Tất nhiên Dương Tử Mi không ép anh ta làm gì, vật này có thể tránh khỏi thiên nhãn của cô, chứng tỏ nó là tấm bùa hộ mệnh vô cùng quan trọng mà anh ta đã đeo từ nhỏ, nếu mình tự nhiên kêu anh ta gỡ nó ra thì cũng hơi quá đáng.
Nghe cô nói vậy anh cũng ngẩn cả người ra, còn tưởng rằng Dương Tử Mi sẽ nằng nặc bắt anh cởi dây chuyền ra cho bằng được, sau đó mình có thể đấu võ mồm với cô một phen, nhưng mà cô lại nói cũng được như thế, đúng là một cô nàng thiếu muối mà.
- Thôi tạm biệt, tôi đi đây, cám ơn anh đã có lòng "cứu tôi", tuy rằng tôi chẳng hề có suy nghĩ tự tử như thế.
Dương Tử Mi vươn tay chào anh ta rồi nói.
- Đợi đã!
Anh ta chạy lên trước mặt ngăn cô lại, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương vì cô không thèm đếm xỉa tới sức hấp dẫn của mình, không chịu dừng lại buôn chuyện với mình một chút.
Dương Tử Mi nhướng mày nhìn anh ta.
- Còn gì nữa à?
- Tất nhiên là có chuyện rồi, để tôi nói em nghe nè, vừa rồi tôi tưởng em muốn nhảy cầu tự tử, trong lòng lo lắng muốn chết, vậy mà chỉ nhận lại được có hai chữ “cảm ơn” như thế thì sao mà đủ được, ít nhất cũng phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi chứ.
Anh ta bắt đầu ăn vạ.
Dương Tử Mi lại bị lời của anh ta làm cho bối rối, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, thế thì... rốt cuộc anh muốn tôi bồi thường tổn thất tinh thần cho anh kiểu gì đây?
- Đừng có kêu anh này anh nọ nữa, cây có bóng, người cũng có tên, hãy gọi anh là Gia Cát Nguyệt tiên sinh, hoặc là Nguyệt Nguyệt cũng được!
Gia Cát Nguyệt vui vẻ nói.
Nguyệt Nguyệt?
Dương Tử Mi nhịn không được lại muốn phì cười.
Cái anh chàng Gia Cát Nguyệt này đúng là thú vị thật đấy.
- Được rồi, Nguyệt Nguyệt tiên sinh, anh muốn tôi bồi thường cái gì?
Dương Tử Mi khẽ cười nói.
Lúc cô cười trông cực kỳ xinh xắn, lại mang theo một vẻ quyến rũ có chút chín chắn, giống như một bông hoa anh túc, nụ cười này anh chưa từng thấy ở bất kỳ ai, chẳng trách cái tên Long Trục Thiên kia lại mê cô gái này như điếu đổ.
Đứng gần cô thế này anh mới nhận ra, da thịt của Tử Mi vô cùng trắng trẻo, tản ra chút ánh sáng nhè nhẹ tựa như dương chi bạch ngọc, làm cho người khác nhịn không được muốn giơ tay chạm vào, xem thử cảm giác như thế nào.
- Bây giờ cũng muộn rồi, đi uống chén trà chiều với anh không?
Gia Cát Nguyệt hỏi cô.
- Tôi không quen biết gì anh.
Dương Tử Mi trực tiếp từ chối.
Chàng trai lạ mặt này lại biết được thông tin cá nhân của cô, làm cho bản thân cô bất giác sinh ra cảm giác đề phòng với anh ta.
Cô rất ghét cái cảm giác bị người ta biết rõ mình trong khi mình lại không hề biết gì về người ta như thế này.
- Đúng rồi, tuy em và tôi không quen biết nhau, nhưng mà có một người cả hai chúng ta đều biết đấy.
Gia Cát Nguyệt cười nói.
- Cho nên, chúng ta cũng xem như quen biết cả.
- Ai thế?
- Long Trục Thiên đấy, người này thì chắc là đủ thân rồi nhỉ?
Gia Cát Nguyệt nhìn cô rồi nói.
Dương Tử Mi thoáng giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Gia Cát Nguyệt.
Anh chàng Gia Cát Nguyệt này quen biết với Long Trục Thiên sao?
Vì vậy anh ta mới có thể biết về mình như thế?
- Anh với anh Long Trục Thiên có quan hệ như thế nào?
Phàm là những người hoặc thứ gì đó có quan hệ với Long Trục Thiên, đều khiến cô vô cùng tò mò.
- Bạn bè, đồng nghiệp, anh em.
Gia Cát Nguyệt trả lời.
- Hả?
Dương Tử Mi còn tưởng rằng Long Trục Thiên giống như một con sói cô độc, không có bất kỳ người bạn nào.
Anh chàng Gia Cát Nguyệt đang đứng trước mặt cô, ngoại trừ đẹp trai ra, thì không có bất kỳ điểm nào giống với Long Trục Thiên cả.
Long Trục Thiên trời sinh tính lạnh lùng ít nói, mà cái tên này, trời sinh có đôi mắt đào hoa, nhìn giống một tên công tử nhà giàu với bộ dạng ngả ngớn.
Giữa bọn họ lại có tình hữu nghị sâu đậm như vậy sao?
Cô cảm thấy nghi ngờ mãnh liệt trước những gì anh ta nói!
- Không tin hả?
Gia Cát Nguyệt nhìn ra vẻ hoài nghi của cô.
- Ai mà tin anh cho được. Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Long Trục Thiên lại có thể có người bạn như anh được.
Dương Tử Mi nhướng mày nói.
- Anh cũng chẳng biết tại sao loại đàn ông đáng lý nên cách xa sinh vật khác phái như Long Trục Thiên lại mê em như điếu đổ thế.
Gia Cát Nguyệt cũng bắt chước cô, nhướng mày trả lời.
Dương Tử Mi nhếch môi, không nói gì, nỗi nhớ Long Trục Thiên bỗng nhiên lại dâng trào mãnh liệt trong lòng cô như nấm mọc sau mưa.