Dương Tử Mi kể lại ảo giác vừa xuất hiện trong đầu cho Long Trục Thiên nghe.
Tuyết Hồ cũng nghe, nghe xong thì lập tức đưa cái mũi hồng hồng ướt ướt của mình qua ngửi ngửi tấm bản đồ da dê một lượt, sau đó lắc đầu nói với Dương Tử Mi:
- Bản đồ không có độc, chắc là có người đưa vu thuật vào đây rồi.
- Vu thuật?
Dương Tử Mi nhìn tấm bản đồ một cách quái dị, cô mới chỉ chạm nhẹ tay vào mà đã suýt nữa bị nhốt trong Đào Hoa Chướng, loại vu thuật này đúng là quá mạnh rồi.
Long Trục Thiên cũng thử nhắm mắt lại, duỗi tay ra sờ sờ. Vừa chạm vào, não anh cũng bắt đầu hiện ra một cảnh tượng.
Nhưng mà, cảnh mà anh nhìn thấy khác hẳn so với cảnh Dương Tử Mi đã nhìn. Thứ anh nhìn thấy không phải là Đào Hoa Chướng, mà là hơn mười cái quan tài bằng gỗ được đặt nằm cạnh nhau.
Tổng cộng có mười bốn cái, trong đó có hai cái quan tài màu đen trầm được bao quanh bởi mười hai chiếc còn lại, tạo thành tư thế bảo vệ sít sao.
Anh nhìn thấy rất rõ, trên mỗi cái quan tài đều có một lớp hoa văn đặc biệt, giống y như lớp hoa văn trên thẻ bài gỗ đào.
Khi Long Trục Thiên đang muốn nhìn rõ thêm tí nữa, thì đột nhiên có vô số thanh kiếm được bắn ra từ tứ phía, lao thẳng về phía anh.
- Trục Thiên...
Dương Tử Mi hét lên trong kinh hãi, vỗ tay lên đỉnh đầu anh một cái.
Lúc này Long Trục Thiên mới mở mắt ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Ban nãy có một thanh kiếm đâm trúng cánh tay anh, Long Trục Thiên có thể cảm nhận nỗi đau xuyên da thịt đó một cách rõ ràng.
Anh cúi đầu nhìn vào chỗ bị đâm trong ảo giác trên cánh tay, thì thấy ở đó có một vết máu đỏ tươi...
Bây giờ Long Trục Thiên mới kể hết những gì mình thấy cho Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi nghe xong thì bị dọa cho kinh hãi.
Cô vẫn luôn cho rằng mình có chút hiểu biết về pháp thuật là đã lợi hại lắm rồi, giờ gặp phải thể loại vu thuật dùng ảo giác để giết người như thật này thì cảm thấy mình đúng là gặp phải đại nhân vật rồi.
Ếch ngồi đáy giếng, câu này rất hợp với cô lúc này. Dương Tử Mi đưa tay sờ vào vết đỏ hồng trên tay Long Trục Thiên, sau khi được cô xoa xoa một lúc, vết đỏ hồng đó liền biến mất.
- Không đau nữa rồi.
Long Trục Thiên nắm lấy tay cô, nghĩ lại vẫn hơi rùng mình nói:
- Nếu không phải lúc nãy em gọi anh kịp thời, thì chắc anh đã bị đâm chết từ lâu rồi.
- Mấy cỗ quan tài mà anh nói đến giống y hệt những gì sư phụ đã thấy. Không biết lúc đó sư phụ có gặp phải cơ quan kiếm trận như thế này không, chúng ta đi hỏi đi.
Dương Tử Mi kéo Long Trục Thiên lên và nói.
- Ừ.
Long Trục Thiên gật gật đầu:
- Anh về lâu vậy rồi mà vẫn chưa đi chào hỏi sư phụ, xấu hổ quá.
- Không sao đâu, sư phụ không trách anh đâu.
Dương Tử Mi thấy anh nói vậy thì an ủi.
Hai người nắm tay nhau đang định rời đi, thì Tuyết Hồ chạy đuổi theo rồi nhảy vào lòng Dương Tử Mi, bất mãn nói:
- Con nhóc chết tiệt! Sao lại quên tôi được hả?
- Cậu không quên tôi là được rồi.
- Hứ!
Tuyết Hồ hừ lạnh một tiếng, sau đó lại tự an ủi bản thân:
- Anh ta chẳng qua chỉ nắm tay cô mà thôi, tôi còn nằm trong lòng cô kìa. Á há há, mình vẫn được hưởng nhiều hơn.
Dương Tử Mi bất lực.
- Không được ôm nó trước mặt anh.
Long Trục Thiên cảm thấy con hồ ly này rất không bình thường, vậy nên vừa thấy nó nhảy vào lòng Dương Tử Mi anh liền thấy bực mình.
- Chuyện này... Anh đừng bảo là anh ghen với cả một con vật nhé?
Dương Tử Mi không khỏi xấu hổ hỏi.
- Đúng vậy.
Ấy thế mà Long Trục Thiên lại chẳng hề phủ nhận, thẳng thắn thừa nhận mình không chịu được cảnh này.
- Cậu nghe thấy chưa? Anh ấy không thích tôi ôm cậu, cậu tự đi đi.
Dương Tử Mi nói với Tuyết Hồ.
- Còn lâu!
Tuyết Hồ bám chặt vào ngực Dương Tử Mi không chịu buông.
Long Trục Thiên thấy thế liền duỗi tay xách đuôi nó lên nhìn nhìn, sau đó nói một câu buồn bực:
- Lại còn là con đực nữa chứ, sau này càng không được bế.