- Anh từng thấy Long Trục Thiên cũng đeo một khối thẻ bài gỗ đào khó coi như vậy này, chẳng lẽ đây là trang sức tình nhân của hai người à?
Gia Cát Nguyệt tò mò hỏi thăm.
Dương Tử Mi nhếch miệng không đáp.
Lúc này, bỗng nhiên phía sau cô vang lên một tiếng kêu vui sướng:
- Tử Mi, bạn cũng ở đây à?
Không cần quay đầu lại nhìn, Dương Tử Mi vừa nghe là đã nhận ra đó là giọng của Mẫn Cương rồi.
Mẫn Cương chạy đến bên cạnh bàn của cô thì lập tức thấy Gia Cát Nguyệt, trong lòng Mẫn Cương hơi trầm xuống.
Tại sao người đàn ông nào xuất hiện bên cạnh cô ấy cũng bất phàm như vậy?
- Mẫn Cương...
Dương Tử Mi nhìn về phía Mẫn Cương, chào hỏi rất tự nhiên:
- Cậu cũng đến đây uống trà à?
- Ừ!
Lúc này, Mẫn Ngọc Lâm cũng đi tới, Dương Tử Mi cũng đứng lên chào hỏi ông.
Mẫn Ngọc Lâm gật đầu đáp lễ, ánh mắt lại kinh ngạc nhìn về phía Gia Cát Nguyệt:
- Xin hỏi cậu có phải là họ Gia Cát hay không?
Gia Cát Nguyệt gật đầu.
Mẫn Ngọc Lâm vừa nghe như thế thì thần sắc lập tức trở nên cung kính, ông nhìn Gia Cát Nguyệt giống như đang nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình vậy, sau đó còn nhiệt tình vươn tay:
- Chào ngài, hôm nay rất vinh hạnh được gặp ngài!
Gia Cát Nguyệt cũng không bắt tay với Mẫn Ngọc Lâm mà chỉ thản nhiên nhẹ giọng "ừ" một tiếng. Sau đó anh ta còn không kiên nhẫn khoát tay, ý bảo Mẫn Ngọc Lâm đừng làm phiền anh ta.
Trên gương mặt già nua của Mẫn Ngọc Lâm xuất hiện một tia mất tự nhiên, ông ta thu tay lại, khom lưng thi lễ với Gia Cát Nguyệt còn trẻ tuổi hơn ông ta rất nhiều, rồi vội vàng kéo Mẫn Cương đi ra ngoài.
- Ông nội, ông kéo con làm gì? Con còn chưa kịp nói chuyện đàng hoàng với Tử Mi mà!
Mẫn Cương mờ mịt hỏi.
- Tiểu Cương, chúng ta nên đi thôi, đừng quấy rầy người ta!
Mẫn Ngọc Lâm nhìn về phía quán trà một cái rồi nói.
- Tại sao ạ? Phải rồi, người đàn ông kia là ai vậy ông nội? Bộ dạng anh ta ngạo mạn quá rồi!
Nhớ lại thái độ xa cách vừa rồi của Gia Cát Nguyệt, Mẫn Cương có đôi chút căm tức.
- Tiểu Cương, đó là người nhà Gia Cát. Sau này nếu con gặp cậu ta phải đi vòng qua đấy, đừng trêu chọc gì người đó cả!
Mẫn Ngọc Lâm nhanh chóng cảnh cáo cháu trai.
- Nhà Gia Cát là ai ạ?
- Nhà Gia Cát ở thủ đô, tuy nhân số dòng họ đó thưa thớt nhưng vẫn đứng vững trong bốn đai gia tộc lớn, cũng có thể coi họ là ông vua không ngai. Ở thủ đô, người ta tình nguyện đắc tội với gia tộc khác cũng không dám đi đụng tới một sợi lông của nhà Gia Cát này đâu.
Trong lòng Mẫn Ngọc Lâm vẫn còn sự kính sợ.
- Gia tộc Gia Cát hiểu biết về kỳ môn trận pháp, nghe nói còn có thể giết người cách ngàn dặm một cách lặng lẽ đấy!
- Kỳ môn trận pháp? Giết người cách ngàn dặm một cách lặng lẽ sao ạ?
- Phải, dòng họ đó là hậu nhân của Gia Cát Lượng truyền thừa, là gia tộc cổ xưa nhất ở Hoa Hạ, chúng ta cũng không thể lý giải được những lực lượng thần bí như thế đâu!
Mẫn Ngọc Lâm gật đầu giải thích.
Mẫn Cương nhìn xuyên qua vách thủy tinh trong suốt vào trong quán trà.
Anh chỉ thấy Dương Tử Mi đang quay đầu nói chuyện với Gia Cát Nguyệt, tuy không biết đang nói gì nhưng trên thần sắc gương mặt có chút khác thường, không có vẻ lạnh nhạt thường thấy. Còn Gia Cát Nguyệt kia bỗng nhiên cử động, hất hất tóc mái của cô, trên mặt bỗng nhiên hiện ra nét cười tà mị.
Nhìn thấy cảnh này thì trong lòng Mẫn Cương đau xót.
Anh còn cần bao nhiêu thời gian nữa mới có thể trở thành người ưu tú nhất bên cạnh cô đây?
Nhìn vẻ mặt ảm đạm cùng ánh mắt thất thần của cháu trai mình, Mẫn Ngọc Lâm cảm thấy rất bất đắc dĩ, ông vỗ vỗ vai Mẫn Cương rồi nói:
- Trước đó ông đã cảm thấy Dương Tử Mi này không đơn giản rồi. Thì ra cô bé đó có quan hệ với nhà Gia Cát. Tiểu Cương à, con không thể trèo cao với cô bé đó đâu!
- Con biết rồi ạ!
Mẫn Cương nghẹn giọng trả lời.
- Con cũng không có mơ ước hão huyền là trèo cao đến cỡ ấy, mà con chỉ hy vọng cô ấy có thể nhìn con một chút thôi.
Anh không biết rằng từ kiếp trước đến kiếp này, Dương Tử Mi đều chưa từng coi thường anh!