Dương Tử Mi đưa đại gia đình đến trước tòa nhà. Dương Thanh nhìn thấy nơi này, rất lo lắng:
- Tử Mi à, nghe nói nơi này trước kia là bãi tha ma, âm sát khí rất nặng, sao con lại mua đất xây nhà ở chỗ này? Có phải là bị người khác lừa rồi không?
- Cha, không sao đâu, cha đừng quên công việc của con là gì.
Dương Tử Mi nghĩ đến việc cô đang muốn từ chối không cho mọi người đến đây ở, cho nên tiện thể viện cớ:
- Chính là bởi vì như vậy, cho nên con mới không muốn cho mọi người dọn đến đây ở, con đã sắp xếp cho mọi người ở một tòa nhà lớn khác rồi.
Dương Thanh nhìn công trường đang thi công cách đó không xa, âm thầm thở dài một hơi.
- Hừ!
Dương Bách vẫn hừ một tiếng, nghe nói công trường bên kia đang hoạt động là nhà do Dương Tử Mi xây cho mọi người ở, lúc này mới bớt giận được một chút.
Dương Tử Mi mở cổng lớn ra.
Dương Tử Hi và hai em trai của Dương Tử Mi lập tức chạy vào, sau đó hưng phấn kêu to.
- Oa oa, oa oa, thật là đẹp, giống như công viên vậy, chị, em thích lắm!
Dương Tử Hi nhìn bên này xem bên kia, còn hai em trai thì đến chỗ hồ cá, dùng một cành cây gỗ chọc mấy con cá ba đuôi.
- Chị, được ở đây chắc là thích lắm ha chị.
- Chị, em cũng muốn ở lại đây!
Nhìn thấy ba đứa em của mình reo hò, Dương Tử Mi có cảm giác tội lỗi, chỉ hy vọng tòa nhà bên kia có thể mau chóng xây xong, để mọi người trong nhà cũng có thể ở trong một ngôi nhà tốt như thế này.
Với hai người em trai nghịch ngợm như vậy mà nói, phải ở suốt trong căn phòng của mình quả thực gò bó. Nếu có thể thoải mái chạy nhảy trong sân, như vậy thì đối với sức khỏe bọn chúng sẽ tốt hơn.
Người lớn thì lại chăm chú đánh giá chung quanh.
- Tử Mi, tòa nhà này tốn bao nhiêu tiền hả con?
Dương Thanh nhìn thấy thiết kế huy hoàng trước mắt, bị sự xa hoa của cả tòa nhà dọa sợ, vội hỏi.
- Một ngàn vạn ạ.
Dương Tử Mi trả lời.
- Mắc tiền như vậy sao?
Bà nội trừng lớn hai mắt:
- Tử Mi, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Con nhất định không được làm những chuyện phạm pháp nha!
- Một ngàn vạn đã đáng là gì, tôi nghe những người bạn già của mình nói, Tử Mi bói toán đoán tương lai cho người ta, một quẻ bói ít nhất cũng thu được mười vạn, một ngàn vạn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Ông nội Dương Bách đứng bên cạnh khinh thường nói:
- Sau này, Tử Mi sẽ ngày càng kiếm được nhiều tiền.
- Cha, con không đồng ý, Tử Mi vì giúp người ta mới coi bói kiếm tiền, một đứa con gái, lại đi làm việc này, đối với danh tiếng của Tử Mi không tốt cho lắm. Sau này còn có ai muốn cưới con bé nữa?
Dương Thanh nói.
- Có tiền là tốt rồi, lại không phải là tiền lừa gạt người khác mà kiếm được, Tử Mi kiếm được tiền là nhờ bản lĩnh thật sự của nó, có gì mà đối với danh tiếng của nó không tốt?
Dương Bách gõ gõ gậy nói.
- Ông nội, cha, hai người đừng cãi nhau nữa, tự con sẽ có tính toán. Tiền để xây ngôi nhà này không phải là tiền kiếm được từ việc coi bói, mà là dựa vào đồ cổ mà con bán được.
Dương Tử Mi nhìn Dương Thanh nói:
- Nếu như không phải không có nguyên nhân, con sẽ không giúp người khác coi bói, nhiều nhất, con chỉ giúp người ta xem phong thủy thôi, cha đừng lo lắng.
- Được rồi, nhưng mà con gái à, làm người phải chân thật một chút, đừng quá tham lam, con còn nhỏ, cứ như vậy, sẽ bị nhiều người đố kỵ, cha chỉ là lo cho con thôi. Còn tiền tài chỉ là vật ngoài thân, sống không mang đến, chết không mang đi, đủ sống là được, quan trọng là con phải luôn khỏe mạnh.
Dương Thanh vỗ vai Dương Tử Mi nói.
Dương Tử Mi cười cười, đi tới bên cạnh bà nội và mẹ, kéo hai cánh tay của hai người họ.
- Tử Mi, một mình con ở trong ngôi nhà lớn như vậy, có sợ không?
Bà nội hỏi.
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Bà nội, con không sợ, trước đây con đã có thói quen ở trên núi, chẳng phải trên núi còn lớn hơn ở đây sao?