Dương Tử Mi nhìn thấy đôi mắt anh đã khôi phục lại sự ủ dột sâu không thấy đáy như trước, nghi ngờ hỏi.
Long Trục Thiên lắc đầu:
- Chỉ là vô tình nhớ lại một ít ký ức nhỏ, không thể liền mạch được.
- Nếu đã như vậy, thì anh muốn đi đâu?
Dương Tử Mi bĩu môi:
- Chẳng lẽ hàng ngày ở cùng với em, anh cảm thấy rất chán ghét?
- Làm sao lại có chuyện đó được?
Long Trục Thiên giơ tay ra sờ tóc cô.
- Anh sẽ không bao giờ cảm thấy chán ghét khi ở cùng em, chỉ là, trong đầu của anh luôn có cái gì đó nói rằng anh phải đi đên một nơi.
- Đó là nơi nào?
Dương Tử Mi hỏi.
- Mạc Bắc.
- Mạc Bắc?
Dương Tử Mi đứng lên, trên mặt tràn đầy sự chờ mong nhìn anh:
- Có thể cho em đi cùng được không?
Long Trục Thiên mím môi không nói.
Chuyến đi lần này của anh rất gian khổ và nguy hiểm, anh không muốn khiến cô phải chịu khổ cùng mình, hơn nữa, chính anh cũng không biết gì về nơi đó, ở đó có chuyện gì, vì sao trong mơ lại xuất hiện chuyện như vậy.
Thấy anh trầm mặc, Dương Tử Mi có vẻ thất vọng.
Cô mân mê miệng nhỏ, ôm một cái gối mát, ngồi xa xa khỏi Long Trục Thiên, giống như một đứa trẻ đang giận.
- Ngoan!
Long Trục Thiên duỗi tay ra ôm lấy cô vào lòng, ôm chặt lấy vòng eo của cô:
- Không phải em muốn thi lên cấp ba hay sao? Chờ khi nào em nghỉ hè, anh đồng ý với em, cùng em đi du lịch.
Anh nói không hề sai, cho dù bây giờ anh đồng ý cho cô đi cùng thì cô cũng không có thời gian.
Thứ nhất, kì thi lên cấp ba sắp đến, tuy rằng thành tích của cô rất tốt, thi vào trường cấp ba tốt nhất ở thành phố B thì không có vấn đề gì, nhưng cô vẫn muốn giống như những người bạn cùng trang lứa với mình, dự thi rồi đi xem thành tích.
Thứ hai, khu nhà ở cho người nhà cô đang được xây dựng, cô muốn tận mắt trông coi việc bài trí trận phong thủy, để cho tòa nhà kia trở thành nơi thích hợp cho người ở, có thể tạo ra cát khí.
- Hứa rồi nhé, không được đổi ý.
Dương Tử Mi hoạt bát giơ ngón út ra:
- Chúng ta ngoéo tay đi!
Long Trục Thiên chớp mắt, sau đó giơ ngón út ra, ngoéo vào ngón út của cô.
- Ngoéo tay rồi, một trăm năm sau cũng không đổi ý.
Dương Tử Mi nói.
- Được, ngoéo tay rồi, một trăm năm sau cũng không đổi ý.
Long Trục Thiên lặp lại.
- Nếu như chúng ta đã hứa rồi, vậy anh cũng không thể trái lời, cho dù đi đến nơi nào, sau này đi đâu, cũng phải quay trở về với em, không cho phép anh xảy ra chuyện gì đâu đấy.
Dương Tử Mi nhìn anh trịnh trọng nói.
Sỡ dĩ cô nói như vậy, là muốn cho anh một lời hứa, khiến cho anh không dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình, nhớ rõ lời hứa của cô và anh.
Long Trục Thiên ôm cô vào trong lòng, mơ hồ đồng ý trong tiếng thở dài:
- Dù có chuyện gì, anh cũng sẽ quay về bên cạnh em!
- Cảm ơn anh.
Dương Tử Mi áp mặt lên chỗ trái tim của anh:
- Anh phải biết rằng, nếu mất đi anh, thế giới của em rất thảm.
- Ừ.
Long Trục Thiên ôm chặt lấy cô, cưỡng chế dục vọng của chính mình, cúi đầu hôn lên trán cô:
- Anh sẽ không để em mất đi anh! Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi ngủ thôi!
Có được lời hứa hẹn của anh, Dương Tử Mi cũng an tâm một chút.
Long Trục Thiên nhắm hai mắt lại, không lâu sau, anh đã thở đều đều, hình như đã ngủ say rồi.
Dương Tử Mi ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ...