Nha đầu kia, còn nhỏ như vậy mà dám có bạn trai sao?
Ngọc Thanh vươn phất trần quét qua đầu cô một cái:
- Hiện tại con vừa mới ở giai đoạn tu luyện đầu tiên, trước mười tám tuổi không thể thất thân, nếu không công sức trước nay chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Dương Tử Mi kinh hãi:
- Sư phụ nói thật sao?
- Ừ.
Ngọc Thanh gật gật đầu.
Dương Tử Mi vỗ ngực thở phào một hơi, may mà trước đây Long Trục Thiên có thể kiềm chế được, nếu không, trong lúc ý loạn tình mê như thế cô nhất định không thể giữ lại được.
- Sư phụ, bây giờ người đi cùng con đến xem anh ấy được không?
Dương Tử Mi cầu xin.
- Đó là chuyện đương nhiên rồi. Đừng nói đó là bạn trai của con, bản thân sư phụ cũng muốn biết Hắc Vu thuật Châu Phi rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
Ngọc Thanh gật gật đầu.
Nghe Ngọc Thanh nói vậy, Dương Tử Mi trong nháy mắt liền thất vọng:
- Sư phụ, chẳng lẽ người cũng chưa từng thấy qua Hắc Vu thuật Châu Phi sao?
- Chưa từng.
Ngọc Thanh lắc đầu.
- Trước giờ chỉ nghe người khác nói qua thôi.
Dương Tử Mi nghe sư phụ nói xong, tâm tình hóa lạnh như băng.
Nếu ngay cả sư phụ cũng chưa từng gặp qua Hắc Vu thuật, vậy phải giải trừ như thế nào đây?
- Dẫn ta đến kiểm tra thử đi. Cho dù ta chưa từng gặp qua, nhưng phép vu thuật trên thế gian này đều có cùng nguồn gốc, nhất định có chỗ liên quan đến nhau.
Ngọc Thanh nhận ra được sự lo lắng của cô bèn liên tiếng an ủi.
- Sư phụ có hiểu về vu thuật này không?
- Mức độ hiểu biết cũng xem như uyên thâm.
Nghe thấy sư phụ nói như thế, trong lòng Dương Tử Mi lại dấy lên một chút hy vọng, cô liền thúc giục sư phụ mau mau xuống núi.
Hai người chạy về khách sạn Nhạc Thiên.
Gia Cát Nguyệt vừa nhìn thấy cô liền vội vàng nói:
- Tử Mi, vừa rồi Trục Thiên nôn ra một ngụm máu đen.
Gia Cát Nguyệt dẫn Tử Mi vào nhà vệ sinh, bịt mồm bịt mũi chỉ vào bồn rửa mặt cho Tử Mi thấy. Phía trong bồn đọng lại một loại chất lỏng đen như mực, thậm chí còn tỏa ra mùi hôi tanh.
Ngọc Thanh tiến đến, cẩn thận kiểm tra một chút, mở mí mắt Long Trục Thiên ra rồi lại chạm vào bụng của Long Trục Thiên, vẻ mặt trong nháy mắt như trút được gánh nặng:
- May rồi, may rồi.
- Sư phụ, người nói may chuyện gì ạ?
Dương Tử Mi thấy vẻ mặt này của Ngọc Thanh liền vội vàng hỏi.
- Không phải Hắc Vu thuật Châu Phi.
- Không phải? Vậy thì là cái gì chứ?
Dương Tử Mi vội hỏi.
- Cậu ta chỉ trúng phải một loại độc của loài rắn vong hồn vàng sọc đen ở Châu Phi, người bị cắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trí nhớ sẽ dần dần mất đi.
Ngọc Thanh giải thích.
- Nói cách khác, anh ấy sẽ mất trí nhớ sao? Nhưng tính mạng anh ấy không nguy hiểm gì cả? Cũng sẽ không ảnh hưởng đến trí lực của anh ấy? Vậy thì anh ấy có thể tỉnh lại hay không?
Dương Tử Mi truy vấn.
- Người Nam Cương dùng loại rắn vong hồn này để nuôi cổ trùng, nó cũng chỉ có thể làm người khác mất đi trí nhớ, quên hết mọi chuyện trước đây, sau đó sẽ tự nhiên tỉnh lại mà không hề ảnh hưởng gì đến thân thể. Ba mươi năm trước, một người bạn của vi sư cũng đến châu Phi, bị loài rắn này làm mất trí nhớ, ba tháng sau cũng chỉ trở thành người mất trí nhớ, sống đến nay cũng không gặp phải chuyện gì.
Ngọc Thanh giải thích.
- Là mất trí nhớ sao?
Tảng đá đè trong lòng Dương Tử Mi cuối cùng cũng được thả xuống, cô nhanh chóng cầm lấy bàn tay ấm áp của Long Trục Thiên.
- Nếu là mất trí nhớ, vậy thì tốt rồi.
Gia Cát Nguyệt đứng ở một bên lên tiếng.
- Ký ức trước đây của cậu ấy chỉ toàn là đau khổ.
Dương Tử Mi giương mắt nhìn Gia Cát Nguyệt một cái rồi lại cúi đầu nhìn gương mặt nửa vàng nửa đen của Long Trục Thiên.
- Mi Mi... Mi Mi...
Long Trục Thiên trong trạng thái mơ hồ vẫn nỉ non một câu:
- Em chờ anh... Anh nhất định sẽ trở về...
Dương Tử Mi đau lòng cúi người ôm lấy thân mình của Long Trục Thiên, áp mặt lên lồng ngực của anh ấy...