải ông bị mắc chứng đãng trí tuổi già rồi không? Hôm nay là ngày 28 rồi, sao mà là ngày 25 được chứ?
Lý Đường Nghĩa cảm thấy khó hiểu.
Ông ta giơ tay vỗ vỗ đầu của mình, theo như những gì ông ta nhớ thì ký ức lúc đó dừng lại ở lúc uống trà trưa ngày 24, những thứ sau đó thì lại trống rỗng.
Xảy ra chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ mình thật sự mắc hội chứng đãng trí tuổi già rồi sao?
Ông ta không nuốt trôi bữa sáng nữa, liền đi ra ngoài, tìm chốt điện thoại công cộng, bấm số gọi về nhà.
Người nghe máy là con dâu của ông ta:
- Tiểu Phương, hôm nay là ngày mấy thế hả con?
- Ba, hôm nay là ngày 28 ạ, có phải ba sắp từ thành phố A về rồi không?
Con dâu của ông ta hỏi lại.
- Ba nói ba đến thành phố A sao? Ba đến đây lúc nào?
Lý Đường Nghĩa hỏi lại với vẻ nghi hoặc.
- Ngày hôm qua ba đến thành phố A, nói là có chuyện quan trọng cần làm, ba bị sao thế?
Con dâu của ông ta kinh ngạc hỏi lại.
- À, không có gì hết.
Lý Đường Nghĩa cúp máy, nghĩ mãi vẫn không ra.
Nghe giọng điệu của con dâu thì có lẽ chuyện mình đến đây không phải do mộng du gây nên rồi.
Chẳng lẽ mình thật sự mắc hội chứng đãng trí tuổi già, nên không thể nhớ rõ những gì mình đã làm hay sao?
Nhưng ông cũng không thấy tư duy của mình bị trì trệ hay gì cả mà, chẳng qua là khi cố gắng muốn nhớ lại những gì xảy ra trong mấy ngày hôm nay thì lại không thể nào nhớ ra được mà thôi.
Rốt cuộc mình đến thành phố A để làm chuyện gì cơ chứ?
Ông ta cố gắng vắt óc suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không được gì.
Có lẽ chuyện quan trọng mà mình muốn làm chính là đến thành phố A để tìm kiếm nguyên nhân khí cơ bị hỗn loạn.
Nghĩ tới đây, ông ta cầm la bàn lên, đi tìm kiếm dọc theo bờ sông.
Sau đó ông ta lại đi tới chỗ công trường xây nhà của Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi biết rõ ông ta nhất định sẽ quay về, cho nên đã dùng pháp thuật che mắt trong phong thủy để che giấu công trường, khiến cho la bàn không thể nào cảm nhận được khí tức đặc biệt của nó.
Thứ mà Lý Đường Nghĩa có thể nhìn ra chỉ là cách bố trí cửu cung phi tinh ở dưới lớp móng mà thôi.
Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện lạ gì, bởi vì có không ít người giàu đều mời thầy phong thủy cao tay ấn giúp đỡ bày trận, để hút may mắn về nhà.
Lý Đường Nghĩa ở thành phố A tìm trọn một ngày nhưng cũng không thể tìm ra được nguyên nhân đặc biệt gì, lại đi đến khách sạn cao nhất của thành phố A rồi cầm la bàn lên dò xét.
Sau khi thấy toàn bộ đều bình thường thì ông ta chỉ đành quay lại thành phố B.