- Tôi không nói cháu, ý ta là nói con quỷ trốn bên trông người cháu cơ. Cô bé, cháu để cho ta dùng Tụ Hồn Kính bắt yêu nghiệt trên người cháu đi, nếu không sau này cháu sẽ gặp rắc rối đấy.
Chân Ngọc Tử kêu la.
- Ông nói đó là Tụ Hồn Kính sao?
Dương Tử Mi hỏi.
- Phải, đó là Tụ Hồn Kính, nó có thể thu tất cả vong hồn âm linh vào bên trong.
Ngọc Chân Tử Giải thích.
Dương Tử Mi nhớ trong cuốn sách cũ của sư phụ mà cô từng xem qua, có phần liên quân đến Tụ Hồn Kính. Trong đó nói rằng chiếc gương này có thể thu hết mọi âm linh vong hồn, người sử dụng gương chỉ cần có chút phép thuật là có thể sai khiến hồn phách bên trong làm việc, chiến đấu, hại người gì đó, đó là một cái gương vô cùng tà ác.
Chẳng lẽ cái gương này là Tụ Hồn Kính trong truyền thuyết?
- Tôi biết trên người tôi có quỷ!
Dương Tử Mi hạ giọng nói với ông ta:
- Nhưng mà, đối với tôi mà nói là một con quỷ rất quan trọng, ông không cần nghĩ đến việc thu phục nó. Nó mà đi mất, tôi cũng chết ngay.
Ngọc Chân Tử kinh hãi:
- Cháu biết hết? Vì sao mà nếu nó đi thì cháu lại chết chứ?
- Đó là vì một nhân duyên đặc biệt. Đạo trưởng, mong ông đồng ý với tôi, đừng dùng cái gương kia bắt nó nữa.
Ánh mắt Dương Tử Mi bỗng nhiên trở nên sắc bén:
- Nếu ông còn dám làm vậy, tôi sẽ giết ông!
Ngọc Chân Tử rùng mình một cái.
Từ khi có được Tụ Hồn Kính, ông ta đã có một ý tưởng vĩ đại, đó là thu phục hết toàn bộ cô hồn dã quỷ trong thiên hạ, khiến chúng không còn lởn vởn ở tam giới làm hại con người.
Ông ta không hề biết chuyện có phép thuật là có thể bắt vài quỷ hồn làm người hầu, cứ cho là biết thì ông ta cũng sẽ không làm cái việc tà ác nhục nhã với tổ tiên như thế.
Ông ta kinh ngạc nhìn Dương Tử Mi, nhìn sắc mặt của cô cũng không giống như bị quỷ chiếm thân thể.
Vì sao cô ta lại muốn che chở cho một quỷ hồn chứ?
Ông ta chợt nhớ đến Quỷ Hồn mà ông ta vùa trông thấy, tuy máu me đầm đìa, tuổi tác cũng lớn, nhưng bộ mặt cùng cô có vài phần giống nhau.
Chẳng nhẽ là người thân của cô?
Cho nên cô mới che chở cho nó như vậy?
- Cô bé à, cứ cho là quỷ hồn này là người thân của cháu đi, nếu để nó ở trên người cháu lâu quá sẽ có hại cho cháu, cháu sẽ bị âm tà nhập thể đó.
Ngọc Chân Tử cố thuyết phục.
Dương Tử Mi nhếch môi thản nhiên cười:
- Không đâu, huống hồ trên người tôi cũng không phải chỉ có một con quỷ.
Cô gọi Tiểu Thiên ra ngoài.
Ngọc Chân Tử vừa nhìn thấy Tiểu Thiên, kinh ngạc hét lên:
- Cô... rốt cuộc cô là ai? Sao lại nuôi quỷ sủng hả?
- Cũng giống ông cả thôi, đều là người tu đạo cả
Dương Tử Mi nhấc chân khỏi người ông ta rồi ném cho ông ta một ánh mắt sắc bén:
- Ông cút được bao xa thì cút! Nếu không tôi cũng không ngại giết ông đâu.
- Mặc kệ cô có là trời đi nữa, sát khí nặng như vậy, sao có thể là người tu đạo được chứ?
Ngọc Chân Tử kêu gào, chậm chạp bò dậy từ mặt đất.
Dương Tử Mi mím môi không nói, mở cửa vào nhà, để mặc Ngọc Chân Tử ở bên ngoài kêu gào.
- Chị, trên người chị vì sao lại có quỷ vậy? Tại sao bình thường em không phát hiện ra? Thật kỳ lạ.