La Anh Kình cũng cảm thấy may mắn vì lúc nãy mình không vì Lam Lạc mà đắc tội với Dương Tử Mi, xem ra lai lịch của cô gái này đúng là không bình thường, nếu khHoắc tiên sinh Văn Hoa sẽ không có thái độ tôn sùng như thế.
Bình thường, cho dù là bí thư hay thị trưởng, khi nhìn thấy Hoắc Văn Hoa, họ đều rất cung kính, bởi vì ngoại trừ việc là một thương nhân đầu tư lớn mạnh, ông ta còn có một bối cảnh rất phức tạp.
Mà Lam Lạc đầu óc ngu si lại vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ả còn tưởng rằng Hoắc Văn Hoa nhìn trúng vẻ đẹp trẻ tuổi của Dương Tử Mi, bởi vậy ả khinh thường hừ lạnh một tiếng:
- Thì ra Hoắc tiên sinh là lolicon! (*)
La Anh Kình chán ghét nhìn ả một cái,
- Đừng có nói lung tung làm mất hết thể diện.
- Em làm mất thể diện lúc nào? Không phải anh đã nói em là trân châu sáng chói sao, có em ở bên cạnh làm bạn là khiến cho anh có thêm vẻ vang sao?
Lam Lạc kêu lên.
La Anh Kình thật sự là hối hận đến xanh ruột, sao mình lại có thể dẫn một con đàn bà não tàn như vậy đến tham gia bữa tiệc này chứ?
Loại đàn bà này chỉ thích hợp để đè trên giường thôi!
Lam Lạc rất không cam lòng, tay cầm hai ly rượu đỏ, ả lại đi về phía Hoắc Văn Hoa, cất giọng nói mềm mại cắt đứt câu chuyện của Hoắc Văn Hoa và Dương Tử Mi:
- Hoắc tiên sinh, em có thể mời ngài uống một ly hay không?
Loại người như Hoắc Văn Hoa đã quen với việc chuyên quyền độc đoán, ông ghét nhất là bị chen ngang khi đang nói chuyện.
Nhưng vì có tu dưỡng nên ông vẫn không nổi giận, chỉ là giọng điệu đã giảm xuống rất thấp:
Sau đó, Lam Lạc bị vệ sĩ bên cạnh Hoắc Văn Hoa kéo qua một bên.
Lam Lạc thấy ông ta lạnh nhạt với mình nhưng vừa nhìn thấy Dương Tử Mi thì lại lộ ra nụ cười hòa ái, ả cảm thấy rất không công bằng, siết chặt ly rượu trong tay, ả rất muốn đổ hết rượu lên đầu Dương Tử Mi, xem cô ta còn cười như thế nào được.
- Hoắc tiên sinh, nếu như ông bận thì không cần để ý đến cháu nữa.
Dương Tử Mi nhàn nhạt nói với Hoắc Văn Hoa.
- Không bận, không bận, cho dù bận đi nữa thì cũng không thể bỏ lơ Tiểu Mi.
Hoắc Văn Hoa vội vàng nói.
- Ha ha, Hoắc tiên sinh quan tâm cháu quá rồi.
Dương Tử Mi cười cười hỏi:
- Hoắc tiên sinh, không phải ông là người mở buổi đấu giá này chứ?
- Ha ha, Tiểu Mi đoán đúng rồi.
Hoắc Văn Hoa cười rộ lên,
- Ông đã bảo Tống tiên sinh đưa thư mời cho cháu, vốn tưởng rằng cháu không có thời gian đến đây, nhưng không ngờ cháu lại đến thật, ông rất là vui.
- Tiệc vui lớn như vậy, cháu tất nhiên là phải góp mặt rồi, nghe nói trong phòng đấu giá có món đồ thần bí, cháu đang rất mong đợi đây.
Dương Tử Mi cười nói.
- Ha ha, ông cũng đang mong đợi đây, Tiểu Mi, ông để cho cháu một vị trí khách quý, cháu cứ qua đó ngồi là được rồi.
Hoắc Văn Hoa cười nói.
- Dạ, cám ơn Hoắc tiên sinh.
- Ông còn có việc bận, không thể nói chuyện với cháu nữa, chờ xong buổi đấu giá hôm nay, chúng ta lại gặp mặt, ông có rất nhiều chuyện đang cần Tiểu Mi chỉ dẫn đấy.
- Dạ, chào ông.
Hoắc Văn Hoa dẫn vệ sĩ rời đi.
Dương Tử Mi nhìn theo bóng lưng của ông một chút rồi lại ngồi xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, tiếp tục tán gẫu với Lâm Thanh Mai, cô cũng không bởi vì được Hoắc Văn Hoa ưu ái mà thay đổi cảm xúc.
Không quan tâm hơn thua, tính tình lạnh nhạt.
Người lúc nãy vẫn luôn quan sát cô âm thầm đánh giá, càng ngày hắn càng cảm thấy bối cảnh sau lưng cô rất khổng lồ.
Chẳng lẽ cô là công chúa đến từ Đế Đô?
Trong đầu La Anh Kình cũng xẹt qua suy nghĩ như vậy.
La gia hắn đã được xem như là thế gia danh môn ở thành phố B rồi, nhưng phụ nữ trong nhà hắn chẳng có ai có thể tu luyện được khí chất thần thái như cô.
Trừ khi là do hoàn cảnh tạo nên!
***
(*) Lolicon:Tại Nhật Bản, thuật ngữ này được dùng để nói về những người có sự chú ý đặc biệt đến những cô gái (đa phần là các bé gái) trẻ hoặc một cá nhân.