Không đợi sát thủ trong chiếc xe tải còn lại kịp phản ứng, chỉ thấy một bóng trắng vọt tới đó, sau đó chiếc xe đột nhiên trôi dạt đi một cách kì lạ, rơi xuống đoạn đường dốc, phát nổ ầm ầm.
Dương Tử Mi nhìn thấy thì vô cùng ngạc nhiên.
Cô thật sự không ngờ, Tuyết Hồ bình thường nhìn ngoan ngoãn mềm mại, lại có hành vi bạo lực đến vậy.
Hai tên còn lại đang bị cứng đờ kia, nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm, bọn họ còn nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Bọn họ vừa mới đây rõ ràng nhìn thấy môt bóng trắng lông xù bay về phía xe tải, sau đó xe liền trôi dạt đi như bị đẩy ra ngoài.
Đó rốt cuộc là cái gì?
Tuyết Hồ tranh công, trở về trong lòng Dương Tử Mi, chớp hai mắt đen bóng nhìn cô:
- Sao hả? Thấy tôi lợi hại chưa?
- Quá lợi hại, sao cậu có thể tạo ra lực mạnh đến thế?
Dương Tử Mi tán thưởng.
- Ha ha, cái này chẳng đáng kể gì.
Tuyết Hồ dương dương đắc ý:
- Cho dù là một căn nhà, tôi cũng chỉ cần động tay một cái là nó sẽ bị phá hủy.
- Vậy trình độ của cậu, chẳng phải tương đương với bom nguyên tử sao?
Dương Tử Mi tuy biết nó là yêu, nhưng không ngờ, nó lại mạnh đến mức như vậy.
- Bom nguyên tử là gì?
- Một thứ có thể huỷ diệt trời đất.
- Không hiểu.
Tuyết Hồ lười biếng nhắm mắt nói:
- Hai người kia cậu xem rồi xử lí đi, cho dù không giết chết họ, cũng phải làm mù mắt họ mới được, thật sự là tôi rất không thích ánh mắt của bọn họ.
Lần này nói chuyện, nó không dùng tâm ngữ để trao đổi với Dương Tử Mi.
Hai sát thủ kia thấy một con hồ ly biết nói chuyện, sợ tới mức chân nhũn cả ra.
Đây... là yêu quái gì?
- Mắt đương nhiên không thể giữ lại, còn về người, tôi không thích phạm sát giớ, Vẫn là thói quen cũ, làm bọn họ trở nên ngốc nghếch là được.
- Nếu đã vậy, để tôi ăn linh hồn của bọn họ là được, lâu rồi không được nếm vị của hồn phách.
Tuyết Hồ nói xong, thân hình nhỏ màu trắng nhảy lên, xẹt qua đỉnh đầu hai người kia.
Chỉ trong nháy mắt, nó lại trở về trong lòng Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi thấy rõ ràng hồn phách hai người kia bị nó hút lấy, sau đó nuốt trọn vào trong bụng.
Tiểu Thiên sợ chết khiếp, che mặt kêu la:
- Tuyết Hồ biến thái quá, thật đáng sợ.
- Còn nói ta biến thái, ta nuốt cậu luôn.
Tuyết Hồ nói.
- Đừng mà, chị ơi, cứu em.
Tiểu Thiên run rẩy kêu.
- Ha ha, nào đừng loạn nữa, chúng ta mau đi thôi, cảnh sát sắp tới rồi.
Dương Tử Mi liếc hai người biến thành người vừa ngốc vừa mù, nói.
Cũng đúng lúc này, Tống Huyền lái xe trở lại.
Thấy cô bình an vô sự, cũng thở phào một hơi:
- Tiểu Mi, mau lên xe!
Dương Tử Mi lên xe, phát hiện Thanh Mai không ở đó, nghi hoặc hỏi:
- Chị Thanh Mai đâu?
- Anh bảo cô ấy đợi ở trạm xăng phía trước, thực sự không yên tâm để em một mình.
Tống Huyền nhìn hai cái xe bị cháy ở trên đường dốc, còn có hai kẻ ngốc ở bên đường:
- Em làm à?
Dương Tử Mi cười nhạt nói:
- Lái xe đi, chị Thanh Mai đang sốt ruột chờ.
Tống Huyền thấy cô không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm, lái xe đi, đón Lâm Thanh Mai ở trạm xăng, phóng đến hội đấu giá đồ cổ ở thành phố B.
Hội đấu giá này được tổ chức ở khách sạn Tiểu Thiên Nga nổi tiếng.
Khách sạn Tiểu Thiên Nga này được xem như là thương hiệu của thành phố B, là khách sạn năm sao hàng đầu thế giới, hơn nữa còn được liệt vào top năm mươi khách sạn xịn nhất cả nước, là sự lựa chọn hàng đầu của những thương nhân quốc tế đến thành phố B, nhận được rất nhiều danh tiếng, thậm chí đã được tiếp đón nguyên thủ nước ngoài.
Đây là nơi mà dân thường thành phố B chỉ có thể ngước nhìn từ xa.
Cũng giống như Dương Tử Mi kiếp trước, họ không bao giờ nghĩ mình có cơ hội vào trong cái nơi giống như dành cho thần thánh này.