Ánh mắt Tuyết Hồ dừng trên chiếc vòng tay thủy tinh màu xanh lam trên cổ tay Dương Tử Mi, cậu ta hỏi:
- Tôi rất thích vòng tay thủy tinh màu xanh lam này, trên đó có khí tức của Hồ tộc chúng tôi, cậu tặng nó cho tôi đi!
Dương Tử Mi duỗi tay sờ sờ vòng tay thuỷ tinh màu xanh lam mát lạnh kia, lắc đầu từ chối:
- Cái này thì không được, đây là của bạn trai tôi tặng cho tôi làm vật đính ước đó!
- Bạn trai của cậu tặng cho cậu hả?
Hai mắt Tuyết Hồ hơi trầm.
- Nhưng mà vòng tay thủy tinh này rõ ràng là đồ của Hồ tộc chúng tôi, trên mỗi hạt châu đều có kết giới của tộc chúng tôi.
- Hả? Chắc không phải đâu!
Dương Tử Mi nhìn vòng tay thủy tinh màu xanh lam, nó là do Long Trục Thiên tặng cho cô, nên đối với cô nó có ý nghĩa đặc biệt. Cô cũng không nhìn ra được nó khác gì với những vòng tay thủy tinh khác.
Nếu có sự khác biệt thì theo lý thuyết, thiên nhãn của cô phải thấy được chứ!
Tuyết Hồ mím môi không nói, cậu ta chuyển đề tài:
- Vậy cậu muốn tặng lại thứ gì cho tôi? Chỉ cần là do cậu tặng thì tôi đều thích hết!
Tuyết Hồ vừa nói xong thì Dương Tử Mi càng không biết nên tặng lại gì cho cậu ta mới phải.
Tuyết Hồ nhìn ra cô đang khó xử nên mỉm cười, đưa tay cởi sợi ruy băng màu trắng buộc trên tóc cô:
- Vậy tặng cái này cho tôi là được rồi, vừa lúc tôi cũng muốn cột tóc lại.
Sau khi ruy băng bị gỡ xuống, tóc Dương Tử Mi bắt đầu rũ xuống hai vai như thác nước màu đen.
Còn Tuyết Hồ thì đang dùng ruy băng của cô buộc lại mái tóc dài của cậu ta, nhẹ nhàng cột thành một cái đuôi ngựa.
Cột tóc lên khiến Tuyết Hồ nhìn nhẹ nhàng, khoan khoái hơn trước đó, vẻ yêu dị, mỹ lệ cũng tăng lên.
Cậu ta đứng lên, thân hình nhẹ nhàng lượn một vòng trước mặt Dương Tử Mi, sau đó còn cố ý quay đầu hỏi:
- Thấy thế nào? Có phải rất đẹp hay không?
Nhìn bộ dạng thẳng thắn, ngây thơ của cậu ta, Dương Tử Mi nở nụ cười, gật đầu:
- Đúng là rất đẹp!
Tuyết Hồ nghe lời khen xong thì cúi thấp người, cậu ta hái ba ngọn cỏ xanh dài bên cạnh, ngón tay thon dài, linh hoạt bện ba ngọn cỏ lại thành một bím tóc xanh tao nhã.
Cậu ta phấn khởi cầm bím tóc xanh nói với cô:
- Lại đây! Tôi giúp cậu thắt tóc!
Dương Tử Mi cũng không từ chối ý tốt của cậu ta nên gật đầu để cậu ta làm giùm.
Ngón tay Tuyết Hồ cầm lấy tóc của cô, cúi đầu nhẹ ngửi một hơi:
- Ừ, tôi thích mùi này!
Ngữ khí của cậu ta, thần thái của cậu ta nhìn rất hồn nhiên, không có chút đáng khinh nào.
Dương Tử Mi cũng không có ý xấu với cậu ta, cô không xem cậu ta là một người đàn ông. Vì thế cô cũng không có cảm giác xấu hổ, ở bên cạnh cậu ta, cô có cảm giác hai người bọn họ giống như hai đứa trẻ chơi với nhau mà thôi.
Ngón tay Tuyết Hồ thoăn thoắt cột cho cô một cái đuôi ngựa đơn giản mà xinh xắn.
- Được rồi! Cậu muốn thì sau này mỗi ngày tôi sẽ làm tóc giúp cậu, tôi biết làm nhiều kiểu lắm đó!
Tuyết Hồ nháy mắt nhìn cô.
- Chẳng lẽ một đại yêu hồ như cậu muốn ở bên cạnh tôi mỗi ngày sao?
- Phải! Dù sao tôi cũng không có gì cần làm, cậu cứ để tôi ở cạnh cậu đi, tôi biết làm tóc, biết giặt quần áo, biết nấu cơm, biết làm ấm giường nữa!
Tuyết Hổ gật đầu trả lời.
Dương Tử Mi có chút khó xử.
Giặt quần áo, nấu cơm là sự cám dỗ lớn đối với cô đấy!
Nhưng mà, vì sao cậu ta lại muốn ở bên cạnh cô chứ?
- Có phải cậu đang nghĩ tại sao tôi lại muốn đi chung với cậu không?
Tâm tư Tuyết Hồ tinh tế, thấy cô đang chần chờ thì hỏi.
Dương Tử Mi gật đầu.
- Vì tôi muốn ở chung với cậu, tuy rằng cậu không thể yêu tôi, nhưng tôi có thể yêu cậu mà.
Tuyết Hồ nói.
Nghe xong câu nói không thẳng thắn như vậy, mặt Dương Tử Mi hơi đỏ lên.