Một âm thanh âm mềm mại dễ nghe từ ngoài cửa truyền vào khiến không ít người phải quay lại nhìn.
Dương Tử Mi không cần nhìn cũng biết đó là Mộ Dung Nghiên.
- Mộ Dung tiểu thư, cô đợi một chút, tôi vào lấy váy cho cô mặc thử ngay đây.
Tiểu Lệ vừa thấy vị khách bước vào là khách hàng quen thuộc Mộ Dung tiểu thư thì liền thay đổi sắc mặt, vô cùng nhiệt tình đón tiếp.
- Cái váy này cửa tiệm của mấy người chỉ có một cái thôi đúng không, tôi tuyệt đối không thích đụng hàng đâu đó.
Mộ Dung Nghiên hỏi.
- Đó là đương nhiên rồi, Mộ Dung tiểu thư mặc cái váy này nhất định sẽ là độc nhất vô nhị. Bộ này do nhà thiết kế của chúng tôi thiết kế riêng cho cô, tuyệt đối không có cái thứ hai.
Tiểu Lệ vội vàng đi đến trước mặt Dương Tử Mi, đưa tay ra cởi chiếc váy từ trên ma-nơ-canh xuống.
Hoá ra bộ váy này đã bị Mộ Dung Nghiên đặt trước.
Đã thế thì cô cũng lười tranh, tiếp tục đi xem quần áo khác.
Tiểu Lệ cầm cái váy đến trước mặt Mộ Dung Nghiên, lại còn lắm miệng nói thêm:
- Cái cô gái ăn mặc nghèo nàn kia vừa nãy mới mơ tưởng mặc thử cái váy này, cô ta cũng không nhìn giá thử xem, cô ta mua nổi sao?
Mộ Dung Nghiên đảo mắt lại thì nhìn thấy Dương Tử Mi.
Tâm trạng cô đang tốt, vừa nhìn thấy Dương Tử Mi thì lập tức rơi xuống đáy.
Với cô mà nói, Dương Tử Mi như là cái gai trong lòng cô, chỉ cần nhìn thấy sẽ không thoải mái.
Mà cô đối với Dương Tử Mi mà nói, cũng giống như con ruồi trong bát cơm, chẳng hề muốn nhìn thấy.
- Không có đâu, lúc nãy cô ta cũng chỉ hỏi thăm vài câu thôi, chúng tôi sao có thể để mặc cái loại người mua không nổi đồ này tuỳ ý sờ soạng lung tung chứ?
Tiểu Lệ vội vàng trả lời.
- Ừ, đúng vậy, tôi đề nghị các cô tốt nhất đừng để cô ta mặc thử quần áo trong tiệm các cô, cũng đừng để cô ta mua quần áo của các cô, bằng không sau này tôi tuyệt đối sẽ không thèm đến đây mua quần áo nữa. Tôi không muốn đồ quỷ nghèo này mặc cùng loại quần áo với tôi, quả thực là hạ thấp địa vị của tôi quá.
Mộ Dung Nghiên nói với Tiểu Lệ.
Tiểu Lệ vừa nghe xong lập tức kinh hãi.
Mộ Dung Nghiên là một khách sộp của cửa hàng này, mỗi lần đến đều tiêu hơn vạn tệ.
Bởi vậy, cô nhanh chóng nói cho các nhân viên khác biết, để các cô ấy không được đem quần áo cho Dương Tử Mi mặc thử.
Dương Tử Mi cũng không để ý đến cuộc trò chuyện của họ, cô nhìn đến một chiếc váy khác màu xanh nhạt, vừa định đưa tay sờ thử chất vải thì ngay lập tức một nhân viên cửa hàng tiến lên ngăn cản:
- Cô ơi, quần áo trong cửa hàng chúng tôi chỉ dành cho người đi giày cao gót thưởng thức thôi, cũng không phù hợp với cô đâu, chúng tôi càng không cho phép không mua mà cứ sờ lung tung, nếu không khách hàng của chúng tôi sẽ có ý kiến đó.
Lời nói này của cô ta khiến Dương Tử Mi rất không thoải mái, đặc biệt khi nhìn thấy bộ mặt dương dương tự đắc của Mộ Dung Nghiên kia, liền biết ngay là do cô ta giở trò quỷ.
- Tôi muốn gặp bà chủ của các cô.
Cô lạnh lùng nói.
- Gặp bà chủ của chúng tôi? Đó là người để cho cô tuỳ tiện muốn gặp là gặp được sao?
Nhân viên cửa hàng cười nhạo nói:
- Cho dù cô có gặp được thì thế nào? Chẳng nhẽ muốn trách móc chúng tôi?
- Không phải.
Dương Tử Mi lạnh lùng đáp:
- Tôi muốn mua lại cửa hàng này của các người.
- A!
Nhân viên cửa hàng cười khẩy, trên dưới đánh giá cô một hồi.
- Cô bé, cô trốn ra từ bệnh viện tâm thần đấy à?
- Cô mới là đồ trốn ra từ viện tâm thần ấy!
Dương Tử Mi tức giận.
- Không phải từ bệnh viện tâm thần trốn ra sao lại nói lung lung như bệnh nhân tâm thần thế làm gì?
- Ai muốn gặp tôi vậy?
Lúc này một người phụ nữ từ cầu thang tầng hai đi xuống, người này dung mạo tinh xảo, quần áo lượt là, tầm khoảng 45 tuổi, nghi hoặc hỏi.
Dương Tử Mi cảm thấy khuôn mặt người này hơi quen quen.
- Bà chủ, cô ta muốn găp bà, còn nói muốn mua đứt cửa hàng chúng ta đấy, đúng là đồ thần kinh.